Huyện Thanh Sơn, Thượng Hải, trong một căn phòng nhỏ.
Âm thanh nhắc nhở tin nhắn vang lên, Quan Nguyệt đang chống cằm suy nghĩ về nhân sinh thì phát hiện góc dưới màn hình máy tính có một biểu tưởng chim cách cụt nhỏ không ngừng nhúc nhích.
Mở ra tin nhắn, Quan Nguyệt không ngừng đỏ mặt, sau đó nét mặt tươi cười như hoa.
Tiếng gỡ cửa vang lên.
Quan Nguyệt đem tin nhắn ẩn xuống, mới đi mở cửa phòng, ngoài cửa là một người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo xám ngắn tay. Quan Nguyệt kêu lên một tiếng.
"Cha"
"Sao lại nhốt một mình trên phòng, hôm nay cha tan tầm hơi muộn, đi ăn cơm đi kẻo không con lại đói chết." Quan Kiến Quốc cưng chiều nhìn con gái.
"Con hơi đói, hôm nay con muốn ăn 2 chén." Quan Nguyệt vỗ bụng, tâm tình của nàng hôm này không tồi.
"Tốt, ăn nhiều mau lớn, dạo gần đây con hơi gầy".
Quan Kiến Quốc lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Nay mẹ con nhờ cha hỏi, con nghĩ kĩ chưa? Muốn một mình đi học, mà con còn chưa đến Lục Thành lần nào, mẹ có chút bận tâm."
"Cha, con cũng không còn là tiểu hài tử nữa. Hơn nữa, học phí của trường chuyển khoản rồi, cũng không sợ rớt được nữa".
Quan Nguyệt làm nũng.
"Đúng vậy, không phải là tiểu hài tử, cũng biết yêu sớm rồi".
Quan Kiến Quốc có điều chỉ nói.
Theo đồng nghiệp của hắn, ba tháng trước vô tình nhìn thấy con gái mình cùng một chàng trai trẻ dắt tay nhau đi dạo phố.
Quan Kiến Quốc rất lo âu, sợ con gái chậm trễ kỳ thi Đại Học nên không nhắc tới, lại tới mấy ngày gần đây nhìn tâm tinh nữ nhi không tốt, Quan Kiến Quốc tại sao lại không nhìn ra.
"Cha, con lớn rồi, không phải là yêu sớm nữa."
Quan Nguyệt không kìm được muốn tìm một cái lỗ nào để chui vào, nàng không có phủ nhận, không biết sao cha lại biết được.
Đem hai túi thức ăn đặt lên bàn, lại đi phòng bếp lấy hai cái chén, Quan Kiến Quốc lại mở một lon bia, nhấp một miếng, hỏi:
" Thằng nhóc kia tên gì, đáng tin cậy không?"
"Hắn tên Lục Dương, là người địa phương, rất đáng tin..." Quan Nguyệt không có giấu giếm nói.
Tình trong mắt người ta là Tây Thi, cho dù Lục Dương không hề đáng tin cậy, nhưng trước mặt cha Quan Nguyệt không muốn để lại ấn tượng xấu cho Lục Dương.
Tâm tư của Quan Nguyệt, làm sao có thể giấu được ông, bằng không hắn cũng không lăn lộn ở cơ quan 20 năm rồi, ông thở dài, không biết nói cái gì.
Bất quá trong lòng lão Quan đã nhớ rõ cái tên Lục Dương này, nếu mà gia hỏa này làm con gái bị tổn thương, hắn nhất định sẽ không cho tiểu tử này sống dễ chịu.
Trong quán Internet.
Lục Dương nhìn đồng hồ, đã nhanh tới mười một giờ rồi.
Hắn gọi hai người một tiếng: " Phải trở về thôi, tí nữa ký túc xã đóng cửa rồi".
Lục Dương nhớ kỹ , trường học có quy định, mười một giờ ký túc xá đóng cửa, bây giờ trở về có lẽ đã chậm.
"Chờ một chút, ván này sắp xong rồi".
Lưu Lỗi lẩm bẩm.
Khoảng mười phút nữa, ba người mới tắt máy tính tiền, thời gian đã muộn, các cửa hàng chợ đêm đáng sớm đóng cửa, đi tới sân trường không một bóng người.
Trở lại lầu số tám, quả nhiên cửa lớn đóng chặt, Lưu Lỗi đẩy cửa hai cái, quả nhiên nó đã bị khóa trái bên trong.
"Làm sao bây giờ, hôm nay trở về không được rồi."
Đinh Siêu vẻ mặt đau khổ, sớm biết như vậy, hắn sẽ không rủ Lưu Lỗi chơi thêm một trận game nữa.
"Để ta thử xem."
Lục Dương trèo lên bậc thang đi tới trước một cửa sổ, gõ.
Cửa sổ mở ra, lộ ra một gương mặt già nua.
"Tần đại gia, xin lỗi, chúng ta là sinh viên năm nhất vừa rồi mới đi liên hoan về nên về trễ." Lục Dương nói ra.
"Sinh viên năm nhất, mà sao ngươi lại biết ta họ Tần".
Lão nhân không có nghỉ ngơi, đến cái tuổi này, giấc ngủ đã rất ít rồi, bằng không cũng sẽ không lựa chọn việc này để làm.
Lục Dương vừa cười vừa nói: "Ta nghe các học trưởng nói, Tần đại gia là một người đặc biệt tốt, ở khu số tám này không ai không biết lòng tốt của Tần đại gia"
Nghe được Lục Dương nói, Tần đại gia cười không ngậm được miệng.
Rất nhanh mở cửa ra, cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò lần sau đi chơi quay về sớm một chút, nhìn qua tâm tính không tệ.
Trở lại ký túc xá.
Nghĩ đến sự tình vừa rồi, Đinh Siêu trong lòng không kiềm được, hỏi.
"Lục Dương, ngươi thực sự rất biết nói chuyện".
Cái này sao kêu là rất biết nói chuyện, đơn giản chỉ là xã giao căn bản thôi, có lẽ đối với sinh viên năm nhất, rất ít người hiểu được những cái này.
Lưu Lỗi cũng không nhịn được nói ra: " Lục Dương, người chuyển sang kinh doanh đi, khẳng định tương lai có thể kiếm được rất nhiều tiền".
Trong nhà Lưu Lỗi kinh doanh, thường cùng cha mẹ mình đi công tác, đối với việc đối nhân xử thế, Lưu Lỗi cảm thấy Lục Dương hơn xa mình nhiều, cái này thật sự là từ gia đình bình thường phát triển ra hay sao?
Lục Dương cười không có trả lời.
Từ trong ngăn kéo lấy ra chiếc điện thoại Nokia, khởi động máy, phía trên xuất hiện hằng loạt tin nhắn đều do Quan Nguyệt gửi tới.
Tiện tay trả lời tin nhắn rồi đặt đồng hô báo thức đến sáng, sau đó ném tới đầu giường.
Nhắm mắt lại, Lục Dương tính các ý định tiếp theo.
Sắp tới hằn phải tìm cách chuồn huấn luyện quân sự, hắn cũng không muốn nửa tháng sau biến thành than đen, kiếp trước học xong huấn luyện quân sự giá trị nhan sắc của hắn xuống ít nhất hơn 30 điểm, đến năm thứ 2 mới hồi phục được một chút.
Dù sao nam sinh cũng không có mấy người bôi kem chống nắng cho da.
Hơn nữa huấn luyện quân sự đối với các nam sinh khác có hiệu quả, nhưng đối với Lục Dương nó hoàn toàn vô dụng.
Vừa vặn, hắn thừa dịp nửa tháng này, viết một bộ tiểu thuyết bán ra.
Muốn hưởng thụ cuộc sống đại học, nhất định phải có tiền !.
Suy nghĩ một lúc hắn chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm tiếng chuông điện thoại vang lên, là giai điệu beethoven huyền thoại,...
Bây giờ còn rất sớm, Lưu Lỗi cả bọn đều đang ngủ, tắt đi chuông bao thức, Lục Dương đi rửa mặt, sau đó đi về hướng thao trường.
Không có người nào so với Lục Dương hiểu rõ, thân thể quan trọng như thế nào, thân thể khỏe mạnh tinh lực so với người bình thường cũng tốt hơn rất nhiều.
Nhớ lại năm 4 đại học, hắn bắt đầu viết tiểu thuyết, một lần ngồi xuống máy vi tính là 13-14 tiếng mà không cảm thấy mệt mỏi, trước khi xuyên việt, ngày viết 2000 chữ thôi đã cảm thấy mệt mỏi, đau nhức.
Thân thể mười tám tuổi còn tốt hơn lúc đó, chạy vài vòng thế mà không chảy bao nhiêu mồ hôi.
Chạy bộ xong, Lục Dương tới căn tin mua bữa sáng.
Thời điểm trờ lại ký túc xá, đám bạn cùng phòng mới ngủ dậy.
"Ta mang bữa sáng tới đây".
Lục Dương đem bánh bao đặt ở bàn Lý Minh Bác.
"Bao nhiêu tiền, ta trả ngươi..."Lý Minh Bác móc túi tiền cũ ra.
"Không cần, lần này ta mời các ngươi, về sau mời lại ta cũng được" Lục Dương khoát tay áo, hắn biết rõ lòng tự trọng của Lý Minh Bác rất cao, nói như vậy chỉ để hắn tiếp nhận thôi.
Lưu Lỗi cùng Đình Siêu thì không quan tâm tới chuyện này nhiều.
Bọn hắn cầm bánh bao trực tiếp ăn, Lục Dương mua mười cái bánh bao nên cũng không sợ thiếu cho bọn họ ăn.
Đinh Siêu vừa ăn bánh bao vừa nói " Lục Dương, ngươi dậy sớm như thế để làm gì".
"Ban nãy ta dậy sớm chạy bộ." Lục Dương thuận miệng nói ra.
"Huấn luyện quân sự đã tốn sức rồi thế mà ngươi vẫn còn sức đi chạy bộ"Lý Minh Bác bái phục nói ra.
Ở độ tuổi này buổi sáng có thể thức dậy mà chạy bộ là loại người hung ác với bản thân rồi.
"Ta không có ý định đi huấn luyện quân sự." Lục Dương thản nhiên nói.
"Ngươi không học huấn luyện quân sự thì làm sao mà có giấy chứng nhận được!"
Lưu Lỗi khϊếp sợ mà nói.