“Sắt Sắt năm nay bao lớn rồi?”
Sau khi đoàn người Nguyên Sắt Sắt Dư Tu Bách trở về, đơn giản tắm rửa xong, buổi tối hai vị nữ chủ nhân của phủ tướng quân liền gấp không chờ nổi, ở trong phủ mở phong yến, thay bọn họ đón gió tẩy trần.
Vừa hỏi xong câu đó, Dư lão phu nhân nháy mắt với nương tử Dư tướng quân, Dư phu nhân Vi Lệ Hoa.
Nguyên Sắt Sắt ngượng ngùng cười cười, gương mặt trắng trẻo giống như bị ngọn nến huân trong phòng làm cho nóng đỏ, cằm hơi hơi rũ, con ngươi sáng ngời, vừa nhìn đã yêu.
Dưới ánh nến, tiểu cô nương một thân trong sáng băng cơ ngọc cốt nhìn thẳng Dư lão phu nhân và Dư phu nhân.
“Đã mười lăm ạ.”
“Thế chẳng phải là sắp cập kê?” Dư phu nhân nhiệt tình nói với Dư lão phu nhân như vậy, so với thân phận có chút không thích hợp, không đủ trọng ổn, nhưng một trưởng bối như Dư phu nhân nói như vậy, nghe ra lại hàm ý như quan tâm.
“Sắt Sắt đã đính hôn chưa?” Dư phu nhân làm lơ ánh mắt đói đến nhịn không được muốn ăn cơm của nhi tử, tiếp tục nhiệt tình hỏi han.
“Nương.” Dư Tu Bách ngắt lời.
Thời điểm hắn còn chưa đi Giao Châu, nương hắn rất thích gán ghép, giới thiệu hết tiểu cô nương này đến tiểu cô nương khác cho hắn. Nhưng như vậy đối với Dư Tu Bách mà nói, quả thực là vô cùng mất mặt!
Buồn cười! Hắn đường đường là Dư Tu Bách, Dư thiếu gia chả nhẽ sẽ không tìm được cô nương nguyện ý gả cho hắn sao!
Dư phu nhân không vui lẩm bẩm vài câu, nhìn Nguyên Sắt Sắt thân thiết cười, lại liếc mắt trừng Dư Tu Bách một cái, cũng tạm thời không nhắc tới đề tài này nữa.
Cái tên tiểu tử thúi này, đã hơn hai mươi, còn không định cưới nương tử sao. Nam nhi trong kinh thành này có mấy người tới tuổi như hắn rồi còn chưa đón dâu chứ! Nhi tử sức lớn vai rộng, bà làm nương cũng chỉ có thể ở trong chuyện này quan tâm nhiều hơn.
Đáng thương cho tấm lòng mẫu tử của bà mà!
Sắt Sắt cô nương này nhìn thật xinh đẹp! Nếu tiểu tử thúi nhà mình có phúc khí, đem Sắt Sắt cưới về nhà…… Nhìn tiểu cô nương trước mặt đang thanh tú dùng cơm, Dư phu nhân đã nhịn không được bắt đầu ảo tưởng Nguyên Sắt Sắt trở thành con dâu bà, sinh cho bà một tiểu tôn tử đẹp như nàng vậy……
“Sắt Sắt, món này là món ngon nhất trong phủ tướng quân của chúng ta, Giao Châu không có món này đâu, con mau nếm thử!”
“Vâng ạ, cảm ơn thẩm thẩm.”
Dư phu nhân nhiệt tình làm tiểu cô nương Nguyên Sắt Sắt chống đỡ không nổi, nhưng mà nàng cũng không quá sợ hãi là được.
Một bữa cơm cả khách lẫn chủ đều vui vẻ, chỉ có Dư Tư Bách có chút không kiên nhẫn nghe mẫu thân lảm nhảm, nhưng đuôi lông mày khóe mắt đều cao hứng, mấy ngày sau cũng không định sai bảo gã sai vặt bên người.
Dư lão phu nhân giúp bọn họ gửi thiệp, Nguyên Sắt Sắt đi theo Dư Tu Bách lần đầu tiên vào hoàng cung, trình lên hạ lễ, một mình yết kiến thiên tử.
※※※※※※
“Chu Thấm Nhiên, ngươi biết không? Dư Tu Bách đã trở lại!”
Mấy nữ tử trẻ tuổi tụm năm tụm ba ở đình hóng gió, trong đó một cô nương y xam màu trắng, mặt dài được trang điểm tỉ mỉ, khuôn mặt vui sướиɠ khi người gặp họa nói với một cô gái trạc tuổi y phục đỏ thẫm.
“Hắn trở về thì có liên quan gì tới ta?”
Cô nương mặc hồng y tuy rằng ngoài miệng nói không thèm để ý, kỳ thật trong lòng cũng suy nghĩ, Dư Tu Bách? Cái tên tiểu ma đầu thích cùng nàng đối nghịch đã trở lại? Hắn từ Giao Châu đã trở về?
Đã 5 năm, cũng không biết hắn hiện tại biến thành cái dạng gì rồi, còn đáng ghét như vậy không? Bọn họ bây giờ, chắc cũng sẽ không thể giống như lúc còn nhỏ.
Cho dù khi còn nhỏ không ưa nhau, thích đối nghịch, nhưng xa cách lâu như vậy, Chu Thấm Nhiên nhớ tới những việc ngày trước, trong lòng vẫn là nhịn không được sinh ra một cảm giác thân thiết.
Chu Thấm Nhiên năm nay đã mười tám sắp đến mười chín tuổi.
Trong kinh thành có rất ít cô nương tuổi như nàng mà chưa gả chồng
Hôm nay, sau khi nàng cũng đã giữ đạo hiếu ba năm, lần đầu tiên ra ngoài tham gia yến hội.
Ai mà biết lại gặp phải người nàng không ưa từ mấy năm trước Ngô Phỉ Phỉ, thấy nàng liền bắt đầu soi mói đủ thứ, giống như không muốn nhìn nàng thoải mái, là cả người nàng rất không thoải mái.
Cô nương dung mạo anh khí, mi cốt thâm thúy cũng không để lý nàng ta, xoay người, đi nhanh ra đình hóng gió.
Nữ tử bị làm lơ tức giận mắng một tiếng.
“Đồ nam nhân! Xứng đáng không gả được, gái lỡ thì!”
“Được rồi, Phỉ Phỉ, ngươi không cần cùng nàng ta chấp nhặt, nàng ta vẫn luôn như vậy mà.” Người bên cạnh giả ý làm người tốt khuyên giải Ngô Phỉ Phỉ.
“Hừ!”
Chu Thấm Nhiên tên tuy rằng rất êm tai, nghe đi nghe lại cũng xác thật là một cái tên thục nữ, nhưng mà nàng thật sự không giống nữ tử khuê các lớn lên trong kinh thành. Diện mạo nàng anh tuấn, dáng người cũng cường tráng hơn so với nữ tử một ít.
Nàng khi còn nhỏ sở dĩ có thể trở thành đối thủ một mất một còn của Dư Tu Bách, đó là bởi vì nàng cùng Dư Tu Bách có cùng một sư phụ dạy võ thuật.
Điều nàng hướng tới, trước nay đều không phải gả cho một hôn phu tốt, mà là có thể sống như An Định Hầu phu nhân, nữ tử cũng có thể ở trên chiến trường kiến công lập nghiệp, trở thành người được tán dương anh hùng trong thiên hạ