Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 49: Đùa Với Lửa

Ngày hôm sau.

Lục Dương đi vào phòng học.

Đây là một tiết học, mà lớp một cùng lớp hai đều học chung với nhau, hơn sáu mười người đem căn phong này ngồi chật kín.

Lục Dương đi tới hàng cuối cùng của phòng học, rất nhanh liền nhìn thấy Từ Thi, đặt sách xuống ngồi bên cạnh nàng.

Lớp trưởng Ngưu Nguyên Khôi đi tới trước mặt Lục Dương, hỏi: "Lục Dương, mấy ngày nay ngươi bận gì sao, sao lại không tới đi học vậy?"

Ngưu Nguyên Khôi thể hiện trách nhiệm là một người lớp trưởng gương mẫu, quan tâm Lục Dương.

Lục Dương cười nói: "Lớp trưởng, có chút việc."

Ngưu Nguyên Khôi nhắc nhở: "Lão sự dạy ngôn ngữ lập tình C# đã điểm danh ngươi mấy lần, lần nào cũng đánh vắng, đoán chừng lão sư đã gạch tên ngươi rồi."

"Gạch tên thì gạch tên, ta không quan tâm chuyện này đâu."

Lục Dương bình tĩnh trả lời.

Ngưu Nguyên Khôi cũng không phản bác nữa, người ta căn bẳn không sợ học lại, hắn lầm bầm một câu, nói ra: "Hết việc, thì tốt nhất nên đi học."

Nói xong, trở lại chỗ ngồi của mình.

Trong lòng Lục Dương nghĩ đến.

Hết việc sao!

Vĩnh viễn công việc của hắn không bao giờ hết.

Còn phần lão sư dạy môn kia, Lục Dương cũng không quan tâm, chỉ cần năm tư, sự nghiệp của mình có một phen thành công, trường học cũng không thể để một tổng giám đốc nợ môn phải không, dù sao đại học khoa học kỹ thuật Hà Đông cũng không phải là một trường nổi tiếng, cũng không thể xuất ra một giám đốc như mình được.

Nếu như một tổng giám không thể tốt nghiệp bởi vì thiếu tín chỉ, những người khác sẽ cảm thấy thế nào? Còn phụ huynh nào sẽ đưa con tới đây học sao?

"Gần đây thế nào?"

Lục Dương cùng Từ Thi lặng lẽ nói chuyện.

"Ừ ừ."

Từ Thi gật đầu, lại hỏi: "Gần đây ngươi bận rộn việc gì?"

"Thi bằng lái xe, với có ý định tới Tây Môn mở một quán vỉa hè."Lục Dương không có giấu giếm, dù sao việc này sớm muộn cả lớp đều biết.

Ánh mắt Từ Thi tròn căng nhìn tới Lục Dương, có chút mờ mịt, đây là việc sinh viên có thể làm sao?

"Thế tại sao hôm nay ngươi lại đi học?"

Từ Thi lại hỏi.

Lục Dương nhỏ giọng nói: "Ta tới thăm ngươi một chút, đã lâu không gặp, ta sợ ngươi bị khi dễ."

Khuôn mặt Từ Thi ửng đỏ, càng ngày càng cuối thấp đâu hơn.

"Kỳ thật ngươi rất xinh đẹp, vì sao lại không thể hiện ra ngoài?" Lục Dương đem ngón tay lặng lẽ sờ vào tóc Từ Thi.

Hắn cảm giác thân thể Từ Thi đang run động, nhưng cũng không cự tuyệt việc Lục Dương sờ tóc của nàng, Từ Thi đã coi Lục Dương như là ngươi mình có thể ỷ lại.

Cùng là người bạn duy nhất của nàng.

Dưới mái tóc đen nhánh là một làn da trắng nõn, nhìn vào thì thấy vô cùng mịn màng.

Lục Dương: "Ngươi cũng có thể thử kết giao thêm vài người bạn, lớp ba Trần Thu Nguyệt cũng không tệ lắm, ngươi có thể ở chung với Trần Thu Nguyệt một chỗ, một mực im lặng như vậy không tốt lắm đâu."

Từ Thi chỉ biết gật đầu như máy móc.

--------

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.

Học xong tiết thứ nhất, giờ nghỉ giải lao, Trần Thu Nguyệt đi tới trước cửa phòng học, nàng vừa xuất hiện, liền hấp dẫn tất cả ánh mắt của nam sinh trong phòng.

Nếu như nói Từ Thi là một đóa hoa nhỏ, giấu mình ở trong bụi cỏ, thì Trần Thu Nguyệt như một bông hoa mẫu đơn, nở rộ trên sườn núi ngạo nghễ.

Nàng chưa bao giờ keo kiệt thể hiện vẻ xinh đẹp của mình ra ngoài.

Nhìn thấy Trần Thu Nguyệt đến tìm Lục Dương.

Nam sinh trong lớp đều thể hiện ánh mắt hâm mộ, nếu về sau Lục Dương chăm chỉ đi học hơn, không phải là bọn họ có thể ngắm nhìn nhiều hơn sao.

"Lục Dương, đi ra một chút."

Nhìn thầy Từ Thi, Trần Thu Nguyệt nhỏ giọng nói.

"Ừ ừ."

Lục Dương cũng theo nàng đi ra ngoài.

Tầng ba có một căn phòng trống, sau khi Lục Dương đi vào phòng, Trần Thu Nguyệt đóng cửa lại, còn khóa trái cửa bên trong.

"Ngươi muốn làm gì."

Lục Dương nhìn bông hoa đang tươi cười trước mặt, cảm giác mình sắp bị bông hoa này ăn thịt rồi.

Có một câu nói rất hay, những kẻ đi săn thực thụ thường xuất hiện dưới dạng con mồi.

"Cô nam quả nữ còn có thể làm gì nữa."

Trân Thu Nguyên đi tới trước mặt Lục Dương, nàng đem bàn tay nhỏ bẻ khoác lên vai Lục Dương.

Cả thân thể đều nhích lại gần, lúc nói chuyện, một gương mặt xinh xắn như dán vào bên tai của hắn.

"Trần Thu Nguyệt ! ngươi đang chơi với lửa đấy."

Lục Dương không chịu nổi, kiếp này của hắn chỉ là một con gà tơ, sao lại chịu đựng được.

Hắn trở tay bế Trần Thu Nguyệt đặt trên mặt bàn.

Bản thân hướng về phía cặp đôi đỏ mọng hôn tới.

"Ô~ "

Trân Thu Nguyệt có chút tức giận, muốn đẩy Lục Dương ra, nhưng lại phát hiện, khí lực của mình quá kém, cũng không đẩy ra được.

Đùa giỡn không thành còn bị chiếm nụ hôn đầu a.

Đúng là điển hình của việc tự tìm đường chết.

Một lát sau.

Hai người mới tách ra.

Trần Thu Nguyệt thở phì phì nhìn Lục Dương.

Lục Dương không thèm để ý chút nào, nói: "Lần sau đừng có mà đùa giỡn nữa, định lực của ta rất kém, nói đi, hôm này tìm ta có chuyện gì."

Trần Thu Nguyệt nhìn Lục Dương, biểu lộ cổ quái, nãy ngươi vừa mới hôm ta xong, bây giờ lại nói chuyện như không có chuyện gì.

Một lát sau, nàng mới lên tiếng: "Ngươi có phải hay không đắc tội một tên Hàn Đông, hắn hôm nay ở trong phòng học nói ngươi keo kiệt, còn có nhiều câu khó nghe nữa."

"Mẹ kiếp, cái thằng chó này đúng là tiểu nhân,"

Lục Dương đem chuyện xảy ra hôm qua nói một lần.

Còn nói thêm.

"Lão tử bây giờ sẽ đi khóa mõm thằng chó này."

Trần Thu Nguyệt chữ chặt hắn lại, nói ra: "Ngươi không cần đi, Lữ Phong đã đánh hắn một trận, còn cho vài bạt tai."

"Lữ Phong."

Lục Dương nhớ lại người nay.

Thời điểm hắn bắt tên lừa đảo, chính là ở trong phòng Lữ Phong.

"Lữ Phong không sao chứ."

Lục Dương hỏi.

Hắn biết rõ vì mình mà Lữ Phong ra tay, tuy rằng không biết nguyên nhân sâu xa, nhưng không thể để người khác vì mình mà bị đòn được.

Trân Thu Nguyệt cười nói: "Gã Hàn Đông chỉ được cái mã bên ngoài, nhìn ngon nhưng không sài được, cũng chỉ có cái miệng của hắn mới lợi hại thôi, bị Lữ Phong đánh một trận sau đó, cái lưỡi của hắn cũng giống như bị thiến đi rồi."

Ặc...

Nghe Trần Thu Nguyệt nói ra như vậy, Lục Dương không biết nên nói gì cho phải, nữ nhân này, cũng thật là...Lục Dương nhắc nhở :"Chữ "thiến" không phải dùng như vậy.

"Bây giờ ngươi muốn quản ta à." Trần Thu Nguyệt tươi cười, nói.

"Được rồi, tùy ngươi đi."

Lục Dương không nói gì thêm, chuông vào học vang lên, Lục Dương rời khỏi, đi vào phòng học.

Trần Thu Nguyệt nhìn hắn rời đi, đột nhiên nở một nụ cười.

Nụ cười có chút tà ác.

Lục Dương từ cửa sau phòng học đi vào, bước vào, vẫn có mấy người để ý tới hắn, trên nét mặt lộ vẻ cổ quái, khiên cho Lục Dương không biết chuyện gì xảy ra.

Trở lại chỗ ngồi, rất nhiều người quay đầu lại nhìn hắn, rồi bắt đầu xì xào bàn tán.

"Trên mặt ta nở hoa sao?"

Lục Dương hỏi Từ Thi.

Tư Thi nhìn nhìn, chỉ vào khóe miệng Lục Dương, ý nói, trên miệng ngươi có gì kìa.

Lục Dương lấy tay lau xuống.

Sau đó liền chứng kiến trên tay có dấu son, trong lòng của hắn lập tức hiểu ra chuyện gì.

Khó trách các bạn học trong lớp biểu lộ quỷ dị như vậy....

Mẹ kiếp, rốt cuộc không biết ai là thợ săn, ai là con mồi đây.

Không phải từ nay về sau, mình sẽ bị cả trường đồn là có quan hệ với Trần Thu Nguyệt đấy chứ.!

Quả nhiên, nữ nhân đều không phải đèn cạn dầu, nói bản thân mình đã có bạn gái, vậy mà Trần Thu Nguyệt đối với mình vẫn nhớ mãi không quên.

Ai, đẹp trai như mình thật là khổ .....

"Còn không?"

Lục Dương lau vài cái, lại hỏi.

"Còn có một chút." Từ Thi nhỏ giọng nói ra.

"Ngươi giúp ta lau đi."

Nhìn Tư Thi lấy ra khăn tay, cận thận lau trên mặt mình, Lục Dương bỗng nhiên có cảm giác vô cùng quái dị.

Thật bất cẩn, như thế nào ta lại nhờ Từ Thi lau giúp?

Cùng Trân Thu Nguyệt hôn môi, lại nhờ Từ Thi lau giúp, việc này cũng thật là....Lục Dương cảm thấy mình có chút...

Quá cặn bã đi !

Kiếp trước, ta đâu có như vậy, hay là do kiếp này, ta không chơi game nữa nên mới như vậy.

Trong lòng Lục Dương tràn đầy cảm giác nghi hoặc.