Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 17: Bắt Lừa Đảo

" Một học trưởng đến từ hội sinh viên, tới đây để giới thiệu tài liệu Anh Ngữ B2."

Nghe được Lục Dương hỏi, Lưu Lỗi giải thích.

Hội sinh viên tới giới thiệu tài liệu?

Lục Dương trong nháy mắt hiểu rõ.

Chỉ sợ là gặp phải lừa đảo rồi.

Hàng năm khai giảng, chắc chắn sẽ có ít lừa đảo vào đây lấy đủ loại danh nghĩa, đến từng phòng ký túc xã bán đề cương hay dụng cụ học tập.

Kỳ thật, bọn chúng bán sản phầm đều là loại thấp kém, tư liệu thì hư ảo, nói thật dễ nghe, bọn hắn chỉ tới bán sản phẩm, còn bảo hành sao, tìm được đi rồi nói.

Lục Dương nhớ kỹ, thời điểm kiếp trước, có một bạn học bị lừa hết tiền sinh hoạt, còn bị lừa trở thành đại lý, cuối cùng dùng toàn bộ tiền tiếp kiệm mua một đống bút bi cùng bút chì không sài được.

Lục Dương buông lon Red Bull ra hỏi.

"Các ngươi mua rồi à?"

Lưu Lỗi lắc đầu:"Thành tích Tiếng Anh của ta còn được, qua B2 vẫn dư sức, không cần phải mua tài liệu."

Đinh Siêu nhếch miệng nói :" Ta cũng không có ý định mua, ta đến đại học là để hưởng thụ sinh hoạt, cái gì mà tư liệu học tập, thi một lần không đậu thì thi lần sau, việc gì mà cần phài mua tài liệu.."

Hai người đều không mua, Lục Dương lại nhìn Lý Minh Bác.

Lý Minh Bác có chút khẩn trương, nói ra:" Lục Dương, ngươi hỏi việc này để làm gì, ngươi cũng muốn mua sao? Học trưởng bảo hôm này là ngày cuối, ngươi muốn mua thì phải tranh thủ thời gian."

"Ngươi không phải là mua rồi a." Lục Dương nhịn không được hỏi.

"Ta mua rồi." Lý Minh Bác nhẹ gật đầu:" Tiếng Anh ta có chút kém, mua một ít tư liệu ôn tập cũng tốt."

Lục Dương không biết nên khóc hay nên cười, kẻ có tiền thì không bị lừa, ngược lại người khó khắn nhất lại bị lừa gạt.

"Ngươi đi theo ta."

Lục Dương kéo Lý Minh Bác ra ngoài.

Giống như xảy hiệu ứng cánh bướm, kiếp trước Lý Minh Bác đi vệ sinh tránh khỏi chuyện này, nhưng kiếp này hắn lại dính chưởng.

"Lục ca, ra ngoài làm gì."

Lý Minh Bác có chút mơ hồ, không biết xảy ra chuyện gì, bị Lục Dương kéo ra ngoài cửa.

"Học trưởng vừa rồi chắc là lửa đào, tranh thủ thời gian đi bắt hắn đem tiền của ngươi đòi lại." Lục Dương lạnh giọng nói ra.

"Lừa đảo.... không thể nào!.."

Sắc mặt Lý Minh Bác trắng bệch.

Lục Dương lắc đầu:" Ngươi không cần phải hoài nghi, hàng năm khai giảng, đều có loại người này tới ký túc xã tân sinh để lừa gạt, ngươi tùy tiện hỏi học trưởng liền biết."

"Tranh thủ thời gian đi tìm hắn nhanh."

Sắc mặt hắn tái nhợt, một tháng hắn có 400 tệ để sinh hoạt, vừa mới dùng hết 180 tệ để mua tài liêu, đó là nửa tháng tiền sinh hoạt của hắn a.

Nếu đây là sự thật, hặn thật sự muốn nhảy cầu đi.

"Hắn mới đi về hướng kia, khả năng còn chưa có đi xa."

Lục Dương chỉ tay vào hành lang nói ra.

Lý Minh Bác vội vàng chạy đi tìm người, Lưu Lỗi cùng Đinh Siêu nghe được Lục Dương nói, cũng chạy nhanh đi tìm người.

Năm tâm rất nhanh bị tìm, người vẫn không thấy.

"Lôi ca, Siêu ca, các ngươi xuống lầu đuổi theo, nếu thấy hắn liền ngăn lại, không thể để hắn rời khỏi trường học được." Lục Dương dặn dò một câu, sau đo nhìn Lý Minh Bác nói ra:" Ngươi với ta lên lầu sau tìm kiếm."

Lưu Lỗi cùng Đinh Siêu vội vạng chạy xuống lầu.

Lục Dương cùng Lý Minh Bac hướng tầng sáu chạy lên.

Bọn hắn mỗi người tìm một phía, ngay vừa lên lầu hắn đã thấy một bóng dáng mang theo một túi màu đen, từ phía một cửa phòng đi ra.

" Từ từ."

Nhìn bộ dáng Lý Minh Bác muốn chạy tới, Lục Dương đè vai hắn lại: " Cẩn thận, chúng ta cận thận đi tới, đừng để hắn phát hiện."

Nếu mà để Lý Minh Bạc đuổi theo, nhất đinh sẽ có cơ hội làm cho ngươi kia sợ hãi mà chạy trốn, đừng để trên phim đánh lừa, cho dù cảnh sát có bắt người cũng không hô to một tiếng đứng lại.

Đừng tưởng Lục Dương chạy bộ vào buổi sáng mà nhầm lẫn, những người lừa đảo đều luyện thuân thục môn chọc chó.

Tên kia cũng không cảm nhận được nguy hiểm tới gần, hắn lại gõ cửa một phòng khác, chờ thời điểm mở cửa, Lục Dương từ từ tiếp cận hắn.

Phòng ngủ mở ra.

Lục Dương trực tiếp lao tới, đạp một phát vào lưng của tên lửa đảo, đóng cửa lại.

Một cảnh này làm tân sinh trong phòng choáng váng.

"Ta là Lục Dương từ khoa máy tính, tới bắt tên lừa đảo khốn kiếp này."

Lục Dương giải thích.

"Ngươi là Lục Dương!"

Nghe được Lục Dương giới thiệu, tân sinh lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.

"Ngươi biết ta?" Lục Dương nhìn hắn.

"Ta cũng học ở khoa máy tính, ta là Lữ Phong, đã nghe qua đại danh giang hồ của ngươi." Lư Phong có chút hứng phấn nói.

Lục Dương biết rõ, chắc là do lần trước giáo huấn mấy tên lưu manh kia rồi.

Không nghĩ tới nhiều người lại nhận biết hắn rồi.

Mặt khác ba người còn lại trong phòng đều đi qua, đem tên lừa đảo trói lại, lần đầu tiên gặp lửa đảo a, mỗi người đều có chút hứng phấn.

"Tha ta ra, ta không phải lừa đảo"

Tên lừa đảo gào thét.

"Nãy ngươi nói ngươi là học trưởng, vậy ngươi giới thiệu đi, học ngành nào, phụ đạo viên tên gì..." Lục Dương lạnh lùng mở miệng.

"Ta... Ta học năm hai khoa tiếng nhật, phụ đạo viên tên Lưu Ba."

Tên lừa đảo có chút bối rối, những vẫn thành thật trả lời.

"Sẽ không phải nghĩ oan cho hắn a."

Lý Minh Bác nói nhỏ bên tại Lục Dương.

"Lục ca, hắn thật sự là lừa đảo sao? nếu nhầm thì làm sao bây giờ? Lữ Phong cảm giác không tốt.

"Không sai được, ta xem miệng hắn cứng tới khi nào..."

Nếu như vừa rồi hắn chỉ nắm chắc chín phần, tên này vừa mở miệng hắn đã không con nghì ngờ gì nữa, trước đây Lục Dương là biên kịch, nhìn mặt nói chuyện đã là bản năng, hơn nữa hắn còn học một chút tâm lý.

Gia hỏa này vừa mở miệng đã thấy nói láo, khả năng là tìm một cái tên thuận miệng bịa lấy.

Làm sao để vạch trần hắn?

Sau một lát, Lục Dương liền có chủ ý, hắn trầm giọng nói:" Ta có biểu tỷ làm giáo sư ở đây, để ta hỏi nàng một chút liền sẽ rõ ràng."

Lục Dương lấy điện thoại ra, gọi vào một dãy số.

"Biểu tỷ, trong đại học có giáo sư tên Lưu Ba sao? À, không có, tốt , đệ biết rồi, tốt, gặp lại...."

Nói chuyện điện thoại xong, Lục Dương lại nhìn tên lừa đảo.

Trên mặt lừa đảo đã xuất hiện từng giọt mồ hôi.

Hắn biết lần này toi rồi.

Lừa đảo tên Đinh Văn Kiệt, ở cận trường học có mở một nhà xưởng tiêu thụ, hắn biết rõ mấy con gà sinh viên năm nhất thường dễ bị lừa, thời điểm khai giảng hàng năm, đều giả bộ là học trưởng để đi lừa gạt, đây cũng là lần thứ ba rồi, đây là một việc có lợi nhuận kếch sù, chỉ cần 10 ngày hắn có thể nhẹ nhõm lừa gạt được nửa năm tiền lương.

Có thể lần này không nghĩ tới, hắn bị phát hiện rồi, hơn nữa còn bị một tân sinh bắt lại.

"Ngươi có lời gì muốn nói không?"

Lục Dương nhàn nhạt hỏi.

"Mẹ mày, trả tiền cho tao!" Lý Minh Bác nắm lấy cổ áo của hắn, tâm tình hết sức kích động, một trăm tám mươi tệ, mẹ nó, gia đình phải bán bao nhiêu thóc mới kiểm được số tiền này, vậy mà thiếu chút nữa là bị lừa rồi, đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của gia đình hắn .

"Trả tiền." Mấy người Lữ Phong kích động nói.

"Ta trả, ta trả, tiền ở trong túi."

Lục Dương cấm lấy túi tên lừa đảo, kéo khóa, trong túi sách cả đống tiền mặt, đoán chừng hơn mấy ngàn tệ.

Mẹ kiếp, cái này phải lừa bao nhiêu người đây.

Lục Dương từ trong đó lấy ra 180 tệ đưa cho Lý Minh Bác, sau đó nhìn Lữ Phong nói ra:" Phiền ngươi chạy xuống lầu một chuyến, bảo Tần lão gọi cho bảo vệ, gia hỏa này lừa không ít người, phải đem ngươi mà trả lại."

Lục Dương không lấy điện thoại của mình để điện, hắn sợ phải phối hợp điều tra với cảnh sát, làm chậm trễ thời gian của hắn, đây cũng là tiếp thu từ lần giáo huấn trước.

"Đại ca, không nên làm như vậy, các ngươi đem tiền chia đi, ta làm như không nhìn thấy, tuyệt đối không nói chuyện này với ai, cũng sẽ không tới trường học của ngươi nữa." Nghe được Lục Dương nói, Đính Văn Kiệt vội xin tha thứ.

Lữ Phong nhìn Lục Dương.

Luc Dương đem túi sách ném vào mặt Đinh Văn Kiệt, bộp, một xấp tiền bay tán loạn.

"Tao phát ốm khi sử dụng tiền này của mày."