Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 15: Được Một Tấc Lại Tiến Thêm Một Bước

Rừng cây hết sức yên tinh, liên một tiếng động cũng đều không có.

Quan Nguyệt nắm lấy tay áo hết sức khẩn trương, không biết Lục Dương muốn làm gì.

Tủy rằng quan hệ của bọn họ đã được một năm, nhưng ngoài trừ việc nắm tay, lâu lâu ôm một cái ,cũng chưa bao giờ vượt quá ranh giới. Tuy ban đêm hay chuồn ra ngoài với Lục Dương mấy lần, nhưng đều là cùng Lục Dương tới tiệm nét lên mạng.

"Lục Dương, chúng ta rời khỏi đây đi."

Quan Nguyệt lưỡng lự nói ra.

Nhìn xem nàng biến thành con cừu nhỏ, khóe miệng Lục Dương hơi nhếch lên, hắn không tiếp tục tiến tới, quay người dừng lại.

Quan Nguyệt cao 1m65, so với Lục Dương thấp hơn nửa cái đầu, Lục Dương vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.

"Nào, nàng sốt ruột làm gì?"

Lục Dương cười như một lão sói xám.

Quan Nguyệt càng thêm khẩn trương,"Bây giờ còn là ban ngày, vạn nhất có đồng học tiến đến...."

"Nghĩ gì thế !" Lục Dương gõ gõ trên đầu nàng, cảm giác Quan Nguyệt nghĩ tới điều gì đen tối.

Rõ ràng nha đầu kia đang nghĩ bậy, cho dù hắn muốn lột da cừu, những cũng không có khả năng ở chỗ này ra tay.

"Quan Quan, biểu hiện hôm nay của ta được không?" Lục Dương hỏi.

"Ừ, ừ" Quan Nguyệt nhẹ gật đầu, biểu hiện hôm này của Lục Dương vô cùng hoản mỹ không tì vết, đây là lần đầu tiền mà nàng hạnh phúc như vậy.

"Ta đều thể hiện như thế rồi, nàng cũng nên thưởng một tí đi." Lục Dương mờ ám nói.

"Thưởng... Thưởng cái gì...."

Trong lòng Quan Nguyệt rất sợ Lục Dương, nhỡ hắn đòi cái kia mình có nên từ chối hay không.

"Ngươi muốn thưởng gì.."

Lục Dương chỉ vào môi mình.

Nếu như hiện tại hôn nàng, Quan Nguyệt cũng sẽ không từ chối, nhưng việc này đối với Lục Dương không có tính khiêu chiếu, hắn muốn nàng hôn hắn.

Quan Nguyệt dường như đã hiểu ý tứ Lục Dương, má nàng ửng đỏ, do dự cả buổi, nàng mới cố lấy dũng khí, nhẹ nhàng nhón chân lên, tiến về phía trước, nhẹ nhàng hôn đến bên môi Lục Dương.

Mũi gửi được một hương thơm thiếu nữ.

Quan Nguyệt hô hấp dồn dập, nhắm mắt lại không dám mở ra, hôn được một lúc, nàng muốn rời khỏi, nhưng Lục Dương sao có thể cho nàng tránh thoát được.

Nữ sinh đã chủ động như vậy rồi, bây giờ giả bộ Thánh Nhân chỉ có đồ ngu.

Lục Dương liên ôm lấy eo nhỏ của nàng, đem cả người nàng dính trên người mình, đem thế chủ động đoạt lấy, không cho Quan Nguyệt có cơ hội bỏ chạy.

Hai mươi phút sau.

Quan Nguyệt đi ra rừng cây, trên mặt nàng ửng đỏ một vùng, hô hấp có chút cảm giác dồn dập, trên cổ có lấm tấm vết đỏ, mối quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước.

Lục Dương theo sát ở phía sau, nhưng trong lòng lại nhớ tới dư vị vừa rồi.

Hai người lặng lẽ nắm tay, đi dạo quanh sân trường.

Mặt trời ngả về chiều, chân trời một mảnh đỏ rực.

"Đi ăn cơm đi."

Đi vào căn tin đại học, Lục Dương đem một phần cơm tấm, Quan Nguyệt cũng một dĩa cơm khoai tây.

Căn tin rất nhiều người, Quan Nguyệt cảm giác xung quanh đều đang nhìn mình, không khỏi khẩn trương, lặng lẽ kéo cổ áo lên cao.

"Đều tại ngươi."

Quan Nguyệt ngồi ở bên cạch Lục Dương, nàng véo hắn một cái, nếu là bình thường Quan Nguyệt tuyệt đối không làm như vậy, nhưng mà hôm này Lục Dương hơi quá đáng.

"Không có việc gì, cổ áo cao một chút là che được rồi." Lục Dương an ủi.

Đại Học Hà Đông đồ ăn rất ngon, giá cả lại rẻ, hai phần cơm mới mười khối tiền, so với cái cửa hàng khac đã rẻ hơn rất nhiều.

Ăn cơm xong hai người đem đồ ăn thu nhập một chỗ, mới rời khỏi nhà hàng.

"Ta phải về rồi"

Đưa Quan Nguyệt tới trước ký túc xã, Lục Dương mới mở miệng nói ra.

Quan Nguyệt có chút không nỡ.

Đây là một ngày vui vẻ, hạnh phúc nhất của nàng trong hai tháng qua, tuy rằng có chút bị khi dễ, nhưng tròng lòng nàng hết sức thỏa mãn.

"Nếu ngươi không muốn ta đi, ta liền không đi, đối diện trường học có một cái khách sạn, nếu không buổi tối chúng ta..." Lục Dương mới vừa dứt lời, Quan Nguyệt đã buôn tay ra, còn đẩy hắn mấy cái.

"Ngươi tốt nhất là mau trở về đi thôi."

Được voi còn đòi Hai Bà Trưng, nghĩ khôn vãi.

"Được rồi, ta về đây, chủ nhật sẽ đến thăm ngươi..."

Quan Nguyệt đứng một chỗ, nhìn Lục Dương khuất sau đám người, nàng mới đi lên lầu.

Vì tiếp kiệm tiện, lần này Lục Dương ngồi xe bus trở về, tuy đã thề khi sáng rồi nhưng mà hôm nay đã tiêu hết 400 tệ rồi, nên tốt nhất vẫn là nên ngồi xe bus trở về a.

Vài ngày tới tài khoản của hắn bán được, sẽ có tiền mua máy tính, số tiền này không thể sài lung tung được, nếu muốn thoát khỏi hoàn cảnh này, tốt nhất vẫn là thành thật gõ chữ, để mau đặt VIP, tháng sau còn có tiền nhuận bút a.

Bây giờ vét sạch người của Lục Dương cũng còn khoản 100 tệ.

Vung tay quá chán, không biết làm sao để vượt qua tháng này, nếu như không được thì lấy tiền máy tính ra sài đỡ, lại mượn dùng máy tính Tống Giai qua thêm một đoạn thời gian nữa.

Đi trên đường nhỏ trở về trường học, Lục Dương cảm thấy có chút khát nước, đi ngang qua một tạp hóa nhỏ, Lục Dương sờ lên túi, muốn lấy một trăm tệ còn lại mua nước uống.

"Ồ, đây là cái gì"

Lục Dương sờ tay lên túi, trên người hắn mặc một chiếc áo thun, quần thể thao có hai túi nhỏ, một túi đựng điện thoại, túi còn lại đựng tiền, đây cũng là sợ thời điểm lấy điện thoại ra lại rơi mất tiền.

Có thể ở trong túi này, chỉ có thể lấy ra điện thoại, nhưng Lục Dương lại cảm nhận được một xấp giấy, cầm ra nhìn, quả nhiên là mấy trăm tệ tiền mặt.

Cái này là....

Lục Dương đếm...

Tổng cộng 600 tệ

Nhưng số tiền này hắn đã biết của ai bỏ vào, Quan Nguyệt...

Ngoại trừ nàng ra, không ai nhét tiền vào túi hắn mà không bị phát hiện, hơn nữa cũng không ai rảnh rỗi mà đưa tiền cho hắn tiêu dùm.

"Nha đầu kia... thật là...."

Lục Dương cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể nói, quen biết được Quan Nguyệt là việc may mắn nhất đời hắn.

Cảm xúc trong lòng Lục Dương đan xen, cái này không phải mình được ăn cơm chùa sao.

Mới vừa rồi còn phải lo lắng về tiền bạc, hiện tại cầm lấy hơn 600 tệ, Lục Dương không biết làm sao cho phải.

Ngay tại thời điểm Lục Dương ngơ ngẩn, có hai nữ sinh từ cửa hàng trà sữa đi ra, trên tay đều cầm một ly trà sữa mới tinh.

"Ồ, Giai tỷ tỷ, là hắn"

Nữ sinh loli nhìn thấy Lục Dương, giật mình nói, lần trước thời điểm Tống Giai cho Lục Dượng mượn máy tính, nàng ở cửa sổ nhìn thấy hết thảy, đối với Lục Dương có chút ấn tượng.

Nếu không phải bời vì nàng đồn bậy, cả phòng kỹ túc xã nàng cũng không đồn bậy về quan hệ giữa Tống Giai và Lục Dương.

Tống Giai cũng nhìn thấy Lục Dương, có chút tò mò tại sao Lục Dương lại cầm đống tiền trên tay mà ngẩn người.

Ven đường nhiều người qua lại, Lục Dương cũng không nhìn thấy Tống Giai, hắn hướng về tạp hóa đi tới.

Lục Dương vừa đi, tiểu Loli lén lút chạy tới địa phương Lục Dương ngẩn người, nhặt một tấm thϊếp từ trên mặt đất, nhìn thoáng qua sau đó, hai con mặt trừng lớn, giống như mắt cá vàng vậy.