"Được, được."
Quan Nguyệt lộ ra vẻ cao hứng.
Triệu Oánh Oánh nhìn nhìn Lục Dương cùng Vương Khách Huy hỏi: "Các ngươi có muốn chơi cùng không?"
"Ta không chơi."
Lục Dương lắc đầu, hắn lo lắng nếu mình mà chơi thì các nàng sẽ khóc mất, cứ để cho các nàng có thể chơi vui vẻ đi.
Vương Khánh Huy cũng không tham gia náo nhiệt, hắn đối với Lục Dương rất hứng thú, nhìn thấy Lục Dương không có ý định chơi, hắn cũng khoát tay cự tuyệt.
Bốn nữ sinh quyết định chơi tiến lên theo cặp.
Hai người một đội, mỗi đội đều cầm mười ba quân bài như tiến lên bình thường, về nhất được 3 điểm, nhì 2 điểm , ba 1điểm, bét không có điểm nào, đội nào đánh mười ván nhiều điểm hơn sẽ thắng.
Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh phân vào một đội, Trương Yến cùng Hoàng Hà một đội.
Lục Dương ở phía sau coi Quan Nguyệt đánh bài.
Kỹ thuật của nàng và Triệu Oánh rất tốt, cả hai đều hiểu ý nhau, đều kiếm được điểm mỗi ván.
"Lục ca hút thuốc không?"
Vương Khánh Huy từ túi móc ra một hộp Furongwang, đưa cho Lục Dương một điếu.
Lục Dương khoát tay áo: "Ta không hút thuốc."
Nói xong, hắn còn cảm nhận được ánh mắt Quan Nguyệt liếc qua.
Nha đầu kia, đánh bài mà còn phân tâm, tập trung vào đi chứ.
Vương Khánh Huy cho rằng Lục Dương không thích hút thuốc, lấy lòng nói: "Không hút thì tốt, đỡ phải nhiễm phải tật xấu này, bây giờ muốn bỏ cũng không được."
Vương Khánh Huy đốt một điếu thuốc, hít vài hơi.
Lại rất khách khí noi: "Lục ca, về sau có con đường phát tài, dẫn ta đi theo với, bưng trà rót nước đều được, khó khăn mấy ta cũng làm."
Lục Dương chỉ cười cười.
Coi như có cơ hội, hắn cũng không dám dùng tên này, gia hỏa này, chính là một khúc xương đấy.
Hắn cười nói: "Muốn làm cái gì thì đợi đến lúc tốt nghiệp rồi tính, hiện tại mới năm nhất thôi, bắt đầu tính đến những chuyện này vẫn còn hơi sớm, với lại trường học của ngươi là trường đại học trong điểm của tỉnh, ra trường thì không lo thiếu cơ hội."
Vương Khánh Huy có hơi chút thất vọng, lại hút vài hơi sau đó, bóp tắt tàn thuốc, nói ra: "Không có đơn giản vậy đâu, hiện tại sinh viên không còn đáng giá nữa rồi."
Không nghĩ tới tên này còn nhận thức được như vậy đấy.
Không giống như những người mới lên đại học, liền cảm thấy tương lại đang chào đón mình phía trước, tốt nghiệp sau làm một công ty nước ngoài, lương tháng hơn mười vạn...
"Bên kia có chỗ thuê lò nướng đấy, chúng ta qua mượn đi."
Lục Dương chỉ vào chỗ nhiều người đang đứng nói ra.
Vương Khánh Huy nhẹ gật đầu.
Sau khi biết rõ Lục Dương rất có tiền, thái độ của hắn đã sớm phát sinh biến hóa, trước ngạo mạn sau cung kính, Lục Dương nói gì hắn sẽ gật đầu.
Muốn thuê lò nướng cần thế chấp hai trăm tệ, tiền thuê thì ba mươi tệ một giờ, còn được tặng kèm than củi, Lục Dương nộp tiền thuê, lại tiện tay mua một đống chuối nướng, sau đó hai người liền cầm theo đồ vật trở về.
"Ồ, các ngươi mang cái gì về vậy."
Triệu Oánh Oánh nhìn hai người vác theo bao lớn bao nhỏ trở về.
Vương Khánh Huy nói: "Lục ca thuê đồ để nướng, đợi lát nữa chúng ta có đồ nướng ăn rồi."
Mấy nữ sinh nghe vậy đều tỏ ra hứng thú.
Cắm trại ăn đồ nướng, còn là lần đầu tiên các nàng trải nghiệm.
Kết thúc ván bài, bốn nữ sinh đều chạy tới hỗ trợ, các nàng giúp đỡ đem rau củ xếp vào vỉ nướng, Lục Dương thì bỏ than củi vào, đem thịt gà,... đặt ở phía trên.
Một bên nướng, một bên thêm gia vị, chỉ chốc lát, một mùi thơm truyền khắp mọi nơi.
"Thơm quá."
Quan Nguyệt nhịn không được nuốt nước miếng.
"Đừng có gấp, thịt còn chưa chín, chờ một lát rồi anh gắp cho ăn." Lục Dương nhìn nàng như con mèo nhỏ thèm ăn.
"Không được, cái thứ nhất phải để cho Triệu Oánh Oánh, hôm nay là sinh nhật nàng." Quan Nguyệt cự tuyệt.
Lục Dương thuận theo nàng nói: "Tuân lệnh công chúa bệ hạ."
Triệu Oánh Oánh liền mở miệng đùa giỡn Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Đùi gà vẫn còn chưa chín, nhưng cánh gà đã chín rồi, Lục Dương đem cái đầu tiên đưa cho Triệu Oánh Oánh, nói ra: "Sinh nhật vui vẻ."
Triệu Oánh Oánh tỏ ra cao hứng, nói một tiếng cảm ơn, cũng không khách khí nhận lấy thưởng thức.
Không để cho mấy nữ sinh cùng phòng Quan Nguyệt đợi lâu.
Lục Dương đem toàn bộ cánh gà nướng chín đưa tới cho các nàng.
Bởi vì Lục Dương tăng thêm hạng mục đồ nướng, làm cho kế hoạch nấu cơm ban đầu có chút nhàm chán diễn ra thuận lợi hơn.
Mấy nữ sinh đều rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong.
Bọn họ lại chơi trò nói thật lòng.
Rút thăm được Lục Dương.
Quan Nguyệt luôn luôn tỏ ra rất thẹn thùng vậy mà hỏi hắn: "Lục Dương, trừ ta ra, ngươi còn thích người nào khác nữa không?"
Những người khác đều nhìn vao Lục Dương, đợi hắn trả lời.
Vấn đề này.
Lục Dương hít vào một hơi.
Có chút cắn răng.
"Có."
Lục Dương không thèm để ý chút nào trả lời.
Bầu không khí lập tức cứng đờ, mấy nữ sinh đều không hiểu nhìn Lục Dương, Quan Nguyệt bĩu môi, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Lục Dương vội vàng nói: "Quan Quan, ngươi quên loại trừ mẹ ta ra rồi."
Mọi người đều không nghĩ tới chuyện này, cái này coi như cũng hợp lý, Quan Nguyệt cũng bật cười, lộ ra hai chiếc răng thỏ.
Kế tiếp, vận khí Lục Dương cũng tốt, cũng không bị ai rút thăm trúng cả, ngược lại Vương Khánh Huy thì bị dính mấy lần, đều được hỏi như Lục Dương.
Bất quá, gia hỏa này càng già càng lão luyện, nói chuyện có thể thổi ra gió, nói dối càng mặt không đổi sắc, không có bất luận kẽ hở gì.
Ở công viện rừng rậm đến xế chiều.
Vương Khánh Huy mang đi trả khung nướng, mấy nữ sinh thì thu góp lại rác, toàn bộ cất vào túi để mang đi vứt.
Rời khoản công viên rừng rậm, Triệu Oánh Oánh đựa điểm KTV cho Lục Dương.
Lục Dương lần nữa lái xe chở bọn họ qua.
Bón hắn đến một KTV gần trường học, bởi vì hôm nay là chủ nhật, nên người tương đối nhiều, máy mắn vẫn còn một cái phòng nhỏ.
Sáu người chen chúc vào phòng.
Vào phòng.
Trương Yến thể hiện tài năng cá hát của mình, giọng của Triệu Oánh Oánh cũng rất êm tai, Hoàng Hà thì chỉ hát những bài tủ, Lục Dương cùng Quan Nguyệt thì ngôi im coi họ hát.
Trương Yến cùng Vương Khánh Huy hợp xướng một bài tình yêu.
Hát xong.
Mọi người cùng nhau vỗ tay.
Không thể không nói, hai bọn họ hát cũng không tệ lắm, khó trách có thể trờ thành bạn cặp của nhau, tuy rằng Lục Dương đối với tương lại của bọn họ thì không tin tưởng lắm.
Vương Khánh Huy là loại người, thời điểm không quyền không thế, chắc có lẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng một khi hắn đi lên, chính là điển hình của nam nhân có tiền bỏ vợ.
Lục Dương tự nhận bản thân xem người rất chuẩn đấy.
"Lục Dương, Quan Nguyệt, các ngươi cùng hát một bài đi."
Triệu Oánh Oánh nhìn thấy Lục Dương cùng Quan Nguyệt một mực ngồi im, liền đem microphone đưa tới.
"Ngươi hát bài gì, ta chọn giùm cho, hát tệ cũng không sao, vui là được." Trương Yến ở bên cạnh bàn chọn ca khúc, hỏi Quan Nguyệt.
"Hát bài "Mặt Mộc" đi."
Lục Dương nhìn thoáng qua Quan Nguyệt.
Bài hát này mới ra mấy tháng, Lục Dương biết rõ Quan Nguyệt rất ưa thích nó, nàng còn cài QQ tự phát bài này.
"Bài này rất hot đấy."
Trương Yến chọn ca khúc, tìm một lúc liền thấy, đem bài này chèn lên đầu tiên.
Khúc nhạc dạo đã bắt đầu.
Quan Nguyệt đứng lên, bộ dạng rất tập trung, đây là lần đâu tiền nàng cùng Lục Dương song ca, không biết Lục Dương hát được không?
Ở trường học, ngoại trừ hát Quốc Ca ở giờ chào cờ, Quan Nguyệt chưa lần nào nghe qua Lục Dương ca hát.
Nhìn thấy bộ dạng Quan Nguyệt rất nghiêm túc, Lục Dương cũng từ từ đứng dậy, ừ một tiếng, hắng giọng một cái, chờ khúc nhạc dạo kết thúc, mới bắt đầu hát.
"Lại là một đêm yên tĩnh nữa trôi qua, một mình anh hóng gió trên chiếc xích đu,..."
"Trương Yến, có phải ngươi quên tắt giọng ca sĩ không."
Triệu Oánh Oánh vội vàng hỏi.