Chuyện Lục Dương viết tiểu thuyết không nhiều người biết lắm.
Ngoại trừ bạn cùng phòng 504 ra thì còn phòng của Tống Giai là biết chuyện này.
Nhưng Tống Giai chẳng liên quan gì đến khoa máy tính cả, nên khoa máy tính cũng không ai biết Lục Dương là tác giả.
Sau khi tan họp.
Trần Thu Nguyệt ôm bưu kiên đến đưa cho Lục Dương.
"Bựu kiện của ngươi nè."
Trần Thu Nguyệt quan sát nét mặt của Lục Dương, nói ra: "Ta tưởng là trò đùa dai của ai đó nên đã mở ra coi rồi."
"Vậy à."
Lục Dương mở hộp lên, nhìn vào bên trong, liền biết rõ đây là vật gì.
Nguyên lai là nhà xuất bản gửi sách tới cho hắn xem thử.
"Ngươi biết rồi hả?"
Lục Dương nhìn Trân Ngu Nguyệt, vừa cười vừa nói.
"Ừ, ta đâu phải bị mù, không nhìn thấy vết cắt đâu." Nhìn Lục Dương không có vẻ tức giận, Trần Thu Nguyệt cũng không khỏi hết khẩn trương nói ra: "Ta còn tưởng ngươi sẽ tức giận lên nữa, còn chuẩn bị sẵn tâm lý nghe ngươi nổi giận."
"Còn có ai biết không?" Lục Dương cầm lấy quyển sách nhìn xem, chất lượng in cũng không tệ lắm, cũng không biết doanh thu thế nào rồi.
Trần Thu Nguyệt vứt ra một cái mị nhãn, nói ra :"Chỉ có Hứa Dung Dung và Thẩm Yên biết rõ chuyện này, yên tâm, ta đã dặn các nàng không tiết lộ việc này ra ngoài."
"Kỳ thật việc này cũng không có gì phải giấu giếm." Lục Dương không quan tâm: "Việc này có truyền ra ngoài cũng không phải là việc xấu."
"Đừng, đừng có tiết lộ, nổi danh quá cũng không tốt đâu." Trần Thu Nguyệt lắc đầu.
Lục Dương quái dị nhìn nàng: "Chỗ nào không tốt."
Trần Thu Nguyệt cười nói: "Không được, nếu ngươi tiết lộ danh tính, sẽ có nhiều nữ sinh theo đuổi ngươi, ta sẽ rất áp lực."
"Ngươi không phải không sợ trời không sợ đất sao?" Lục Dương không cho là đúng.
Trần Thu Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, nói: "Ngươi tính khi nào thi mua nhà."
"Ngươi hỏi cái này để làm gì?" Lục dương nhìn nàng.
Trần Thu Nguyệt: "Ngươi quên lời nói khi bữa ở trong nhà kho sao?"
Lục Dương nhìn bờ môi đỏ tươi của Trần Thu Nguyệt, nhịn không được mà nuốt nước miếng, đây không còn phải là đùa giỡn nữa rồi, đây là trần trụi dụ hoặc hắn.
Lục Dương hung hãn nói: "Ngươi cứ chờ đi, ngươi chạy không thoát khỏi bàn tay ta được đâu?"
Trân Thu Nguyệt cười rất vui vẻ, ôm cách tay Lục Dương, nói ra: "Để chúc mừng người sắp mua nhà, cho ngươi được phép mời ta ăn cơm."
"Đi thôi."
-------------
Lục Thành quận C.
Lữ Tiểu Vũ từ một tòa nhà đi ra, nàng quay đầu lại hung dữ nhìn cửa ra vào.
Nàng đợi phỏng vấn cho đến buổi trưa, còn nhìn ăn cơm để rồi lại bị nhận đả kích.
Nàng có bằng tốt nghiệp đại học tốt nhất cả nước, là nhân tài nơi nơi mời chào, nhưng thực tệ nói cho nàng biết, nhân tai cũng giống như người thường, nàng đã phỏng vấn nhiều chỗ, phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.
Trên mạng nói tiền lương ba nghìn tới một vạn, kết quả khi tới phỏng vấn tiền lương chỉ có ba nghìn.
Trên mạng nói thời gian làm việc thoải mái, thư giãn.
Đến khi phỏng vấn câu hỏi đầu tiền của nàng là có thể tăng ca được không, nghe ngữ khí hình như còn không được thêm lương tăng ca ngoài giờ.
Còn có những nhà tuyển dụng còn hỏi đó là bằng thật hay giả!
Còn chưa kể thời gian được nghỉ, hoặc một tuần làm sáu ngày, hoặc là làm quanh năm suốt tháng.
Lữ Tiểu Vũ khóc không ra nước mắt.
Đã nói một ngày chỉ làm tám tiếng thôi mà.
Đã nói là một tuần được nghỉ ngày rưỡi cơ mà.
Đã nói lương tùy thuộc vào năng lực cơ mà.
......
Lữ Tiểu Vũ đứng trong cơn gió lạnh lẽo, cảm giác nội tâm mình cũng muốn đong băng theo rồi.
"Không được, Lữ Tiểu Vũ, ngươi tuyệt đối không được bỏ cuộc."
Lữ Tiểu Vũ siết chặt nắm đấm, tự động viên bản thân của mình.
Nghĩ đến lời nói trước đây của Lục Dương, Lữ Tiểu Vũ cảm thấy, bản thân càng không thể bỏ cuộc được, bằng không, không phải làm hắn chê cười rồi.
Nàng là học tỷ đấy.
Còn là học tỷ tốt nghiệp đại học Tsinghua, làm sao có thể để một sinh viên năm nhất chê cười?
Không được!
Tại ven đường mua một cái bánh rán với ly nước trai cây, nàng liền lấp đầy bụng mình, Lữ Tiểu Vũ bắt đầu sàng lọc công ty, buổi chiều nàng còn phải tiết tục đi phong vấn.
"Công ty khoa học kỹ thuật này cũng được, tài chính đăng ký mới được năm mươi vạn, xin vào khẳng định đi làm sale rồi."
"Công ty này cũng được, hoạt động cũng không tê, nhưng tiền lương quá thấp, một tháng ba nghìn năm trăm tệ."
"Công ty giải trí này đãi ngộ coi như cũng được, nhưng mà không được đánh giá cao lắm."
....
Lữ Tiểu Vũ nhìn từng hồ sơ công ty một.
Hai giờ chiều, nàng lẫn nữa tiếp tục phỏng vấn.
Sau khi ăn hành của đợt phỏng vấn buổi sáng, lần này nàng đã điệu thấp hơn rất nhiều, yêu cầu đòi hỏi cũng hạ thấp xuống.
Nhưng nàng phát hiện.
Lão bản ở những công ty này không có giới hạn đấy.
Nàng rất muốn túm mấy lão bản này, hét lên.
Cái ngươi còn tính hút máu ta đến khi nào.
---
Lữ tiểu Vũ đi tìm công việc vô cùng không thuận lợi, bên này Lục Dương ngược lại rất thoải mái, cửa hàng của Lục Dương trong thị trấn Đại Học ngày kiếm đấu kim.
Quầy hàng Tây Môn mỗi ngày cũng kiếm được không ít tiền.
Cổ phiếu của hắn cũng ngập tràn trong sắc xanh.
Mới qua hai tuần lễ, giá trị cổ phiếu của Lục Dương từ hai mươi vạn đã tăng lên hơn hai mươi bảy vạn, bên trong ngân hàng còn dư hơn mười vạn phòng có việc sảy ra ngoài ý muốn.
Thế là trên tay hắn có gần bốn mươi vạn rồi.
Nếu như nhận được tiền nhuận bút tháng sau, tài sản của hắn sẽ đột phá một triệu tệ.
Lục Dương cảm giác, việc mua xe mua nhà, đối với mình không còn là khó khăn nữa rồi.
Thời gian Lục Dương ở trường học rất thoải mái, đọc sách, gõ chữ.
Lâu lâu thì lại cùng Trần Thu Nguyệt đi dạo trên sân trường.
Tuy rằng Lục Dương rất kiềm chế, những lại không ngăn được Trần Thu Nguyệt trêu chọc, cói đôi khi thừa dịp không có ai, hắn sẽ vụиɠ ŧяộʍ cắn một miếng vào đôi môi đỏ mọng ấy.
Một ngày nọ, buổi chiều.
Tan học.
Điện thoại Lục Dương vang lên.
Là Lữ Tiểu Vũ gọi tới.
Mấy ngày nay không phải Lữ Tiểu Vũ đi tìm việc sao? Sao lại rảnh rỗi gọi cho mình rồi.
Lục Dương liền nghe máy.
"Lục Dương, ta đang ở tầng ba của Jiamei Media trên đường Lâm Sơn, ngươi mau tới đây." Ngữ khí của Lữ Tiểu Vũ có chút sốt ruột.
"Có chuyện gì vậy?" Lục Dương hỏi.
Nhưng chưa nghe được câu trả lời, điện thoại đã tắt máy.
Sắc mặt Lục Dương trở nên không tốt.
Trong đầu Lục Dương hiện lên suy nghĩ mơ hồ.
Lữ Tiểu Vũ không phải gặp được bán hàng đa cấp rồi chứ.
Nhớ lại thời kỳ nắm 2010, cả nước khắp nơi đều có công ty bán hàng đa cấp, Lục Thành bên này cũng có không ít, Lục Dương gọi điện thoại lại nhưng không có ai nhấc máy.
Lục Dương nhíu nhíu lông mày.
"Lỗi ca, ngươi đang ở đâu."
Lục Dương gọi cho Lưu Lỗi một cuộc điện thoại.
Điện thoại rất nhanh có tiếng động, Lưu Lỗi nói ra:" Ta đang chơi bóng rổ ở sau thư viện, làm sao? có chuyện gì a."
"Ngươi quen mấy người đó không." Lục Dương hỏi.
"Có quen mấy người ,đều là bạn cùng chơi bóng rổ mà." Lưu Lỗi không biết Lục Dương hỏi chuyện này để làm gì.
Lục Dương không do dự nữa, nói thằng: "Ta có một người bạn, khả năng gặp phải đa cấp rồi, ngươi giúp ta kêu thêm mấy sinh viên, mỗi người năm trăm tệ, đi với ta một chuyến."
"Được." Lưu Lỗi vội vàng nói.
Điện thoại cũng không có tắt máy.
Lục Dương nghe được âm thanh Lưu Lỗi nói chuyện với mấy người khác.
Rất nhanh Lưu Lỗi mang theo một nhóm sinh viên cường tráng đi tới.
Nhóm sinh viên gồm sau người, đều là bạn cũng chơi bóng rỗ với Lưu Lỗi.
Cộng thêm Lục Dương với Lưu Lỗi là tám người, vừa đủ hai chiếc taxi.
Lục Dương cũng không kì kèo, từ trong túi tiền lấy ra ba ngàn tệ, đưa cho bọn họ chia ra, sau đó nói: "Chúng ta hạn chế động thủ, chỉ cần mang người đi là được."
Những sinh viên này đều là ngươi cao lớn, trên cánh tay toàn là cơ bắp, nếu như động thủ, nhất định sẽ xảy ra tai nạn.
Một sinh viên cao gần hai mét trả lời, nhe răng nói ra: "Yên tâm đi, lão bản, chúng ta tuyệt đối sẽ nghe theo lời ngươi."