Nguyên Sắt Sắt mím môi cười với Dư Tu Bách, ôm lấy cánh tay hắn, trọng lượng thân thể gần như đều ỷ vào cánh tay rắn chắc cường tráng của hắn.
Dưới sự vô tình mà cố ý chăm sóc hộ tống của Dư Tu Bách, nàng cuối cùng cũng bò lên thấu đỉnh núi, thậm chí còn không cảm thấy quá mệt mỏi.
“Biểu ca thật lợi hại!”
Nguyên Sắt Sắt rất thích a di, nhưng nàng cũng rất thích biểu ca.
Thừa dịp a di xoay người nói chuyện với một cậu bé dẫn đường, Nguyên Sắt Sắt bí mật kiễng chân, ghé sát vào tai Dư Tu Bách, nhỏ giọng khen hắn.
Hơi thở nóng ướt của tiểu cô nương cùng đôi bàn tay mát lạnh, thì thầm bên tai Dư Tu Bách, khiến Dư Từ Bách vừa tê tê dại dại muốn gãi, vừa muốn cong người rụt đầu vào vai chà sát một phen.
Nhưng hắn lại cảm thấy loại cảm giác này có gì đó rất kì lạ.
Tựa hồ như rất ngứa, nhưng lại có loại cảm giác tê tê dại dại không nói lên lời.
“Kia hẳn là… đứa trẻ nay chính là giỏi Dư tiểu tướng quân tài giỏi ở phía bắc đây sao.”
“Sắt Sắt, Tu Bách, mau tới đây, chào hỏi Thẩm phu nhân một chút, đây là phu nhân của Binh Bộ thượng thư.”
Hai người đang mải hăng say trò chuyện, lại đột nhiên nghe thấy Dư phu nhân điểm danh, Dư Tu Bách bị giọng điệu đột ngột dịu dàng này làm rùng mình một cái, muốn nổi hết cả da gà..
“Sắt Sắt / Dư Tu Bách bái kiến Thẩm bá mẫu.”
Trước mặt người ngoài, Dư Tu Bách vẫn giữ lại mặt mũi cho mẫu thân mình, làm tròn vai một vị công tử đỉnh đạt, chính trực.
Ba người trình diễn một màn mẫu hiền tử hiếu, huynh muội thuận hoà.
Còn chưa bắt đầu dâng hương, Dư Tu Bách và Nguyên Sắt Sắt
mặt mày đều đã cười đến cứng đờ.
A di/ nương sao có thể trùng hợp như vậy?!
Còn chưa bắt đầu thắp hương, niệm kinh, Dư Tu Bách cảm thấy chính mình hôm nay nhất định là bị trúng tà, chẳng biết thế nào lại đi tin chuyện ma quỷ, đi theo tới đây chính là một sai lầm.
Dư tiểu tướng quân nhân lúc Nguyên Sắt Sắt ngồi ở đại điện nghỉ tạm, mà Dư phu nhân vẫn còn hăng gái thảo luận phật pháp với sư phụ trong chùa, tinh lực tựa như bất tận, nói đến mặt mày hớn hở.
Nguyên Sắt Sắt từ nhỏ thân thể đã không tốt, phần lớn thời gian phải nằm trên giường bệnh, Dư Tu Bách sợ nàng cũng giống như như, không chịu nổi tịch mịch buồn tẻ, lặng lẽ chuồn ra ngoài.
“Sắt Sắt?”
Dư Tu Bách vẫy tay ý bảo Nguyên Sắt Sắt cùng hắn ra ngoài đi dạo.
Nguyên Sắt Sắt che ngực, xua xua tay, cười nhẹ, khẽ chỉ về hướng Dư phu nhân, tỏ ý muốn ở đây chờ a di.
Dư Tu Bách đành phải đi ra ngoài một mình.
Từ khi còn nhỏ Dư phu nhân đã muốn đưa hắn đến chùa này, chỉ là hắn lúc ấy so với hiện tại quá nóng nảy, sao có thể nguyện ý nghe lời bà, đến nghe các sư phụ đầu trọc tụng kinh!
“Chu Thấm Nhiên!”
Dư Tu Bách nghe thấy tiếng hắng giọng của một nữ tử, đang không giấu nổi sự tức giận