Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 68: Thành Lập Công Ty

Trở thành phụ đạo viên vài chục năm.

Đây còn là lần đầu tiên Kiều Khải Minh nghe được một sinh viên muốn mở công ty.

"Mở công ty không phải việc đơn giản đâu?" Kiều Khải Minh có chút bận tâm.

Lục Dương cười nói."Thầy không cần phải lo, không phải quốc gia đang khích lệ sinh viên sáng nghiệp sao? Em đầu tư cũng không nhiều lắm, chỉ có năm mươi vạn mà thôi, thất bại thì cũng coi như học được một bài học."

"Đúng là không nhiều lắm.... chỉ có năm mươi...?"

Sắc mặt Kiều Khải Minh thay đổi.

Hắn hít thật sâu một hơi thuốc lá, lần nữa nhìn từ trên xuống dưới Lục Dương, không biết trong lòng đang suy nghĩ gi.

"Thầy, em muốn hỏi làm cách nào để thuê văn phòng của trương, chỗ khu vườn sáng nghiệp của trường."

Lục Dương nói ra mục đích của mình.

"Em thật sự nghiêm túc."

Kiều Khải Minh thận trọng hẳn lên.

"Đương nhiên, em coi như hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, cống hiến cho đất nước." Lục Dương cười cười.

Kiều Khải Minh suy nghĩ một chút: "Thầy là phụ đạo viên của em, nếu em đã muốn mở công ty, thầy sẽ giúp em liên hệ với trường học, có tin tức thầy sẽ báo em."

"Dạ, em cảm ơn thầy."

"Hẹn gặp lại thầy."

Chờ Lục Dương đi ra khỏi cửa.

Kiều Khải Minh mới thở một hơi thật sâu, hắn cảm giác không thể giữ nổi bình tĩnh, một sinh viên, mở miệng chính là năm mươi vạn, nếu thất bại coi như dùng tiền đó để mua một bài học.

Nghĩ đến tài khoản ngân hàng của mình chỉ có năm con số, hắn không biết nên khóc hay nên cười.

Bất quá.

Nếu Lục Dương khởi nghiệp thành công, hắn là phụ đạo viên của Lục Dương cũng sẽ dính được tí ánh sáng.

Cả nước đều khích lệ sinh viên sáng nghiệp, trường học của bọn họ đã tụt ra sau rất nhiều, nghĩ vậy, hắn liền cầm điện thoại, gọi cho hiệu trượng.

Xế chiều hôm đó.

Lục Dương liền nhận được cuộc gọi của Kiều Khải Minh.

Nói đã liên hệ được với người phụ trách sáng nghiệp của trường học.

Người phụ trách khu vườn sáng nghiệp của trường họ Hoàng, Lục Dương liên hệ với hắn, đã hẹn thời gian gặp mặt, xem thời gian địa điểm, Lục Dương liền gọi Lữ Tiểu Vũ cùng đi đến.

Khu vườn sáng nghiệp có hai tòa nhà, đều có chín tầng, chia làm tòa nhà A và tòa nhà B, hai tòa nhà này đều được xây dừng vài năm trước.

Nhìn bên ngoài còn rất mới mẻ.

Lục Dương đi đến, rất nhanh nhìn thấy bảng hiệu "Khu vườn sáng nghiệp Đại Học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông", Lục Dương được hẹn ở tòa nhà A.

Tới cửa ra vào, Lục Dương liền gặp được người phụ trách của trường.

"Xin chào thầy Hoàng."

Lục Dương tiến lên bắt tay.

"Em tên là Lục Dương phải không." Hoàng Tiêu lộ ra nụ cười chất phác, nhưng trong mắt lại có vẻ khôn khéo.

"Làm phiền thầy Hoàng rồi."

Lục Dương rất khách khí trả lời.

"Không phiền, không phiền, thầy hiệu trưỡng đã tự mình mở miệng, ta đi một chuyến tính là gì." Hoàng Tiêu cười ha hả nói.

"Hoàng lão sư trước kia cũng dạy ở trường sao."

Hoàng Tiêu ân mở thang máy, nói ra:" Đúng vậy, trước kia thầy công tác ở trường, về sau trường học sây vườn sáng nghiệp, thầy liền được điều sang đây."

"Chúc mừng thầy được thăng chức."

Thang máy mở cửa.

Bọn họ liền tiến vào thang máy.

Hoàng Tiêu hỏi: "Trước xem lầu mấy."

"Lầu bảy đi."

Lục Dương suy nghĩ một chút nói.

Tầng bảy vừa hợp là nơi ngắm phong cảnh, cũng không bị trường đại học che khuất, nếu cao thêm một lầu, thì bụi bặm sẽ đặc biệt nhiều, hơn nữa mùa đông sẽ rất lạnh.

"Có mắt nhìn đấy."

Nghe được Lục Dương nói, Hoàng Tiêu ở trong thang máy bấm tầng 7.

Lục Dương cười cười không nói.

Tầng bảy có bốn căn phòng, hai phòng to, hai phòng nhỏ, phòng lớn có khoảng 300 mét vuông, nằm ở phía Nam và phía Bắc, còn phòng nhỏ thì năm ở phía Đông và phía Tây, một căn rộng hai trăm mét vuông, căn còn lại một trăm mét vuông.

Toàn bộ tầng 7 đều trống rỗng, không một bóng người.

"Chọn cái nào?"

Lữ Tiểu Vũ nhỏ giọng hỏi Lục Dương.

"Ta nhìn thấy phòng phía Nam có vẻ được." Lục Dương nói ra ý nghĩ của mình.

"Căn phòng đó quá lớn, chúng ta không dùng nhiều diện tích như vậy." Lữ Tiểu Vũ nghiêm mặt nói ra.

Lục Dương cười cười: "Kệ đi, không gian càng rộng, văn phòng càng thoải mái chứ sao."

"Em thích căn phòng nào?"

Hoàng Tiêu đi tới hỏi.

"Căn phòng phía nam giá thuê như thế nào vậy thầy?" Lục Dương chỉ vào hướng nam, hỏi.

Hoàng Tiêu nghe xong liền biết rõ Lục Dương có ý định chọn căn phòng này, hắn có chút kinh ngạc nói ra: "Căn phòng này rất rộng đấy, tiền thuê một tháng sáu nghìn rưỡi, một năm sau vạn, hợp động thuê ít nhất phải một nam, em là sinh viên của trường học nên được giảm giá 30%, chỉ còn năm nghìn tệ một tháng.

"Còn những chi phí khác thì sao."

Lục Dương lại hỏi.

"Ngoại trừ em phải tự trả tiền điện nước ra thì không còn chi phí nào khác."

"Vậy thì tốt."

Một năm sáu vạn, vẫn trong phạm vị có thể chấp nhận được.

Xem bên trong căn phòng.

Lục Dương liền quyết định kí hợp đồng với Hoàng Tiêu, trả trước một năm sáu vạn tệ, mới cầm tới tay chìa khóa văn phòng 702.

Đã chọn xong địa điểm văn phòng.

Thủ tục đăng ký công ty cũng rất đơn giản.

Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ bỏ ra hai ngày, đã hoàn thành xong mọi thủ tục.

Tên là công ty TNHH Cultural Development.(Phát triển văn hóa) (Cultural Development Co., Ltd.)

Lục Dương bỏ 500.000 tệ để sở hữu 80% cổ phần, 20% cổ phần còn lại do Lữ Tiểu Vũ bỏ 120.000 tệ cùng văn phòng làm việc riêng của mình để sở hữu.

Công ty mới thành lập liền sở hữu một văn phòng làm việc riêng của Lữ Tiểu Vũ rồi.

Lúc đầu Lục Dương còn muốn đăng kí công ty truyền thông văn hóa.

Nhưng nhìn những điều kiện đưa ra, Lục Dương liền quyết định buông tha.

Vốn điệu lệ cần tới 3 triệu, không thành vấn đề, Lục Dương có thể từ từ góp vào được, nhưng giấy phép của đài phát thanh vài đài truyền hình thì Lục Dương hoàn toàn không có.

Trừ cái đó ra, chứng chỉ hàng nghề truyền thông Lục Dương cũng không có.

Nên cuối cùng cũng chỉ thành lập một công ty trách nhiệm hữu hạn đơn giản.

Hôm trước Lục Dương đã thuận lợi nhận được tiền nhuận bút.

Sau khi đóng thuế còn lại 760000 tệ, Lục Dương liền đưa 500.000 tệ vào tài khoản công ty, nên toàn bồ gia sản hiện nay của Lục Dương chỉ còn thừa 580.000 tệ.

Nếu tính cả công ty, cửa hàng của Lục Dương, thì tải sản của Lục Dương đã đột phá được một triệu rồi.

Coi như đã đạt được thành tựu phú ông trăm vạn, nhưng Lục Dương cũng không có chút nào vui mừng, so với kiếp trước, tính cả bất động sản, gia tài của hắn cũng có mười mấy triệu, vẫn chưa vượt qua được bản thân kiếp trước.

Bởi vì mở công ty dùng không ít tiền, nên bây giờ Lục Dương chỉ có thể gác lại việc mua nhà, nhưng xe cũng cần phải có một chiếc.

Lục Dương quyết định sẽ mua cho mình một chiếc xe.

----

Phòng làm việc 702.

Lữ Tiểu Vũ đang chỉ huy nhân viên giao hàng sắt đặt bàn ghế chình tề, lúc đầu trong phòng ngoài trừ các thiệt bị điện với đèn ban đầu thì không có.

Lục Dương đi tới bên cạnh Lữ Tiểu Vũ hỏi.

"Ta sắp đi mua một chiếc xe, ngươi muốn đi chung không."

"Ngươi còn có tiền mua xe à." Lữ Tiểu Vũ thể hiện nét mặt hâm mộ.

Đương nhiên không phải hâm mộ việc Lục Dương mua xe, mà hâm mộ hắn đã có bằng lái xe rồi.

"Đúng vậy, tháng này ta mới nhuận được tiền nhuận bút, hơn bảy mươi vạn, đóng vào công ty xong còn dư chút tiền mua xe." Lục Dương không có giấu giếm gì, hắn muốn nói cho Lữ Tiểu Vũ biết số tài chính mình đóng vào công ty là minh bạch.

Đương nhiên cũng vì sự phát triển của công ty sau này.

Để có thể hợp tác với nhau thì cần nói rõ nguồn gốc của số tiền, tránh sảy ra những điều phiền toái không cần thiết.

"Ngươi thật sự vẫn còn tiền."

Lữ Tiểu Vũ hâm mộ không thôi.

"Có đi không?"

Lục Dương lại hỏi một câu.

"Ta không đi đâu." Lữ Tiểu Vũ lắc đầu: "Ta còn muốn mời nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp một phen, còn muốn làm một kế hoạch tuyển dụng nữa."

"Ngươi nói muốn sản xuất manga nhưng ngành này ta không hiểu rõ lắm, nên bây giờ cần phải học hỏi những kiến thức cẳn bản, về sau liền có thể giúp ngươi một tay mà không cản trở." Lữ Tiểu Vũ thể hiện sự tự tin của mình, không có nét gì uể oải như hôm phỏng vấn.

"Được được, ngươi tự mình nghiên cứu đi, về sau ngươi làm tổng giám đốc, chuyện của công ty đành nhờ ngươi nhiều hơn rồi."

Lục Dương không tiện nói nhiều, quay người tiêu sái rời đi.

Trước mặt mà nói.

Rủ được Lữ Tiểu Vũ hợp tác là một quyết định vô cùng chính xác, có thể giúp hắn đỡ biết bao nhiêu công sức từ đâu,

Ra ngoài.

Lục Dương vẫy tay cản lại một chiếc taxi.

"Đi đến cửa hàng buôn bán xe."