Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 30: Về Nhà

Lý Triết Viễn được bạn cùng phòng tới đưa về, lúc hắn gã xuống vẫn cố đứng dậy uống tiếp, mười phút sau hắn đã nằm im một chỗ.

Thời điểm được bạn cùng phòng đem về, trong lúc mê sảng, hằn còn khoe mình đã có bạn gái đang học ở tỉnh khác, chưa có bạn gái ở chỗ này, nên mới theo đuổi Tống Giải.

Lục Dương hiểu rõ, tên này vào danh sách đen của Tống Giai rồi, đúng là họa từ miệng mà ra, sau này vẫn ít uống rượu thì tốt hơn.

"Tra nam !"

Nhìn Lý Triết Viễn rời khỏi, Lâm Viện Viện nhịn không được mà mắng một tiếng, không biết nàng đang mắng một mình Lý Triết Viễn hay còn mắng thêm người khác.

Lục Dương gãi mũi, nhìn nàng, không biết bản thân mình đã đắc tội nàng khi nào.

Không phải loli đều có tính tình dễ thương sao, như thế nào nhìn Lâm Viện Viện giống con cọp cái vậy.

Nhìn thấy ánh mắt Lục Dương, Lâm Viện Viện hung ác nhe răng ra, lộ ra hai chiếc răng hổ, Lục Dương có chút quái dị nói :" Ta đắc tội học tỷ khi nào?"

"Ngươi không có đắc tội ta, nhưng ngươi lại khi dễ Tống tỷ."

Lâm Viện Viện tức giận nói.

"Lâm Viện Viện, câm miệng." Tống Giai lấy tay véo vào đùi nàng.

Đại tỷ Lý Nhu hứng thú nhìn xem Lục Dương :" Tựu lượng của ngươi thật không tệ, uống nhiều như vậy mà vẫn thanh tỉnh được."

Lục Dương lắc đầu:" Không phải bản lĩnh thật thụ, trước khi tới đây ta đã làm vài hộp sữa rồi, vừa rồi ta vừa ăn nhậu, nên không giống với tên Nhị Hóa(*) vừa rồi."

(*là một tiếng lóng Trung Quốc, một là dùng để mắng chửi ngu ngốc, hai là để chỉ một người vừa dễ thương vừa ngốc nghếch.)

Kỳ thật Lục Dương đã có choáng váng rồi, chủ yếu là hắn uống rượu cũng qua nhanh đi, bất quá việc này cũng không ảnh hưởng đến thân thể của mình.

"Lục Dương, nghe Giai Giai nói, ngươi đang làm tiểu thuyết gia trên mạng sao."

Lý Nhu tò mò hỏi.

Lục Dương:"Ừ, ta đang viết một cuốn sách, hơn bốn mươi vạn chữ rồi."

"Viết tiểu thuyết có thể kiếm tiền sao?"

Lâm Viện Viện xen vào nói.

Lục Dương nhìn nàng một cái, cảm thấy cô nàng này khá cổ quái, thản nhiên nói:"Coi như cũng được, tuy cuối tháng này mới được đặt VIP, bất qua tháng sau cũng có khoản mười vạn tiền nhuận bút, miễn cưỡng có thể sinh hoạt được."

Hơn mười vạn, miễn cưỡng sinh hoạt.

Bạch Thịnh trợn mắt, mái tóc ngắn của nàng như muốn dựng lên, đây cũng quá ảo ma canada đi.

"Nhiều như vậy."

Lâm Viện Viện trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi:" Người không phải là đang gạt ta chứ."

"Ta cần phải lừa ngươi sao?"

Lục Dương liếc nàng một cái.

Lâm Viện Viện bắt đầu xòe bàn tay ra tính, mỗi tháng mình được hai ngàn tiền sinh hoạt, mười tháng là hai vạn, một vạn là năm tháng rồi, nói cách khác, một tháng Lục Dương có thể kiếm được bằng năm tháng tiền sinh hoạt của mình.

Hơn nữa lúc nãy hắn còn nói, mới bắt đầu vào cuối tháng này, tiền nhuận bút mới ít thế, tháng sau không phải là còn cao hơn nữa sao.

Ông trời ơi, đây còn là con người sao ?

Ngược lại Lý Nhu lại cười nói :" Vừa lên đại học, liền thu nhập một tháng mười vạn, so với sinh viên cả nước cũng vượt quá đại bộ phần rồi, thảo nào cô nàng Giai Giai vừa gặp liền vừa ý ngươi."

"Đại tỷ, ngươi nói gì vậy."

Cổ Tống Giai đỏ lên.

Lý Nhu không thèm để ý, tiếp tục vạch trần nàng :"Ta cũng không phải nói lung tùng, không biết người nào sáng dậy liền mở sách Lục Dương lên đọc, lâu lâu lại cho vài cái khen thưởng."

Nghe được Lý Nhu nói, Lục Dương trong nháy mắt minh bạch, hắn kinh ngạc nói :"Ngươi chính là đánh lén..."

"Không được nói."

Tống Giai có chút bối rối rồi.

Lục Dương nhanh chóng dừng lại, sao có thể nói người khác là lưu manh được ? Nghi hoặc trong lòng trước kia cũng được cởi bỏ, hắn sâu sắc nhìn vào Tống Giai.

Tống Giai có chút nói năng lộn xộn, giống như bộ dáng lần đầu tiên nhìn thấy nàng :"Lục... Lục Dương, ngươi không cần phải nghĩ ngợi lung tung, ta chẳng qua là cảm thấy sách ngươi viết rất hay.."

"Ta hiểu."

Lục Dương gật đầu, tiện tay nuốt một quả thận, nhìn Lâm Viện Viện hãi hùng khϊếp vía.

"Chúng ta cũng hiểu." Ly Nhu cùng Bạch Thịnh đồng thanh nói.

Không có ai biết, rốt cuộc đến cùng các nàng hiểu cái gì.

Sau bữa ăn này, Lục Dương cũng biết tên ba người bạn cùng phòng của Tống Giai.

Trước khi tan cuộc, Lục Dương hỏi thăm Tống Giai có phiền nếu mình mượn máy tính thêm một khoản thời gian nữa không, nhận được sự đồng ý của nàng, Lục Dương mới chào vẫy tay tạm biệt.

Một đêm trôi qua.

Ngày hôm sau, Lục Dương đeo một chiếc balo đen ra ngoài.

Lục Dương cũng không mang theo máy tính của Tống Giai đi về, trước đó, Lục Dương đã đem chương bảy ngày nghỉ đăng lên hết.

Chuyến tàu khởi hành mười một giờ trưa nên Lục Dương cần phải đi đến nhà ga sớm.

Thời điểm đến nhà ga, vẫn chưa đến giờ tàu chạy, mỗi lần đến nhà ga, chứng kiến dòng người chen chúc, ý tưởng mua xe trong lòng Lục Dương ngày càng kiên định.

Xem ra sau khi quay về trường học, phải nhanh chóng có được bằng lái xe thôi.

Lục Dương lấy điện thoại ra gọi cho Quan Nguyệt.

"Quan Quan, đã tới chưa?"

"Đến được một lúc rồi, đang đứng ngay lối vào trạm nè..."

"Được, em đợi một tí, anh lập tức tới đây."

Lục Dương hướng phía cổng nha ga đi đến.

Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy một thiếu nữ trẻ tuổi đang nhìn xung quanh.

Là Quan Nguyệt.

Lục Dương đi qua:" Tới sớm như vậy làm gì, còn hơn một giờ đấy."

Quan Nguyệt lộ ra nụ cười ngọt ngào:" Đây không phải sợ kẹt xe sao, Triệu Oánh Oánh nói, giao thông Lục Thành rất loạn, thường xuyên ngoài đường xảy ra kẹt xe."

Lời này cũng không phải giả.

Giao thông Lục Thành bây giờ, thật đúng là quá nát rồi, chỉ có đợi thêm một khoảng thời gian nữa xây cầu vượt với tàu điện ngầm, thì mới đỡ hơn một ít.

Không có biện pháp, thành thị là vậy đấy.

"Đã mua vé tàu chưa." Lục Dương hỏi.

"Còn chưa mua, đang chờ anh tới đây."

"Tốt, chúng ta bây giờ đi mua."

Không đến cửa soát vé, Lục Dương ghé vào một máy bán vé tự động xếp hàng, phía trước cũng chỉ có hai người, rất nhanh đã đến phiên hắn, Lục Dương đưa CMND của mình cùng Quan Nguyệt ra, rất nhanh mua được hai vé.

Nhìn xem tờ vé trên tay, ghế cứng, Lục Dương có chút bấc đắc dĩ, hắn đã quên mất, bản thân đã bao nhiêu năm rồi mới lại ngồi ghế cứng xe lửa.

"Ghế giường nằm tốt hơn."

Lục Dương bất đắt dĩ nói.

Quan Nguyệt nắm tay Lục Dương, sợ người bên cạnh giống như lạc mất, nói :"Vé giường nằm qua mắc, hơn một trăm năm mươi tệ, đắt hơn bốn lần vé ghế thường."

"Anh bỏ tiền mà." Lục Dương có chút khóc không ra nước mắt.

Mười một giờ là giờ cao điểm, biết trên toa chỗ ngồi của mình đã bị giành mất chưa, Lục Dương thật sự không muốn ở trên xe lửa chen lấn, huống chi, bên cạnh mình còn có Quan Nguyệt.

Thế nhưng Quan Nguyệt lại cố chấp, vẫn muốn ngồi ghế cứng.

"Tiền của ảnh sau này là của em phải không? Hiện tại chúng ta chưa làm ra tiền, vẫn nên tiếp kiệm một chút đi."

"Ngồi ghế cứng cũng được mà, còn có ngắm nhìn phong cảnh nữa."

Lục Dương biết rõ, đây là Quan Nguyệt muốn tiếp kiện tiền cho mình, nàng hiểu rõ Lục Dương có chút sĩ diện...

Lục Dương rất muốn nói, bây giờ ta không thiếu tiền rồi.

Nhưng nhớ tới tiền nhuận bút vẫn chưa đến tay, nói ra chưa chắc Quan Nguyệt đã tin, đợi nhận được tiền rồi, nhất định phải làm cho Quan Nguyệt kinh ngạc.

Tàu hỏa bắt đầu vào ga.

Dòng người xếp hàng đã bắt đầu nhiều hơn.

Lục Dương cùng Quan Nguyệt tranh thủ thời gian đi tới.

May thay lần này tàu hỏa không bị trễ giờ, kiểm vé lên xe.

Khoang số 8, Lục Dương cùng Quan Nguyệt rất nhanh tìm được chỗ ngồi, hai người đều thở dài một hơi.

Mười phút sau đó, tàu hỏa bắt đầu chậm rãi di chuyển, trên toa tàu có rất nhiều người, có sinh viện, công nhân,...

Không chỉ như vậy, toàn bộ chỗ rồi đều kín người, còn có một số người phải đứng.

Trong không khí thoang thoảng mùi mồ hôi.

"Một lần cuối cùng, lần sau nhất định phải nghe lời anh."

Lục Dương nhìn Quan Nguyệt nói ra.

Quan Nguyệt nhẹ gật đầu, nàng không để ý tới lời nói của Lục Dương, sự chú ý của nàng đều bị tiểu cô nương ngồi đối diện hấp dẫn rồi.