Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 62: Bằng Lái Xe

Hai người thổi phồng lẫn nhau một phen.

Rất nhanh, Đinh Siêu tan học trở về.

"Lục ca, hôm nay phụ đạo viên có tìm người."

Vừa vào phòng, hắn liền nói.

Lục Dương không thèm để ý, hỏi: "Thầy hỏi ta làm gì?"

"Hỏi ngươi gần đây đang bận cái gì, vì sao không có đi học, ta nói gần đây ngươi đang bận lập nghiệp, thầy liền không nói gì nữa." Đinh Siêu đặt hộp cơm trưa lên bàn, bật máy tính lên.

Nhìn máy tính khơi động siêu nhanh.

Đinh Siêu càng ngày càng hài lòng.

Hắn vừa nghịch vừa nói: "Lục Dương, ngươi còn nhớ Hàn Đông không?"

"Quên rồi."

Lục Dương nhàn nhạt nói.

Đinh Siêu nóng nảy, nói ra: "Chính là tên ở ký túc xá khu đối diện, lúc trước còn tới nhờ ngươi lắp máy tính kìa."

"A, hắn làm sao?" Lục Dương vừa rồi cũng thuận miệng trả trời, hắn đương nhiên nhớ kỹ gia hỏa này rồi.

Đinh Siêu có chút hả hê nói: "Tên kia hôm này cùng với mấy đồng học, đi tới trung tâm thương mại mua máy tính, bị lão bản chém cho gần bảy nghìn tệ, mà cấu hình còn thua máy tính của Lục Dương build. Hắn lúc đầu còn muốn dùng sáu ngàn tệ, mua một chiếc máy tính giống ta."

"Hắn còn đi nhiều cửa hàng, đòi bỏ sáu nghìn tệ để làm một cái như của ta, nhưng ngặt nỗi, đi tới đâu cũng bị lão bản cửa hàng đó ngó lơ."

Lưu Lỗi cũng biết chuyện này, hắn vừa cười vừa nói: "Lúc trước thì tiết một trăm tệ, lần này thì bỏ ra hơn một nghìn tệ luôn rồi."

Lục Dương cười cười.

Người chỉ biết cái lợi nhỏ, muốn lợi dụng người khác, bị hắc điếm hút máu cũng không oan.

"Lục ca, rất cảm ơn ngươi, chiếc máy tính này ta càng dùng càng thích." Đinh Siêu cảm ơn thật lòng.

Nếu không chứng kiến bộ dạng thảm hại của Hàn Đông, hắn cũng không biết, bản thân đã chiếm được tiện nghi lớn.

Lục Dương cười cười không nói chuyện.

---

Buổi tối.

Lục Dương cùng Lưu Lỗi giúp Lý Minh Bác dọn hàng ra quán.

Mượn cơ hội này, Lục Dương đi dạo một vòng quanh chợ đêm, quả nhiên phát hiện rất nhiều quầy hàng vỉa hè cũng bắt đầu bán áo lông.

Còn có những quầy khác, liền học theo Lục Dương, trực tiếp ghi rõ giá cả, không thể không khen, năng lực học tập cũng những người này rất nhanh.

Nhìn đến đây.

Lục Dương biết rõ.

Bón hắn muốn có thu nhập như mấy ngày trước, đã là việc rất khó rồi, về sau thu nhập của quầy hàng cũng giống như những người khác thôi, lợi nhuận thì ít mà vất vả thì nhiều.

Trở lại quầy hàng.

Lục Dương đem suy nghĩ của mình cùng Lưu Lỗi nói cho Lý Minh Bác.

Lý Minh Bác tinh thần có chút thất lạc, hắn nói ra: "Các ngươi thực sự không làm nữa sao?"

"Không phải không làm, mà cái bánh quá nhỏ, ta cũng Lưu Lỗi đều chướng mắt rồi, để lại cho mình ngươi làm đi, bất quá bây giờ nói cái này có chút hơi sớm, ít nhất ta và Lưu Lỗi phải rút vốn xong đã."

Cửa hàng này đều do ba người xuất lực, đương nhiên không thể đưa không công cho Lý Minh Bác được.

Lưu Lỗi vỗ vai Lý Minh Bác, nói ra: "Minh Bác, ngươi đừng có áp lực, ngươi cũng biết, trong nhà ta không thiếu tiền, tiền sinh hoạt cũng đủ dùng, huống gì lần này còn lời nhiều như vậy, ngươi chỉ cần đưa lại ba vạn tệ cho Lục Dương, phần còn lại cứ lấy làm vốn mà tiếp tục nhập hàng, với Lục Dương đã một cửa hàng bên kia, hắn chướng mắt với mấy thứ này, nếu có việc cần giúp, ngươi vẫn có thể liên hệ ta hoặc Lục Dương."

Nghe được Lưu Lỗi nói như vậy, Lý Minh Bác nhẹ gật đầu, nói ra: "Lão đại, Lục ca, cảm ơn các ngươi."

Trong nhà Lý Minh Bác vốn có hoàn cảnh khó khăn.

Nếu Lục Dương không rủ hắn đi kinh doanh, thì hắn sẽ kiếm một công việc bán thời gian để làm, so sánh với nhau mà nói, thì bán quần áo vẫn kiếm được nhiều tiên hơn là đi làm thêm, huống chi lần này hắn sẽ làm lão bản.

Đối với Lý Minh Bác, hắn đã vô cùng hài lòng với hoàn cảnh hiện tại rồi, mỗi ngày ăn trưa có thể kêu thêm một cái đùi gà...

Từ ngày quen Lục Dương, cuộc sống của Lý Minh Bác thay đổi chóng mặt...

Lục Dương là quý nhân của hắn.

"Về sau người cũng không cần nhập hàng, cần gì cứ liệt kê danh sách ra, thời điểm ta nhập hàng sẽ nhập thêm cho ngươi, ngươi chỉ cần tới trở về.."

Suy nghĩ một chút, Lục Dương nói thêm.

Đây cũng là suy nghĩ cho Lý Minh Bác sau này.

Nếu muốn có giá ưu đãi từ xưởng sản xuất, thì phải đặt số lượng lớn mới được, hiển nhiên Lý Minh Bác không cần nhiều hàng đến như thế, nên cũng không được giá ưu đãi khi nhập.

"Cảm ơn Lục ca."

Lý Minh Bác thành khẩn nói.

"Tốt rồi, không nói nữa, khách hàng đến rồi."

Lục Dương giúp đỡ đến chín giờ liền rời đi, khách hàng so với những ngày đầu tiên đã ít đi trông thấy.

Một mặt là do quá nhiều người cạnh tranh, mặt khác những khách hàng đã mua rồi sẽ không đi mua lại nữa, áo bông một năm cũng chỉ cần một hai cái thôi.

Tính toán một chút.

Hôm nay cũng chỉ bán được hai ba nghìn tệ thôi.

Ngày hôm sau.

Lục Dương đi thi bài 4.

Lục Dương dùng hai mươi phút để hoàn thành bài thi, một giờ sau hắn cũng nhận được bằng lái của mình.

Trên đường ra về, tiếng chuông điện thoại kêu.

"Ting Ting Ting...."

Lục Dương nhìn điện thoại, là một dãy số lạ.

"Alo, ai vậy?"

Lục Dương nghe điện thoại.

Bên trong điện thoại truyền đến giọng nữ: "Ta là Lữ Tiểu Vũ, chúc mừng ngươi, có lẽ bây giờ ngươi có bằng lái rồi."

Lúc Dương nhớ lại, lần trước khi bài 2 xong, hắn có cho nàng số điện thoại.

"Có rồi, cảm ơn ngươi."

Tâm tình của Lục Dương cũng không tệ, trả lời.

"Ngươi đang ở trường dạy lái xe sao?"

Lữ Tiểu Vũ biết hôm nay mình thi, chắc là huấn luyện viên nói rồi.

Lữ Tiểu Vũ nói ra: "Ta rời khỏi rồi, chuẩn bị đi ăn cơm, lần trước ngươi nói ta tìm bác sĩ tâm lý, ta đã tìm một học tỷ ở khoa tâm lý học xin lời khuyên, hiện tại tốt hơn không ít."

"Ngươi quen cả khoa tâm lý học?"

Lục Dương hỏi.

"Đúng vậy, quan hệ của ta rất rộng lắm, ta quen học tỷ này ở xã đoàn, là một đại mỹ nữ a." Lữ Tiểu Vũ cười trả lời.

Đại học xã đoàn.

Nghe được cái từ này.

Lục Dương biết rõ, học tỷ của Lữ Tiểu Vũ, khẳng định cũng là cấp bậc học bá rồi.

Hắn nghĩ tới Từ Thi, mặc dù mà nói, hiện tại tâm lý của Từ Thi không tệ, đã mở lòng hơn trước, nhưng vẫn không dám cùng người khác trao đổi, hắn muốn nhờ Lữ Tiểu Vũ làm cầu dắt mối, nhờ học tỷ kia xem một chút cho Từ Thi.

Dù sao Lữ Tiểu Vũ vấn thiếu nợ hắn 200 tệ tiền học lái xe đấy.

Nghĩ tới đây, Lục Dương nói ra: "Ngươi đã đi ăn cơm chưa."

"Làm gì vậy, ngươi muốn mời ta ăn cơm à, muốn mời ta ăn cơm cũng được, nhưng phải có thành ý một chút."

Lục Dương sửa lại ngữ khí, nói ra: "Lữ học bá, ta muốn mời học bá ăn cơm, thỉnh giáo một vài vấn đề, ngài có thể tới nhà hàng "Tây" giả đợi trước đi."

"Nhà hàng Tây thì là nhà hàng Tây, làm sao mà có chứ giả chứ." Lữ Tiểu Vũ có chút khó hiểu.

Những năm nay nàng đều ở lại trường học, rất ít khi về nhà, cũng không đi qua đó ăn cơm nên không biết.

Lục Dương cũng không giải thích, chỉ nói: "Đợi gặt ngươi sẽ biết."

Nói xong.

Hắn bắt một chiếc taxi đi về.

Bốn mươi phút sau.

Lữ Tiểu Vũ nhìn đồ ăn trên bàn, thịt kho tàu, cá vược hấp, canh chua cá, mực xào cà chua, thịt băm xào nấu.....

Nàng trợn mắt, há hốc mồn.

Đây quả thật là nhà hàng Tây?

Món ăn Trung Hoa do đầu bếp Tây nấu phải không, nên mới gọi là nhà hàng Tây, sao không gọi là nhà hàng đầu bếp Tây...

Lữ Tiểu Vũ suy nghĩ rối não.

Nhìn bàn tiếc đầy ắt đồ ăn, Lữ Tiểu Vũ có chút mơ hồ rồi.

"Có phải là kêu hơi nhiều không."

Lữ Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước bọt.