Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 7: Mời Khách Ăn Trưa

Lục Dương muốn viết một cuốn tiểu thuyết, gọi là Tu Chân Trở Về.

Là loại hình tiểu thuyết đô thị tu Tiên nổi tiếng lúc trước.

Nội dung cũng rất đơn giản.

Giang Chính là một tu sĩ có tu vi Độ Kiếp kì, bởi vì độ Thiên Kiếp thất bại, thần hồn cầu diệt, chỉ chừa một tia linh hồn, nghịch chuyển thời gian trở về năm mười tám tuổi.

Kế tiếp là một hành trình quét ngang thiên hạ, giả heo ăn thịt hổ của Giang Chính.

Cái tiểu thuyết như vậy mười năm sau như cỏ mọc đầy ngoài đường, nhưng đối với bây giờ thì cũng không tệ lắm. Lục Dương trước đây đã từng viết một quyển, thành tích cũng không tệ lắm, bây giờ đạo lại sách của mình cũng không có cảm giác tội lỗi.

Càng viết Lục Dương càng cảm thấy hài lòng:" Mười bước gϊếŧ một người, thây phơi trăm ngàn dặm."

Bản thảo có sẵn, động tác của Lục Dương càng ngày càng nhanh.

Mọi người đều biết, để viết một tiểu thuyết, cái khó khăn nhất là phần ý tưởng mở đầu, nhưng với Lục Dương mà nói hoàn toàn không có vấn đề gì, hắn đem ba chương đầu một hơi viết hết ra.

Xoa xoa bàn tay có chút đau nhức, Lục Dương nhìn điện thoại đã qua hai giờ.

Hai giờ chín nghìn chữ, hiệu suất hết sức đáng sợ, so với bản thân kiếp trước thì còn nhanh hơn nhiều, kiểm tra một chút lỗi chính tả, lại nhìn vài lần. Lục Dương cảm thấy hài lòng, chất lượng bản thảo so với lúc trước còn tốt hơn một tí.

Nếu như đem bản thảo bán đứt đi cũng kiếm được không ít tiền.

Nhưng Lục Dương hiển nhiên không có ý nghĩa thiển cận như vậy, bán đứt đi Lục Dương đối với quyển sách này sẽ không có quyền hạn gì nữa, hắn đã sớm có kế hoạch cho mình, mở ra qidian. Lục Dương đem ba chương mới gõ xong đăng lên, đợi xét duyệt.

Trang web này có mấy trăm vạn độc giả, nếu bạo hỏa sợ kiếm nhiều hơn so với tiền bán đứt.

Đã viết được ba chương, Lục Dương không vội viết tiếp, hắn dùng máy tính làm bìa sách.

Hoàn thành những thứ này, đã tới giữa trưa.

Rời khỏi trạng thái tập trung làm việc, Lục Dương xoa mũi bỗng ngửi được một mùi hương quen thuộc.

Nhìn lại, chỉ thấy một hình bóng duyên dáng đang đứng nhìn hắn.

"Lục Dương"

Nữ sinh có chút kinh ngạc.

"Tống Giai học tỷ, chúng ta lại gặp mặt rồi". Nhìn thấy học tỷ, Lục Dương có chút sửng sốt, sau đó trên mặt hiện ra nụ cười chào hỏi.

Tống Giai cũng không nghĩ tới lại gặp Lục Dương ở thư viện, hắn không phải sinh viên năm nhất mới vào sao? Tại sao lại không đi học nghĩa vụ quân sự, hơn nữa....Trong ánh mắt Tống Giai trần đầy nghi hoặc.

Nàng vừa nhìn một hồi rồi.

Nàng đến thư viên điều tra tư liệu, bởi vì đến tương đối trễ nên không còn chỗ ngồi.

Vốn có ý định rời khỏi, nàng lại nghe tiếng lạch cạnh từ bàn phím không dứt, liền ma xui quỷ khiến đi tới nhìn.

Vốn tưởng là một học trưởng viết luận văn nên nàng muốn đến nhìn một chút, nhìn xong không phải chuyện này.

Nàng hồi tưởng nội dung vừa nhìn thấy.

"Cảnh giới võ học trong giang hồ chia làm tám bậc....."

Đây rõ ràng là viết tiểu thuyết mà.

"Ngươi vừa rồi..."

Tống Giai không thể tin được.

Vừa rồi nhìn thấy Lục Dương gõ chữ thật nhanh, nàng không thể theo kịp.

"Viết tiểu thuyết thôi." Lục Dương thoải mái thừa nhận, viết tiểu thuyết cũng không phải viết xuân cùng đồ, không cần phải che đậy, hắn chế giễu nói: " Vừa nãy học tỷ không phải nhìn lén đó chứ?"

"Ta không có nhìn lén..." Tống Giai không thừa nhận.

Nàng không phải nhìn lén, nàng quang minh chính đại xem, sao gọi là nhìn lén được.

Khẳng định với bản thân trong lòng như vậy, Tống Giai có chút kinh ngạc nói: "Ngươi mà cũng có thể viết được tiểu thuyết, thật lợi hại."

"Bình thường thôi, rảnh rỗi không có việc gì làm." Lục Dương cầm áo khoác đứng dậy, vỗ vỗ cái ghế: "Có cần máy tính không".

"Ngươi xong việc rồi sao?" Tống Giai hỏi.

"Không sai biệt lắm, ta định đi ăn cơm."

"Được, cảm ơn, ta lên mạng tra tư liệu."

Mắt thấy không còn chỗ trống, Tống Giai liền ngồi xuống máy Lục Dương, mở ra websites tìm tư liệu, còn mang theo quyển vở nhỏ để ghi lại.

Vừa điều tra tư liệu, Tống Giai vừa nói chuyện với Lục Dương.

Nàng đối với tân sinh này rất ngạc nhiên.

"Lục Dương, ngươi viết tiêu thuyết tên gọi là gì?" Hiển nhiên nàng chỉ mới thấy nửa phần sau.

"Tu chân trở về, một tiểu thuyết nam giới, ta đoán chừng ngươi không muốn xem." Nữ sinh thích đọc tiểu thuyết nam khẳng định không nhiều lắm, cho dù có cũng là của hiếm.

"Có thể tìm thấy trên mạng không?"

"Hai ngày nữa là có thể đọc rồi. "

"Tại sao ngươi lại viết tiểu thuyết? "

"Nghèo chứ sao. "

"Ta nghe nói, viết tiểu thuyết ngày càng nghèo mà ."

Lục Dương:...

Lời này hắn cũng không biết phản bác thế nào, điều này cũng đúng, muốn kiếm được tiền từ tiểu thuyết thì thuộc hàng đại thần mới được, những người bất quá được ký hợp đồng, thu nhập mỗi tháng cũng chỉ có được mấy trăm tệ thôi, còn không đủ trả tiền thuê nhà.

Nhưng mà, kiếm được mấy trăm tệ cũng coi như là một cách cửa, ngăn chặn gần chín mươi chín phần trăm người viết sách. Những người không được ký hợp đồng phải tiêu tốn thời gian cùng tinh lực của mình để sáng tác, mong sao tiểu thuyết mình bạo hỏa, nếu không thôi sẽ bị vùi dập giữa chợ tiểu thuyết khác, tự nhiền càng ngày càng nghèo thôi.

Hai người một hỏi một đáp, Lục Dương tự tin cho rằng, bản thân cùng với người khác không giống nhau, hắn viết tiểu thuyết có thể kiếm được nhiều tiền. Tống Giai miễn cưỡng tin tưởng, chọc ghẹo Lục Dương nếu có tiền nhuận bút phải mời tỷ ăn cơm.

"Cần gì đợi đến lúc có tiền nhuận bút, trưa nay ta xin mời học tỷ ăn cơm."

Lục Dương đưa tay mời.

"Ngươi nghiêm túc à?"

"Một bữa cơm thôi mà."

"Ta rất tham ăn."Tông Giai thu hồi quyển vở nhỏ nói.

Lục Dương nhìn kỹ vòng eo con kiến của học tỷ, đối với lời vừa nói của nàng có chút không tin.

"Coi như cảm ơn ngày hôm qua học tỷ giúp ta."

Lục Dương tiếp tục nói.

Tống Giai do dự một chút, nhẹ gật đầu.

Lục Dương không đi về hướng căn tin, hắn đi sang hướng bên cạnh tới một nhà hàng Tây... Đương nhiên, nhà hàng Tây này treo đầu dê bán thịt chó, bên trong toàn bộ đều là món tàu.

Mời mỹ nữ ăn cơm, không cần phải keo kiệt, đặc biệt là người hôm qua còn giúp hắn.

Hai người tìm một chỗ trống bên cửa sổ ngồi xuống, một nhân viên phục vụ mang menu tới.

" Một gà xào hạt dẻ, một phần thịt kho tàu, hai chén súp lơ, một bát canh,..."Lục Dương thuần thục gọi món ăn.

Gọi xong đồ ăn, Lục Dương nhìn sang học tỷ: "Học tỷ, đủ ăn chưa?"

"Đủ rồi đủ rồi! "

Những món ăn này đối với hai người mà nói thì đã không ít.

Lục Dương lại hỏi: " Uống chút gì không?"

"Không cần, ta không uống."

"Được, thêm bốn ly nước dưa hấu."

Thời tiết nóng nực, uống một ly nước dưa hấu vô cùng giải khát, Lục Dương vô cùng thích nước dưa hấu của nhà hàng này.

"A, ta một ly là được rồi."

Tông Giai không nghĩ tới Lục Dương gọi nhiều như vậy.

"A." Lục Dương nhẹ gật đầu, quay sang nhân viên phục vụ, nói ra:" Năm chén."

Gương mặt nhân viên phục vụ không khỏi giật giật vội vàng viết vào rồi rời đi, Tông Giai cũng không nhịn được mà tròn xoe mắt, nàng vốn cho rằng Lục Dương gọi cho cả nàng nữa, không nghĩ tới, Lục Dương uống lần bốn ly.

"Lục Dương, tân sinh không phải học quân sự sao? Làm người lại chạy tới thư viên ngồi, còn nữa, ta cảm giác ngươi đối với nhà hàng này rất quen thuộc." Tống Giai mở to đôi mắt nháy nháy, tràn đầy tò mò hỏi.

"Ta nhờ thầy giáo phụ đạo làm chứng chỉ rồi, về sau không cần phải đi học quân sự nữa, với lại chỗ này, ta mới chỉ đến hai lần thôi không thể tính là quen thuộc được." Lục Dương nói cho qua.

Hắn cũng thuận miệng bịa chuyện, cũng không thể nói với nàng là ta sinh hoạt ở đây bốn năm đi.

Nhân viên rất nhanh liền bưng tới mấy ly nước dưa hấu.

Lục Dương cầm lấy ly, dùng ống hút hút mạnh một hơi, thật thoải mái.

Tống Giai cũng bưng lên nước dưa hấu, nhấp nhẹ một miếng.

Khóa học quân sự năm nhất cũng đến giờ giải lao, tốp ba tốp năm chụm lại đi tới nhà hàng Tây.

Lưu Lỗi, Đinh Siêu, Lý Minh Bác, ba người cùng khoác vai nhóa đi tới.