Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 44: Lão Tài Xế

"Minh Bác, muốn kiếm tiền không?"

Lục Dương trực tiếp mở miệng.

Lý Minh Bác nhìn bộ dáng Lục Dương không giống như đang nói đùa với mình, ngượng ngùng nói: "Tiền ai chả muốn kiếm, ta còn muốn kiếm tiền mua cho mình một chiếc máy tính."

Lưu Lỗi tò mò hỏi: "Lục Dương, ngươi có con đường kiếm tiền à?"

"Ta có ý định tới Tây Môn làm ăn, nếu như các ngươi nguyện ý gia nhập, chúng ta có thể làm cùng nhau."

Việc buôn bán cũng không phải từ trong sách học ra, Lục Dương đã đọc nhiều sách như vậy, định đem những lý luận trong sách ra thực hành, nhưng hắn biết, chỉ bằng một mình hắn thì lại có chút khó khăn.

"Tính làm gì vậy?"

Lưu Lỗi tỏ ra hứng thú.

Trong nhà hắn phất lên cũng nhờ việc buôn bán đấy, ba mẹ đều mong hắn sau này có thể kế thừa sự nghiệp của mình, nên đã bồi dương hắn từ nhỏ.

"Bán quần áo."

Lục Dương không giấu giếm, nói: "Ta có ý đinh tới Tây Môn bán quần áo, liền bắt đầu từ vỉa hè làm nên, nếu như có lợi nhuận, liền trực tiếp thuê cửa hàng..."

Nghe được ý định của Lục Dương, Lưu Lỗi có chút hưng phấn: "Bán quần áo hả, gia đình nhà ta là chuyên gia luôn, cái này hay, ta gia nhập."

Đinh Siêu da mặt vẫn còn mỏng, cảm thấy bán quần áo vỉa hè hơi mất mặt, do dự mốt chút, hắn lắc đầu nói: "Ta thì không được."

Hắn vừa sắm PC, còn muốn chơi thêm mấy ngày đây này.

Thật vất vả mới thoát khỏi gia đình, hắn còn muốn dùng thời gian đi ngủ mà chơi, còn rảnh đâu mà bày bán.

Lục Dương ôm trán, không còn muốn quản hắn nữa, nhìn lấy Lý Minh Bác, nói ra: "Không có tiền vốn cũng không sao, ngươi lấy cống sức của mình nhập vào là được, chúng ta chỉ buôn bán ban đêm, sẽ không ảnh hướng đến việc học ban ngày."

"Tốt lắm, ta tham gia." Lý Minh Bác biết rõ đây là một cơ hội hiếm hoi của hắn.

Mời được hai người bạn của mình tham gia, Lục Dương rất hài lòng, nói ra: "Tốt lắm, chúng ta sẽ cùng nhau kinh doanh, Lưu Lỗi, ngươi cảm thấy muốn ở Tây Môn mở quán vỉa hè, thì cần khoản bao nhiêu tiền?"

Lưu Lỗi suy nghĩ một chút, trả lời.

"Bày bán ở vỉa hè mà nói, không cần tiền thuê nhà, bất qua phải đóng phí quản lý cho Tây Môn, một tháng thu khoản 200 tệ tiền quản lý, đây là cái thứ nhất."

"Chúng ta vận chuyển theo cách thu công là được, nhưng nếu làm lớn, tốt nhất vẫn phải có một chiếc xe, coi như là mốt chiếc xe tải cũ cũng cần hơn một vạn."

"Thứ ba là nhập hàng, ít nhất chúng ta cũng cần hai vạn tệ."

"Thứ tư là tiền thuê nhà kho, chúng ta phải có nhà kho để gửi hàng hóa, mối tháng mấy trăm tệ là đủ rồi."

Tinh xong, đại khái cần khoản ba vạn tệ.

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Lưu Lỗi phân tích vô cùng đạo lý.

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Ba vạn không phải số tiền lớn, nhưng vấn đề thứ 2 thì có vẻ hơi khó, ta chưa có bằng lái xe, các ngươi thì sao?"

Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác đều lắc đầu.

"Xem ra phai nhanh một chút thi bằng lái xe rồi."

Lục Dương tiếp tục nói: "Chúng ta có thể chuẩn bị trước, ta có ý định nhập hàng mua đông về bán, hiện tai chưa cần vội khai trương, các ngươi đi thương lượng lái buôn nhập thẳng để vào nhà kho trước."

"Bây giờ trời vẫn còn nóng như vậy, bán trang phục mùa đông có phải hơi sớm không?" Lưu Lỗi có chút chần chờ hỏi.

Lục Dương lắc đầu: "Không còn sớm, các ngươi không biết khí hậu Lục Thành đâu, mùa hè qua đi, chính là mùa đông bước tới, mùa thu không cần tính đến, chỉ có thể chuẩn bị sớm, chúng ta mới kiếm được một vố lớn, nếu đợi mùa đông tới mới chuẩn bị, chúng ta chỉ có húp nước canh thôi."

"Ta bỏ ra ba vạn tệ, coi như chúng ta cùng nhau gây dựng một phen sự nghiệp, ta chiếm sáu phần, Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác mỗi người hai phần..."

"Ta không cần nhiều như vậy." Lý Minh Bác vội vàng khoát tay.

Hắn không bỏ tiền ra, không ngờ Lục Dương lại cho hắn nhiều như vậy (20%=6000 tệ)

Tiền đều là do Lục Dương bỏ ra, tương đương hắn và Lưu Lỗi hầu như không có bất kỳ mạo hiểm gì trong việc này.

Lục Dương cười nhạt một tiếng, hắn làm cái này để tích lũy kinh nghiệm của mình là chính, thuận tiện giúp đỡ Lý Minh Bác, làm cho hắn không phải bước vào con đường của kiếp trước, hắn cũng không quan tâm việc này có thể thu được bao nhiêu lợi nhuận.

"Ta bỏ tiền ra cũng không thể tự mình kinh doanh được, còn cần các ngươi phụ giúp, một mình ta không thể quản lý được hết, phân cho mọi người cổ phần để mọi người đều cố gắng."

Lục Dương nhìn Lưu Lỗi : "Việc nhập hàng sẽ do ngươi liên hệ, việc này quan trong nhất, hy vọng ngươi sẽ tìm được nguồn hàng có giá cả tiện nghi."

"Được, cái này là việc ta quen thuộc nhất." Trong nhà Lưu Lỗi kinh doanh trang phục đấy, nên hắn quen biết rất nhiều nguồn cung.

"Đợi gian hàng bày ra sau đó, chính là thời điểm ngươi xuất lực, hy vọng không ảnh hưởng đến việc học của ngươi." Lục Dương nhìn Lý Minh Bác.

Lý Minh Bác liên tục gật đầu.

Đến thời điểm bán hàng sẽ là lúc hắn xuất lực, đây cũng là nhiệm vụ đơn giản nhất, về phần Đinh Siêu nói mất mặt? Không có việc gì mất mặt cả, không có tiền mới mất mặt.

"Tốt, chúng ta quyết định vậy đi, kế tiếp chúng ta sẽ chia ra hành động, Lưu Lỗi liên hệ nguồn cung, ta đi thuê phòng, Minh Bác tạm thời không có việc gì, ngươi đi theo ta đi."

Phân phối xong nhiệm vụ, Lục Dương đi ra ngân hàng rút ba vạn tệ, đây sẽ là tiền vốn của cửa hàng.

Rút ra ba vạn tệ, trong thẻ ngân hàng Lục Dương vẫn còn hơn mười bốn vạn tệ.

Năm nhất đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, đối với các sinh viên khác hầu như không dám nghĩ đến, nhưng bọn Lục Dương đã bắt đầu hành động rồi.

Ngày hôm sau, Lục Dương ngay tại Tây Môn tìm được một kho chứa đồ, kho có hai phòng nhỏ, một tháng chỉ cần bảy trăm tệ.

Ký hợp đồng tại chỗ, rất nhanh Lục Dương đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, chỉ chờ Lưu Lỗi có thể tìm được nguồn hàng nữa mà thôi, bây giờ vẫn chưa đến thời điểm không khí lạnh ùa về, vẫn còn thời gian.

Từ Tây Môn đi về, Lục Dương lại đi tới một nơi học bằng lái xe gần trường.

Trường học lái xe "Quảng Nguyên"

Trường dạy lái xe khá rộng, lại gần trường học, nên sinh viên tới đây học lái xe không ít.

Lục Dương hỏi thăm một người, rất nhanh tìm được phòng hiệu trưởng.

"Xin chào, em đến đây để học bằng lái xe."

Lục Dương nhìn thấy bên trong là một trung niên đầu trọc, từ dáng vẻ Lục Dương đoán được đây hẳn là thầy hiệu trưởng chỗ này rồi.

"Ngươi là sinh viền à, sinh viên học lái xe ở đây, liên có ưu đãi chỉ cần 200 tệ." Hiệu trưởng cười ha hả nói.

"Dạ."Lục Dương gật đầu: "Em là sinh viên mới nhập học, bất quá tình huống của e có chút đặc thù, có thể thi lái xe nhanh nhất được không ạ."

"Cái này, chúng ta có lớp học nhanh, chỉ 3600 tệ một người, chậm nhất nửa tháng sau liền có thể có bằng lái xe." Hiệu trưởng đầu trọc nói ra.

"Vẫn có chút chậm, em đã từng học lái xe trước đây, lý thuyết thực hành đều nắm vững rồi, có biện pháp nào nhanh hơn một chút không?"

Hiệu trưởng đầu trọc có chút kinh ngạc, nói ra: "Bây giờ xuống dưới lái xe thử, nếu quả thật em có thể lái, thầy sẽ giúp em trong nưa tháng có bằng lái xe, với lại chi phí còn rẻ hơn nữa."

"Vậy cảm ơn thầy." Lục Dương nhẹ gật đầu, có thể ở gần trường học mở trường dạy lái xe, đảm bao bên trên có người, thầy đầu trọc đã nói như vậy, vấn đề này cũng dễ dàng hơn rồi.

Trước đây Lục Dương cũng từng lái qua mấy chục chiếc xe, nếu mà một cái xe trong trường học cũng không lái được, vậy thì thật làm cho người ta chê cười rồi.

Rời khỏi văn phòng, hiệu trưởng dẫn hắn tới gặp một huấn luyện viên, là một nam nhân mặc một chiếc ao sơ mi trắng.

"Thầy Lý, cho học viên này lái thử một lần xem."

"Trực tiếp lái luôn?"

Huấn luyện viên kinh ngạc hỏi.

Mấy sinh viên bên cạch cũng tò mò nhìn Lục Dương.

Lần thứ nhất bọn họ lên xe, huấn luyện viên giảng giải gần một tiếng về các điều khiển cơ bản của xe, thế mà tên này đã được trực tiếp lái.

Con của cán bộ nào đây?

Hiệu trưởng nói: "Hắn biết lái xe, cho hắn lái thử một lần, nếu như có thể, thì chạy thử đường cao tốc luôn."

"Ừ."

Nghe nói như vậy, huấn luyện viên mới yên lòng, dăn dò một câu cẩn thận, mới mở cửa xe.

Lục Dương lên xe.

Một chiếc xe Santana 2000, đã thuộc về hàng bà cụ trong giới xe hơi, ở trong xe quan sat một phen, Lục Dương đem giá đỡ chân ga tháo ra.

Đạp ga, banh xe bắt đầu lăn.

Lục Dương nhẹ nhõm không chế chiếc xe này, giẫm chân ga chạy một vòng tròn quanh sân, sau đó chuyển vào cái bài tập riêng, dừng xe hơi và khởi hàng xe ngang dốc, qua vệt bánh xe và đường góc vuông góc,....tất cả bài tập, Lục Dương toàn làm liền mạch, toàn bộ hành trình đều giẫm chân ga, chỉ có thời điểm dừng xe, hay thả dốc mơi giảm tốc độ.

Toàn bộ học viên của trường dạy lái xe đều choáng váng, há hốc mồn, trong đầu chỉ có ba chữ.

"Lão tài xế!"