Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 71: Thể Hiện

Chà!, nội dung cốt truyện thật là máu chó.

Tài thời điểm học cấp ba, gia đình của Liễu Thanh Thanh đột phiên phá sản, không chỉ có công ty bị gắn nợ, mà còn thế chấp nhà cửa, hơn nữa còn nợ rất nhiều tiền.

Phụ thân vì trốn khoản nợ nặng lãi, liền biến mất vô tung vô ảnh, để lại hai mẹ con Liễu Thanh Thanh một mình.

Họ hàng quen biết của Liễu Thanh Thanh đều lộ bộ mặt thật của mình.

Trước kia thời điểm gia đình nàng có tiền, đều tới thăm hỏi ân cần, nhưng khi nghe tin gia đình nàng phá sản, liền tránh nàng như tráng tà, sợ các nàng gọi điện vay tiền.

Mẹ con Liễu Thanh Thanh chỉ còn có thể thế chấp nhà cửa, chuyển ra ngoài sống tạm, vì sinh hoạt, nàng chỉ có thể từ bỏ học đại học, lên Lục Thành làm công.

Kể xong chuyện này, tâm tình Liễu Thanh Thanh liền sa sút.

Tất cả ủy khuất bẫy lâu nay của nàng đều giãi bầy cho Lục Dương, vừa kể vừa khóc,...

Nàng rất áp lực, đau đớn.

Phụ thân thì trốn nợ không thấy đâu, mẹ thì bởi vì chuyện này mà đột nhiên ngã bệnh, tuy rằng về sau vẫn chịu đựng được, nhưng tinh thần đã không còn được như xưa.

Gia đình hạnh phúc ban đầu của nàng bỗng chốc tan biên thành hư ảo, cảm giác giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Liễu Thanh Thanh đã nếm trải mọi thứ trên đời, tình người ấm lạnh...

"Lau nước mắt đi."

Lục Dương cũng không biết nên an ủi nàng thế nào, hắn hối hận khi hỏi chuyện này với nàng, rút ra hai tờ giấy ăn, hắn đưa tới.

"Cảm ơn."

Liễu Thanh Thanh lau nước mắt, hốc mắt vẫn như trước một màu đỏ.

Mấy hàng khách ngồi bện cạnh đều nhìn về phía này bàn tán, Lục Dương cảm giác mình như đang bị đâm bởi gai nhọn, có lẽ bọn họ đã dựng nên một kịch bản Trần Thế Mỹ bỏ vợ rồi.

Nếu không phải như vậy, thì tại sao cô gái trẻ này lại khóc bù lu bù loa.

Lục Dương đứng dậy.

"Đi ra ngoài một chút."

Có lẽ cảm nhận được không khí xung quanh không thích hợp lắm, Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu, đứng dậy đi theo Lục Dương.

Hai người ăn cơm không bao lâu, thời gian vẫn còn rất sớm, bọn họ liền tản bộ ven đường.

"Ngươi có tính toán gì không, có muốn học đại học tiếp không? nếu cần ta có thể giúp ngươi."

Đó cũng không phải việc khó đối với Lục Dương, dù sao trước đây hắn cũng yêu thầm nàng ấy, Lục Dương hy vọng cuộc sống của Liễu Thanh Thanh sẽ tốt hơn một chút, ít nhất không giống như lời nói của bạn học kiếp trước.

Liễu Thanh Thanh khôi phục bình tĩnh, cười cười, lắc đầu nói: "Ta không muốn đi học nữa, ta có thể học tập nhiều thứ ở cửa hàng, công việc này coi như cũng có thể rèn luyện kỹ năng, nếu về sau bạn học cũ có cơ hội gì tốt, nhớ chiếu cố đến ta là được."

Nữ nhân này.

Lục Dương đã hiểu rõ ý tứ cự tuyệt.

Liễu Thanh Thanh biết rõ Lục Dương thông cảm cho nàng, nhưng nàng không muốn nhận sự giúp đỡ của Lục Dương.

"Đi đi."

Lục Dương không nói gì.

"Ngươi đã có điện thoại của ta rồi, về sau nếu như gặp khó khăn, có thể gọi điện cho ta, nên nhớ, chúng ta là bạn học cũ."

Đi dạo thêm một lúc, Lục Dương liền lái xe trở Liễu Thanh Thanh về công ty, sau đó quay lại trường học.

Ngoài tòa nhà ký túc xá sinh viên, có một con đường rộng.

Lục Dương đậu xe ven đường cạnh tòa nhà ký túc xá khu tám.

Lục Dương không vội xuống xe, hắn nhìn thấy một nhóm sinh viên từ ký túc xá đi ra.

Là nam sinh của khoa máy tính.

Lữ Phong cùng Hàn Đông đều có ở đấy.

Xem ra là bọn hắn đi tới phòng học.

Hàn Đông rất "Trang Bức" lái một chiếc xe đạp điện, tốt độ rất chậm, cùng với sinh viên đi bộ thì không sai biệt lắm, thỉnh thoảng hắn còn dùng chân chống một cái trên mắt đất, mới miên cưỡng duy trì tốc độ chậm rì này.

Dưới ký túc xá có một chiếc xe hơi mới, rất nhanh gây sự chú ý với bọn hắn.

"Là Audi A6."

Hàn Đông có chút kinh ngạc nói ra.

"Xe này rất hiếm sao?" Bên cạnh liền có một sinh viên hỏi.

Hàn Đông âm thầm khinh bỉ bạn học nhà quê này một cái, giải thích nói: "Đương nhiên là rất hiếm, giá khoản bốn mươi đến năm mươi vạn, nghe nói hiện tại cán bộ cấp cao rất ưu thích đi loại xe này, ở huyện chúng ta cũng có một bí thư đi chiếc xe này."

"Mắc như vậy sao."

Người nọ hít vào một hơi.

Chừng đó tiền là đủ mua hai căn phòng nhỏ rồi.

"Xe của ai vậy? vài ngày trước chúng ta đều chưa thấy qua."

"Nói không chừng là xe của một viện trưởng nào đó, hoặc là xe của phụ huynh sinh viên."

"Có thể lái được chiếc xe năm mươi vạn, khẳng định trong nhà rất có tiền, xe đỗ ở đây, không phải là phụ huynh thuộc khoa máy tính à, lớp chúng ta có phú nhị đại sao?"

Lữ Phong đột nhiên nghĩ đến Lục Dương, nói ra: "Không phải xe của người nhà Lục Dương chứ."

Sinh viên khoa máy tính đều biết Lục Dương rất có tiền, mỗi ngày đều ăn cơm ở nhà hàng Tây, đi học cũng không thèm đi.

Không phải phú nhị đại, làm sao có thể tùy hứng như vậy.

Nhắc đến Lục Dương, sắc mặt Hàn Đông trở nên không tự nhiên, lạnh lùng nói: "Lục Dương làm gì mà giống kẻ có tiền, hắn chỉ là loại thích thể hiện thôi, nói không chừng hắn còn trộm tiền trong nhà để tiêu."

"Hàn Đông, nói chuyện cẩn thận một chút." Sắc mặt Lữ Phong chuyển màu.

Nhìn nhìn Lữ Phong, Hàn Đông xiết chặt tay cầm, khó chịu nói ra: "Lữ Phong, ngươi tính bợ đít như vậy sao, muốn làm chó săn cho người ta, nhưng người ta cũng không cần đâu."

"Trường học lớn như vậy, Lục Dương nếu là kẻ có tiền, ngay cả một chiếc xe điện cũng mua không được sao?"

"Mẹ kiếp, mày muốn chết à." Lữ Phong tức giận muốn xông lên, nhưng lại bị mấy sinh viên cản lại.

Vừa lúc đó.

Cửa xe mở ra.

Lục Dương từ cửa xe đi xuống.

"Lữ Phong, mọi người đang chơi gì vậy."

Mọi người nhìn lại, từng sinh viên trợn mắt há mồn, Hàn Đông mở miệng to nhất, nếu như có một quả trứng vịt chắc cũng nhét vừa miệng hắn.

Làm sao Lục Dương lại từ trên xe đi xuống.

Đây chẳng lẽ là xe của hắn sao?

Đặc biệt vừa này hắn còn nói Lục Dương không có tuổi mà mua xe điện, bây giờ hắn hận không thể dùng ngón chân mà đào một cái lỗ chui xuống.

Hắn mới mua một chiếc xe điện, mỗi ngày đều khoe khoang giàu hơn Lục Dương, không nghĩ tới Lục Dương lại mua một chiếc Audi hơn bốn mươi vạn.

Nhìn thấy Lục Dương, Lữ Phong chạy tới, có chút khϊếp sợ mà hỏi: "Lục ca, xe này của ngươi sao?"

Cửa xe vẫn chưa đóng lại, nhìn vào bên trong không có một ai.

"Ừ." Lục Dương gật đầu: "Hôm này vừa đi mua đấy, có muốn lái thử không?"

"Được rồi, ta không có bằng lái xe."

Lữ Phong khoát tay từ chối.

Một đám sinh viên liền tới vây xem, nghe được lời nói Lục Dương, bọn họ đều biết Lục Dương mới mua xe.

"Lục Dương, mua chiếc mắc tiền như vậy làm gì."

"Thích thì mua thôi."

"Nghe Hàn Đông nói, xe này có giá tới bốn mươi năm mươi vạn phải không, thật sự mắc vậy sao?"

"Giá lăn bánh khoản bốn mươi bảy vạn."

"Thế cũng quá cao rồi, có tiền ta cũng chỉ dám mua chiếc mươi mấy vạn để đi thôi."

Về phần Hàn Đông.

Thừa dịp không ai để ý tới mình, hắn đạp chân ga, nhẹ nhàng rời đi không gây tiến động.

Đuổi hết Lữ Phong cùng sinh viên đi học, Lục Dương khóa cửa xe, trở lại ký túc xá.

Mở cửa, phát hiện Đinh Siêu vẫn còn ở đây.

Từ ngày gia hỏa này có máy tính, hắn triệt để hư hỏng rồi.

"Ngươi lại trốn học hả?"

Lục Dương đem chìa khóa xe cất vào trong ngăn kéo.

Đinh Siêu cũng không quay đầu lại, nói ra:"Hôm nay lớp chúng ta học toán cao cấp, không điểm danh..."

Không điểm danh sẽ không đi, cho dù có điểm danh thì điểm danh xong cũng chuồn về, khá lắm, xem ra Đinh Siêu đã tìm được con đường ở lại trường đại học rồi.

"Đ M!"

Đinh Siêu đột nhiên vỗ bàn phím một cái, tức giận la hét.

"Mẹ mày, sao mày camp bố mày mãi vậy."

"Chúng mày chơi game gia đình à, lền top camp cc...."

Lục Dương nhìn thấy cũng bất đắc dĩ.

Thứ kỹ thuật của Đinh Siêu, thật sự một lời khó nói hết, đúng là thần đông rank đồng, ông hoàng gác cổng, chúa tể feed...

"Ngươi đi ra đi, để ta báo thù giùm cho."

Lục Dương bảo Đinh Siêu đứng dậy.

"Lục ca, ngươi còn biết chơi game à."

Đinh Siêu vẻ mặt tỏ ra nghi ngờ, nhưng vẫn đứng lên nhường chỗ, cũng tại vừa rồi hắn bị nhét hành quá nhiều rồi.

"Ta có nói cho ngươi biết, ta không chơi game sao?" Lục Dương chỉnh lại DPI chuột.

"Nhưng ta chưa thấy ngươi chơi bao giờ."

Đinh Siêu không quá tin tưởng.

"Ngươi đã nghe câu thờ này chưa? Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu, một hữu đối thủ đích nhật tử, thái tịch mịch liễu....

(Lên núi cao chót vót, nhìn xung quanh toàn là núi nhỏ, thời gian trôi qua không có đối thủ, quá chán nản...)

(Ý câu này của Lục Dương là đăng cấp của mình quá cao, không ai chơi lại được, nên không thèm chơi game.)

Vừa nói chuyện, Lục Dương thuần thục thao tác bàn phím, đem Top đối diện solokill...