Đại Thái Giám

Chương 4

Khoảnh khắc Tôn Thiên đá văng cửa chính ra, Chiêu Dương hơi ngẩng đầu, nơi tàn khuyết của Hạ Đỉnh Thừa vừa lúc trượt xuống theo khóe môi của nàng. Cũng trong giờ khắc ấy, một tay Hạ Đỉnh Thừa túm lấy ngoại bào nằm tán loạn trên bàn làm việc rồi vội vàng bao bọc lấy thân mình bán lõa thể của Chiêu Dương.

Nhưng Tôn Thiên vẫn thấy được hình ảnh trước đó. Chiêu Dương, nữ nhân của gã, cúi người hạ mình vì một thái giám mà vỗ về đùa nghịch thứ đồ chơi vốn không đứng lên được kia. Châm chọc ở chỗ, nàng trước nay chưa từng làm loại chuyện đó vì gã Càng buồn cười hơn là gã thế mà có phản ứng.

Nắm tay Tôn Thiên từ từ siết chặt, phẫn nộ cùng ganh ghét khuấy đảo trong ngực gã. Chiêu Dương, Chiêu Dương y sam nửa cởi, dáng vẻ lả lướt quyến rũ ấy hơn xa bất kỳ một cơ thϊếp nào của gã.

Tất nhiên gã biết rõ Chiêu Dương động lòng người.

Chẳng qua… gã đã bao lâu không thấy được một Chiêu Dương động tình? Ba năm? Năm năm? Mười năm? Có lẽ lâu hơn nữa?

Cảnh tượng vừa rồi khắc sâu trong đầu Tôn Thiên, không thể khống chế mà chiếu lại nhiều lần. Nữ nhân có quyền thế nhất thiên hạ này, trước mặt người khác luôn luôn bày ra vẻ lễ độ uy nghi thế nhưng sau lưng lại đắm mình trụy lạc, không thể không nói, đối với gã sự đối lập khắc sâu vào thị giác kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nhiều so với cơ thể của Chiêu Dương.

Yết hầu Tôn Thiên không tự chủ được lên xuống một chút. Đây là loại cảm giác gã vô cùng quen thuộc, Tôn Thiên hoàn toàn có thể cảm nhận được bộ phận nào đó trên cơ thể đang dần thức tỉnh.

Bỗng nhiên một nghiên mực đập tới phía gã, đi theo đó là tiếng quát chói tai của Hạ Đỉnh Thừa: “Lăn ra ngoài!”

Tôn Thiên né không kịp, cơn đau đớn và mùi máu tanh nồng truyền tới từ thái dương tạm thời cắt đứt hoang tưởng kiều diễm của gã, so với gã thì các cung nhân càng rõ hậu quả khi Hạ ti giám nổi giận hơn, họ nơm nớp lo sợ đóng cửa lại lần nữa, không ai dám đi vào, cũng không dám lại để cho người khác vào trong.

Tôn Thiên quệt máu một cái, cười khẩy, không hề yếu thế: “Muốn ta lăn ra ngoài? Ta xem người nên lăn ra ngoài chính là ngươi!”

“Ồ? Tại sao?” Chiêu Dương lười nhác nâng bàn tay trắng như ngọc lên vịn vào vai Hạ Đỉnh Thừa, đưa mắt nhẹ liếc vị tiền Phò mã trước mặt: “Theo lý mà nói thứ dân không được vào cung, Tôn Tương đưa ngươi tới đây?” Thanh âm của nàng hơi khàn, mang theo sự lười biếng phong tình trong tìиɧ ɖu͙©, Tôn Thiên nghe đến lòng dạ tê rần.

Hạ Đỉnh Thừa nghiến chặt răng.

Tất nhiên y thấy sự biến đổi của Tôn Thiên… Đó là sự biến đổi mà y vĩnh viễn không thể nào có được, là điều y vĩnh viễn không cách nào cho Chiêu Dương.

Nhưng y biết nói gì đây, nói gì đều là tự rước lấy nhục!

Tôn Thiên cũng phát hiện sắc mặt Hạ Đỉnh Thừa trở nên tái nhợt.

Gã sững sờ giây lát mới phản ứng kịp, không kiềm được bật cười đắc ý: “Hạ công công, không bằng ngươi lui ra để ta tới hầu hạ Trưởng công chúa điện hạ, được chứ?” Gã bước từng bước một đến gần bàn và nhìn chằm chằm vào Chiêu Dương, hưng phấn liếʍ môi một cái, tay đã đặt lên thắt lưng để tháo ra bất kỳ lúc nào.

“Chiêu Dương, để ta?” Tôn Thiên tự thấy bản thân thật là thông minh, không có cách nào tốt hơn cách này. Ấy là giành lấy niềm vui của Trưởng công chúa một lần nữa, thực ra nếu không phải trước mắt Tôn gia cần nàng hỗ trợ thì gã cho rằng cũng chẳng có gì để lưu luyến. Nhưng hôm nay được thấy vẻ quyến rũ phong tình của nàng, ngược lại tạm thời thay đổi ý nghĩ, cảm thấy ngày ngày cùng Công chúa điên loan đảo phượng tại nơi hoàng thành trang nghiêm này cũng là một loại thú vị.

Về phần Hạ Đỉnh Thừa, luận cái khác gã không bằng tên đấy, nhưng về công phu trên giường lẽ nào gã lại thua một thái giám?

“Ha ha…” Chiêu Dương tựa vào l*иg ngực Hạ Đỉnh Thừa nhẹ nhàng cười, cơ thể nàng run lên, đồng thời áo ti giám rộng lớn của Hạ Đỉnh Thừa hơi trượt xuống, lộ ra nửa bầu ngực mượt mà trắng muốt, Tôn Thiên thấy vậy hai mắt đăm đăm, bất giác lại nuốt chút nước bọt.

Hạ Đỉnh Thừa cực muốn đào hai tròng mắt kia ra ngay lập tức, nhưng y không thể.

Bởi vì Chiêu Dương không lên tiếng.

Giờ này khắc này, y chỉ cảm giác được vị đắng chát tràn đầy trong miệng. Y hoàn toàn không có chút tự tin nào đối với việc cuối cùng Chiêu Dương sẽ cho ai ở lại. Nhớ lại đêm mà y và Chiêu Dương đạt thành thỏa thuận, trong một khoảnh khắc y thậm chí cho rằng mình chỉ là món đồ chơi mà Chiêu Dương dùng để hờn dỗi với Tôn Thiên, muốn Phò mã nổi cơn ghen. Một khi gã chủ động xin làm hòa, dĩ nhiên Chiêu Dương sẽ ngay tức khắc vứt bỏ y để sà vào vòng tay của Phò mã.

Rốt cuộc, nữ nhân nào thích được một con quái vật bất nam bất nữ?

Hạ Đỉnh chua chát nghĩ, nhưng nào ngờ bị Chiêu Dương hung hăng nhéo hạt hồng trước ngực một phát, y bị đau, ánh mắt thay đổi, chỉ thấy Chiêu Dương cắn môi cười chế giễu y, giống như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y, nói: “Ngươi đang nghĩ gì, hửm?”

Còn chưa dứt lời, không đợi y trả lời, tay Chiêu Dương đã nương theo ngực y đi xuống một đường, sờ đông sờ tây, trêu chọc y hoàn toàn không theo nguyên tắc nào cả. Lúc này nàng đang mở hai chân ngồi lên đùi y, áo dài che lại nên từ góc độ của Tôn Thiên không thể nhìn rõ động tác nhỏ Chiêu Dương làm với y. Hiện giờ tên ngu xuẩn Tôn Thiên này vẫn đăm đăm hai mắt nhìn chằm chằm vào nửa bờ vai của Chiêu Dương như cũ, chẳng hề hay biết nàng đang càn rỡ tiến vào nơi riêng tư của một thái giám.

Đồng tử Hạ Đỉnh Thừa chợt co rụt lại, không thể tin được mà quay đầu nhìn nàng, trong lòng bỗng dâng lên một loại hưng phấn lạ kỳ.

“Ta lại thấy có Hạ khanh gia hầu hạ là đủ rồi.” Chiêu Dương tinh nghịch chớp chớp mắt nhìn Hạ Đỉnh Thừa, đến khi nàng quay qua đối mặt với Tôn Thiên thì đã mang theo vẻ cay nghiệt giải quyết việc chung, “Người tới, Tôn Thiên tự tiện xông vào nội cung, kéo ra ngoài trượng trách một trăm, kỳ phụ Tôn tướng quân phạm tội đồng mưu, trượng trách hai mươi, hàng phẩm một bậc!”

“Khoan đã!” Cung nhân nối đuôi nhau đi vào, Tôn Thiên giơ tay quát, ánh mắt hung ác, nam nhân quanh năm sống trong nhung lụa, sa vào sắc đẹp, tại thời điểm này cũng còn sót lại chút phong thái tướng môn, khí thế tàn khốc của gã làm các nội thị kia không dám tiến lên.

“Chiêu Dương, ngươi thực sự tuyệt tình như thế?” Tôn Thiên chăm chú nhìn nàng, cũng không nói gì mà “nhất nhật phu thê bách nhật ân”, trầm giọng nói: “Ngươi cũng biết, Tôn gia chúng ta là hậu thuẫn vững chắc nhất của ngươi, trước kia như thế, về sau cũng như thế. Không riêng gì Tôn gia, ta cũng là như vậy… Chỉ cần ngươi bằng lòng, chỉ cần ngươi lên tiếng…” Trong lúc đang nói, tay Tôn Thiên đã đặt lên bờ vai trơn bóng của Chiêu Dương, giọng nói trở nên trầm thấp khàn khàn và ánh nhìn càng sâu thẳm, cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố dần dần tản phát đều là một loại ám chỉ ngầm.

Hạ Đỉnh Thừa bất giác ngừng thở, y đang chờ quyết định cuối cùng của Chiêu Dương, một phán quyết có thể đẩy y vào vực thẳm.

Mà Tôn Thiên, bất kể thế nào cũng nhất định phải bắt lấy cơ hội cuối cùng này.

Nhưng Chiêu Dương lại không nghĩ vậy, đối với nàng mà nói, không còn cơ hội nào tốt hơn bây giờ để tuyên bố rõ ràng… người nàng thật sự quan tâm là ai.

Nàng biết rõ, từ trước đến nay người bên cạnh mình đây không hề có lòng tin với chuyện “Nàng thật sự chọn y”.

Và nàng muốn làm y tin.

“Cấm vệ quân đâu? Đều chết rồi sao?” Chiêu Dương lười nhác hất tay Tôn Thiên trên bả vai mình ra, dựa về lại l*иg ngực Hạ Đỉnh Thừa, nhìn chồng trước của mình thoáng cười: “Đừng bày ra bộ dáng này, bản công chúa trước nay mềm cứng không ăn. Dù là quyến rũ… Cũng chỉ thích Hạ ti giám…”

Cấm vệ quân nghe tiếng mà đến, Tôn Thiên chợt nổi giận lôi đình: “Chiêu Dương! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta có chỗ nào không bằng tên thái giám chết bầm này!”

Chiêu Dương hừ nhẹ: “Bất kể chỗ nào ngươi cũng không bằng y, bao gồm công phu trên giường…” Nói đến đây, Chiêu Dương cố ý dừng giây lát, ngoái nhìn Hạ Đỉnh Thừa liếc mắt đưa tình, cười khanh khách hỏi: “Bản công chúa nói có đúng không?”

“Trưởng công chúa nói phải.”

“Dĩ nhiên rồi, khanh gia thật là… Ưm… a…” Chiêu Dương đột nhiên dừng lại giữa chừng, trái lại phát ra một tiếng thở gấp ám muội, mắt nàng trợn to, hơi kinh ngạc trông qua: “Ngươi…” Thốt ra một chữ, sau đó rốt cuộc nói không nên lời, chỉ có thể cắn chặt răng tránh lại kêu lên âm thanh mất mặt trước mặt người ngoài.

Thấy thế, thân kinh bách chiến như Tôn Thiên còn có cái gì không rõ?

“Ta gϊếŧ đôi cẩu nam nữ các ngươi!” Hai mắt gã đỏ như máu, nhảy phắt lên rồi rút một thanh bội kiếm trong thư phòng ra đâm thẳng về phía Chiêu Dương, nào ngờ động tác của Hạ Đỉnh Thừa nhanh hơn gã, dồn khí đan điền, dùng tay làm chưởng, một cơn kình phong quét qua, thanh kiếm bắt đầu nứt ra từ mũi kiếm, ken két vài tiếng, nát thành từng mảnh.

Tôn Thiên bị chân khí tác động phun một búng máu tươi, lòng tràn đầy phẫn nộ lẫn không cam lòng. Trong hai đại tướng môn Thừa Thiên triều, công phu của Hạ gia vốn mạnh hơn Tôn qua.

“Bắt lại.” Hạ Đỉnh Thừa bình tĩnh lên tiếng, bàn tay nhanh chóng thu chân lực, vội vàng đỡ lấy Chiêu Dương đang trượt xuống từ đầu gối của y. Bởi vì y nên toàn thân nàng mềm nhũn, mất sức ôm vững, mà y bị nàng ôm lại, tay kia lại phải đối phó Tôn Thiên, còn phải đỡ nàng, bận thật sự.

Dĩ nhiên Chiêu Dương nhận ra điều đó, nàng nhìn y cười hì hì, rõ ràng là đang cười nhạo y tự tạo nghiệt không thể sống.

Ai bảo y không nói lời nào, đột nhiên duỗi ngón tay vào? Hại nàng mất mặt trước Tôn Thiên, nàng tuyệt không muốn vị tiền Phò mã đây của mình nghe được âm thanh như thế.

“Phạm thượng bất kính, tội thêm một bậc, giam vào nhà lao.” Chiêu Dương liếc nhìn Tôn Thiên đang không cam lòng mà lăn qua lộn lại khóc lóc om sòm, nghiêng đầu nghĩ trong chốc lát, cắn môi cười khẽ, hơi tựa đầu tới trước, ném một ánh nhìn quyến rũ cho y: “Bản công chúa sẽ giao Tôn Thiên cho khanh gia toàn quyền xử trí, như thế ngươi vui chứ?”

Hạ Đỉnh Thừa rút ngón giữa ướt nước nhất ra, chậm rãi đưa lên môi, nhẹ đưa mắt về phía Chiêu Dương, sắc mặt bình tĩnh trả lời: “Cẩn tuân chỉ dụ.”

Trời ạ!

Mặt Chiêu Dương tức khắc đỏ bừng.

Cảm, cảm giác cấm dục này, thật là… thật là!

Y cố ý! Khẳng định là y cố ý! Có đôi khi Chiêu Dương thật sự thắc mắc rốt cuộc Hạ Đỉnh Thừa cất giấu bao nhiêu chiêu trò, cớ gì mỗi lần y không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định trúng hồng tâm. Nếu như y là nam nhân chân chính sao có thể chịu nổi? Quả thực là không chừa đường sống cho nam tử khác!

Hạ Đỉnh Thừa cũng không biết Chiêu Dương đang oán thầm mình như thế nào, điều y quan tâm là sau khi hầu hạ Chiêu Dương xong sẽ đi “chiêu đãi thật tốt” Tôn Thiên ra sao.

Y và Tôn Thiên, có oán cũ, có gia hận, cũng có thù mới.

Án mưu phản Hạ gia, nói không có Tôn gia thêm dầu vào lửa, y không tin.

Bản thân Tôn Thiên, thêm nguyên nhân từ Chiêu Dương trong đó.

Gã dám dụ dỗ Chiêu Dương ngay trước mặt mình.

Ha…

“Ngươi có biết tại sao Chiêu Dương không có chút cảm giác gì với ngươi không?”

Trong địa lao âm u ẩm thấp, địa bàn của Hạ Đỉnh Thừa, Tôn Thiên bị trói gô trên giá gỗ, trong miệng nhét mảnh vải không cho gã lên tiếng.

Tay Hạ Đỉnh Thừa cầm một cái kiềm bị đốt đến đỏ rực, y cầm công cụ ấy quơ qua quơ lại trước chỗ hiểm dưới khố của Tôn Thiên, tươi cười đầy mặt: “Ta nghĩ, đại khái là Chiêu Dương thấy nhiều sự phản bội nên càng thêm thích tự nhân với phía dưới sạch sẽ chăng? Nếu ngươi muốn được sủng ái đến thế, không ngại trước tiên làm Tôn công công một lần xem?”

“Ưm, ưm!” Tôn Thiên trợn to hai mắt, giãy giụa kịch liệt, cái kiềm vừa chạm vào da gã một chút thì có mùi khai nướ© ŧıểυ tản ra ngay, xem qua thấy đã ướt sũng.

Những tên thuộc hạ khác trong lao đều trộm xoay cười cười thầm.

Hạ Đỉnh Thừa lại bắt đầu thấy nhạt nhẽo tẻ ngắt.

Năm đó khi y tiến cung, tận mắt nhìn Hạ gia sụp đổ, không người che chở, nhỏ tuổi hơn Tôn Thiên rất nhiều, nhưng đối mặt với yêm hình* cũng không sợ tới mức tè ra quần như gã.

*Yêm: thiến.

Tôn gia quả nhiên không người nối nghiệp.

Quăng kiềm sắt nung đỏ vào thùng nước, Hạ Đỉnh Thừa quay người đi ra phòng giam chật chội khó ngửi này, không quay đầu nhìn vị tiền Phò mã đây lấy một cái. Với y mà nói, Tôn Thiên đã không còn cách nào uy hϊếp được y.

“Nhốt lại hầu hạ đàng hoàng, đừng để gã chết, giữ lại còn hữu dụng.”

Đây là lần cuối cùng Tôn Thiên nghe được giọng nói của Hạ Đỉnh Thừa trước khi gã bị xử tử, Tôn gia rơi đài.

Lại về sau, triều đình này thật sự đổi dời.