Tín Đồ Ngày Xuân

Chương 8

Trong lớp có hai nhóm chat, một nhóm có thầy cô, nhóm còn lại không có.

Đây là nhóm chat không có thầy cô, Tề Đình Đình đã chuẩn bị chửi mắng, kết quả Lâm Kiêu cấm cả nhóm mở mồm.

Chỉ còn ban cán sự lớp được nói.

Lâm Kiêu vờ như không nhìn thấy tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng giữa hai người này, anh chỉ nói một câu: Mọi người phối hợp với công việc của ban cán sự chút đi.

Sau đó anh tag lớp phó học tập: Cứ thế này thì hiệu suất công việc không cao, tớ đã thấy vài bạn trùng câu.

Lớp phó học tập gửi ba icon cầu khẩn: Xin lỗi anh em, nhưng mọi người oán trách tớ cũng vô ích. Hơn nữa cũng không phải do kết quả thi thử môn Ngữ văn của các cậu quá kém sao? Sắp đến kỳ thi tháng rồi, mọi người lo học hành đàng hoàng đi, tranh thủ thi vượt qua lớp 25.

Sau đó cô ấy nói vài câu để sắp xếp công việc, câu nói tựa như mỉa mai kia cứ thế mà trôi qua.

Kinh Trập nhận được tin nhắn trò chuyện riêng từ Tần Tuyết.

Bão Tuyết: Tề Đình Đình không qua mắng cậu chứ?

Sao Cũng Được: Không có.

Bão Tuyết: Vậy là tốt rồi.

Tề Đình Đình luôn luôn ngửa mặt nhìn Lâm Kiêu, sùng bái đến mức nịnh nọt. Lúc này Lâm Kiêu cấm mọi người lên tiếng, cô ta không hiểu là do trong nhóm chat cãi nhau hay do anh có ý kiến với câu nói bực bội của cô ta, bây giờ cô ta còn đang chột dạ, nào có màng đến Thẩm Kinh Trập.

Trái lại những người khác thấy thế thì vào tám sôi nổi trong nhóm chat nhỏ, bọn họ nói bạn học mới thật sự biết đường khiến người ta tức điên, nhưng họ lại cảm thấy với tính cách của Kinh Trập, cô sẽ không cố ý làm như thế.

Cả đám xúi giục Tần Tuyết đi hỏi thăm tin tức, Tần Tuyết sực nhớ đến câu: “Tôi tự mình mắng” của Kinh Trập, thầm nghĩ chắc hẳn là cố ý rồi, nếu không làm sao nối tiếp câu nói của Tề Đình Đình chuẩn như vậy, nó lại khéo quá cơ. Tuy nhiên Tần Tuyết cảm thấy Thẩm Kinh Trập khá thú vị, cho dù lý trí nói với cô ta rằng đối phương cố ý, nhưng cô ta vẫn cảm thấy không có khả năng cho lắm, thế là thật sự đi hỏi.

Kinh Trập đáp lại: Ừ.

Tần Tuyết gửi icon giơ ngón tay cái: Cậu là người – quá tuyệt vời.

Tề Đình Đình gửi một tràng chấm hỏi đầy mùi gây hấn, khi ấy có không ít người lén lút bàn tán với nhau rằng tại sao mùi thuốc súng nồng thế. Lúc ra chơi buổi chiều cũng có người nghe thấy Tề Đình Đình ở đàng kia ăn nói kỳ cục. Thế là họ truyền tai nhau, thành ra Trần Mộc Dương mới gọi điện cho Lâm Kiêu, thầm nghĩ kiểu gì đôi bên cũng lao vào chiến.

Ai ngờ Thẩm Kinh Trập bổ sung một gạch ngang, tình hình bỗng chốc trở thành – tôi nộp bài tập thôi mà.

Mọi người như đã nhìn ra kiểu: Tôi đang mắng cô nhưng lại không nói rõ là tôi mắng, cô mắng tôi nên rơi vào thế yếu, cảm giác không mắng lại được sẽ khiến cô nghẹn chết.

Sao Cũng Được: Câu đó không phải cố ý.

Bão Tuyết: …

Tần Tuyết lại gửi icon ngón tay cái, giỏi ghê, đúng là cao thủ thả bả vô hình.

Tần Tuyết hỏi tiếp: Cậu không sợ đánh nhau à?

Học sinh mới mà kiêu ngạo như vậy, quả thực chẳng có mấy ai. Ở môi trường xa lạ, không hiểu không biết gì mà dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ người khác, Tần Tuyết tự nói với mình rằng tuyệt đối sẽ không làm thế, cô ta cũng không nhìn ra được rốt cuộc Kinh Trập quá thông minh hay quá ngu ngốc.

Kinh Trập im lặng một lát, sau đó nói: Không sợ, nhưng cũng không muốn, phải làm sao đây?

Bão Tuyết: … Đờ mậu.

Bão Tuyết: Cậu thật sự là nhân tài.

Lát sau, Kinh Trập đổi chữ ký cá nhân của mình thành: Ăn nhiều, sức lực rất lớn.

Ảnh đại diện thì được đổi thành khuôn mặt hoạt hình híp mắt cười tươi, trông ngốc nghếch thấy rõ.

Tên nick của cô là do Lâm Kiêu cài đặt lúc đăng ký tài khoản cho cô, anh hỏi cô muốn tên là gì, cô nói tùy ý, thế là Lâm Kiêu điền luôn Tùy Ý, sau đó cô tự mình đổi thành: Sao Cũng Được.

Tần Tuyết sắp cười chết mất.

Chữ ký ám chỉ sức lực mình đủ lớn để đánh nhau, tên nick và ảnh đại diện lại thể hiện mình là một em gái yếu mềm, nhưng không hiểu tại sao cứ có mùi kỳ cục kiểu gì ấy.

Lâm Kiêu tắm xong thì nhìn thấy Trần Mộc Dương đang ở trong nhóm chat nhỏ, chia sẻ hành động kỳ quặc của Thẩm Kinh Trập. Trần Mộc Dương nói hiện giờ Tề Đình Đình đang điên cuồng nghi ngờ cuộc đời, cô ta nghi ngờ Thẩm Kinh Trập đang móc mỉa mình nhưng lại không có chứng cứ, bản thân cô ta cũng sửa lại tên nick, ảnh đại diện và chữ ký vô số lần, nhưng dù sửa thế nào cũng không đạt được hiệu quả như Thẩm Kinh Trập.

Lâm Kiêu nhướng mày, ấn mở ảnh đại diện của Thẩm Kinh Trập xem sao. Cô chưa từng dùng smartphone hay máy tính, hồi cấp hai chỉ học một số tiết Tin học, thành ra hiện giờ cô vẫn dùng máy tính để bàn với hệ điều hành XP.

Lâm Chính Trạch lắp đặt máy tính trong phòng cho cô học, di động thì đưa cô chiếc máy mà mình không dùng, nhưng cô không quen nhận đồ tặng cho lắm, cúi đầu nói vài câu cảm ơn.

Ngày tặng di động cho cô, Lâm Chính Trạch bảo Lâm Kiêu dạy cô cách sử dụng, hôm ấy Lâm Kiêu đặc biệt không phản đối, thành thật ngồi đó phổ biến kiến thức về Internet cho cô suốt hai tiếng đồng hồ. Trí nhớ của cô rất tốt, dạy chút là hiểu ngay.

Anh từng nhìn thấy cô ngồi đó mò mẫm máy tính, Nhất Chỉ Thiền (*), giống như không biết bắt đầu từ đâu, mỗi lần chọc vào đều rất cẩn thận.(*) Nhất Chỉ Thiền (一指禅) là một trong 72 tuyệt kĩ Thiếu Lâm. Đây là loại công phu âm độc rất nguy hiểm, luyện cho toàn lực tụ lại nơi một ngón tay. Khi hành công, kình phát ra, ngón tay chưa tới mà đối thủ đã bị thương trí mạng rồi.

Ban đầu cô cũng không biết dùng smartphone, nhận cuộc gọi cũng luống cuống tay chân.

Nhưng trái lại cô học rất nhanh, bây giờ biết đường đổi ảnh đại diện với tên nick để chọc tức người khác, quả thực cô có thể làm ra chuyện này.

Anh từng bị cô làm cho tức đến độ sống dở chết dở, quyết định sau này phải né cô thật xa.

Trần Mộc Dương đột nhiên nói: Ầy thiếu gia à, bên lớp 25 có người đồn em gái kia là con riêng của bố cậu. Moá nó, không phải tớ nói nhé, cậu lưu ý một chút.

Lâm Kiêu nhíu mày.



Cửa phòng vang lên, anh nói: “Vào đi.”

Dì Tôn đẩy cửa bước vào, cầm theo cái khay, trong khay để thuốc và nước: “Bà chủ nói cậu uống thuốc rồi ngủ tiếp.”

Lâm Kiêu nghiêng đầu qua, nói như thể không thèm để ý: “Cảm ơn, dì để đó đi, lát nữa cháu uống.”

Dì Tôn quá hiểu anh, từ nhỏ chuyện uống thuốc đã giống như muốn gϊếŧ anh vậy, nhưng cái tôi của anh quá lớn, nhẹ nhàng hay cứng rắn cũng không được, dỗ dành vô ích, ép buộc vô dụng, dì ấy chỉ dặn dò: “Nhớ phải uống đấy nhé!”

Lâm Kiêu gật đầu qua loa.

Trần Mộc Dương đang dạo phố với mẹ ở ngoài đường, tay xách đầy chiến lợi phẩm. Làm em trai nhỏ xách đồ hộ, cậu ta còn không quên đeo tai nghe Bluetooth, nói huyên thuyên với anh em tốt: “Thiếu gia à, đợi lát nữa mẹ cậu cũng tới đây, tớ phục luôn ấy, tại sao phụ nữ thích mua đồ dữ vậy.”

Lâm Kiêu nhìn đồng hồ, chín giờ tối đi dạo phố, hay ghê: “Trung tâm thương mại không đóng cửa à?”

Trần Mộc Dương: “Không phải mười giờ mới đóng sao? Mẹ tớ nói bận rộn cả ngày, muốn thưởng cho bản thân mình vài thứ. Suốt ngày bà ấy chỉ ngồi ở đàng kia uống cà phê tán gẫu, đúng là bận muốn chết luôn.”

Lâm Kiêu nở nụ cười sâu xa: “Nhờ mẹ tớ chọn giúp tớ vài bộ đồ mùa thu nhé.”

Trần Mộc Dương bật thành tiếng “moá”: “Thôi thiếu gia ơi, toàn là tớ xách thôi. Trung tâm thương mại chịu gửi đồ về nhà mà các bà ấy không cần, nói rằng làm thế không có cảm giác đạt được thành tựu. Trời moá, số tớ khổ quá đi.”

Lâm Kiêu bật máy tính, quyết định chơi game một lát, đầu anh mê man nhưng không muốn ngủ cho lắm. Trần Mộc Dương là tên vô tư, chỉ nghĩ hai người kia lên cơn động kinh thôi; nhưng Lâm Kiêu lại cảm thấy hẳn là không phải, anh đoán sự nghiệp mà hai người gầy dựng gặp phải khó khăn. Hai người họ đúng là điên thật, gặp chút thất bại đã nổi khùng, hơn ba mươi tuổi mà không khác gì thanh thiếu niên, chẳng có người nào điềm tĩnh vững vàng được.

Khoảng thời gian trước, vì chuyện của Thẩm Kinh Trập mà Lâm Chính Trạch hoãn lại công việc không ít, chốc lát lại nghỉ ngơi vài ngày, gần đây chú ấy bận đến mức ít khi về nhà.

Trước đây Lâm Kiêu ở nhà rất tuỳ ý, nhưng bây giờ có thêm người khác, thành ra tắm rửa xong xuôi, anh không kìm được mà thay bộ quần áo chỉnh tề.

Phiền chết đi được.

Kinh Trập đang làm bài tập thì nhận được điện thoại của bà. Nhà bà không có điện thoại, bây giờ đã khai giản, chắc hẳn Vạn Khôn không còn ở quê. Bà muốn gọi điện cô thì phải đến nhà thím Tịnh, hoặc đến thị trấn.

“Muội Muội…” Tai bà hơi ù nên lúc nói chuyện thường hay gắng sức.

Tự dưng Kinh Trập cảm thấy mũi mình đau xót, thật ra cô là người đến nơi nào cũng có thể thích ứng với hoàn cảnh, chỉ riêng bà mình là cô không nỡ.

Cô rất muốn khuyên bà đến Nam Lâm, ở chung nhà với chú Lâm, nhưng lại cảm thấy mình không có lập trường để nói, hơn nữa cô biết lý do vì sao bà không muốn rời khỏi núi Lạc Âm.

Trong nháy mắt, cô nghĩ đến rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Bà ơi.”

Bà cũng nói “ơi”, hỏi cô ở bên này có ăn được không, ngủ được không, lạnh hay không, nóng hay không, trường học thế nào, có hoà đồng với các bạn không, có phải chịu ấm ức gì không…

Kinh Trập trả lời từng câu, hình như do không nhìn thấy cô nên bà sợ cô chỉ kể chuyện tốt, không kể chuyện xấu. Rõ ràng một giây trước bà rất vui, nhưng giây tiếp theo lại tạm dừng, bà thở dài: “Muội Muội à, cháu phải sống khoẻ mạnh nhé.”

Kinh Trập gật đầu: “Dạ bà ơi, cháu đã nói rồi mà, đợi cháu thi đậu đại học, bà đi theo cháu đến trường ạ.”

Bà liên tục nói được được, sau đó đột nhiên nói: “Cháu cũng đừng quên giúp đỡ Nghiêu Nghiêu nhiều nhé.”

Kinh Trập đáp dạ.

Cô cúp máy, ngồi ngẩn ngơ một lát, sau đó tiếp tục mở sách học.

Làm xong bài tập, cô đứng dậy và đi gõ cửa phòng Lâm Kiêu.

Phòng ngủ của hai người đối diện nhau, ban đầu Lâm Kiêu chống đối, nói rằng ở gần nhau quá thì khó chịu lắm, nhưng dì Hình Mạn vẫn cứ khăng khăng. Kinh Trập nghĩ, có lẽ dì ấy sợ cô ở đây không quen nên để Lâm Kiêu săn sóc cô đôi chút.

Thật ra Kinh Trập muốn nói cô không cần ai săn sóc, nhưng nếu nói thì trái lại giống như tạm nhân nhượng vì lợi ích chung. Cô tiếp nhận tất cả ý tốt của người khác, còn chuyện báo đáp thì sẽ có cơ hội thôi.

Kinh Trập gõ mấy lần mà không có ai mở cửa, cô biết Lâm Kiêu không muốn để ý đến mình, anh còn đang bệnh hay đang làm chuyện gì khác nhỉ. Cô nhíu mày, gửi tin nhắn cho Lâm Kiêu: Mở cửa chút đi ạ, em tặng đồ cho anh.

Cô không nhắc đến bài tập, sợ vì bài tập nên anh càng không để ý đến cô.

Lâm Kiêu đang chơi game, tin nhắn hiện lên ở giao diện. Anh gỡ tai nghe và nói: “Vào đi.”

Kinh Trập xoay nắm cửa, đây là lần đầu tiên cô vào phòng anh, quả thực nơi này tràn đầy phong cách của nam sinh, phong cách thể thao và khoa học kỹ thuật. Lâm Kiêu ngồi ghế gaming (*), chỉ có thể nhìn thấy phần gáy anh, trên máy tính là giao diện game đấu súng. Anh núp sau boongke (*), thăm dò, nhắm chuẩn, bắn một phát đạn vỡ đầu quân địch.(*) Ghế gaming: Ghế dùng trong thi đấu E-sport.(*) Trong quân sự, boongke là công sự để ẩn nấp và chiến đấu, được bố trí trong trận địa phòng ngự hoặc tại các cứ điểm.

Hình như anh nở nụ cười, nói với người ta qua tai nghe: “Học hỏi đi!”

Sau đó anh mới quay đầu nhìn lướt qua Kinh Trập. Cô mặc đầm ngủ bằng vải bông nhuộm màu kiểu tie-dye (*), dây buộc tuỳ ý quấn quanh tóc, cô ôm sách bài tập, nét mặt vẫn dịu dàng ngoan hiền như trước.(*) Tie-dye: Sự nhuộm màu vải bằng cách buộc từng phần của vải lại để chỗ đó không bị ăn màu. Nhuộm tie-dye sẽ mang đến hiệu ứng ngẫu hứng cho màu sắc hiển thị trên mặt vải.

Nhưng anh biết tất cả đều là biểu hiện giả dối, nhướn mày hỏi cô: “Có gì không?”

Kinh Trập để sách bài tập lên bàn anh: “Anh quên mang bài tập về.”

Lâm Kiêu nhíu mày: “Em cố ý à?”

Kinh Trập mím môi: “Nhớ làm bài đó.”

Nói xong, cô nhìn thấy thuốc trên bàn nên chỉ chỉ: “Ngoài ra phải nhớ uống thuốc nữa.”

Lâm Kiêu bắn súng bùng đầu quân địch. Sau một hồi bắn phá, kẻ địch cuối cùng đã chết, anh mới gỡ tai nghe, xoay người qua và nghiêm túc nhìn cô: “Lần này lại định nói bí mật gì với tôi?”

Kinh Trập nghiêng đầu ngẫm nghĩ giây lát rồi lắc đầu: “Không có bí mật gì cả.”

Dùng chiêu cũ lần thứ hai sẽ không linh nghiệm.

“Tôi uống hay không chẳng liên quan đến em, em khỏi nhọc lòng vì tôi, ngủ đi!” Lâm Kiêu mặt không đổi sắc mà nói, giọng điệu cũng không khắc nghiệt.

Kinh Trập đi ra ngoài. Không lâu sau, cô cầm ly nước ấm đến gõ cửa. Nghe anh nói vào đi, cô đặt nước ấm lên bàn, sau đó không nói gì cả, lặng lẽ ra ngoài.

Lâm Kiêu còn chuẩn bị nghe cô lải nhải như bà già, ai ngờ cô đi luôn. Anh cảm thấy buồn bực, đồng thời vô cùng khó chịu. Lát sau, anh bực bội nhìn ly nước rất lâu, sau đó cầm thuốc uống.

Uống xong thì cảm thấy mất mặt, lại nghĩ tôi thích uống thì uống thôi, liên quan gì đến em ấy.

Cuối cùng anh lên giường nằm, chuẩn bị ngủ.

Trước khi ngủ, anh lướt di động theo thói quen, lướt đến phần bạn bè, nhìn thấy Trần Mộc Dương kiếm được chú chó chăn cừu Đức, chẳng biết từ đâu ra. Cậu ta đang hỏi: Con chó này thật khó dạy, sáng nay tát nó một cái, đến giờ nó không thèm để ý tôi, hơn nữa không màng ăn uống, cứ giận dỗi tôi như thế, phải làm sao đây?

Không biết từ bao giờ, Thẩm Kinh Trập bình luận dưới bài đăng của Trần Mộc Dương rằng —

Theo dõi kỹ quá thì nó sẽ phản nghịch, cứ để đồ ăn bên cạnh, đừng để ý nó, trong chốc lát nó sẽ tự ăn.

Lâm Kiêu nuốt nước bọt, không hiểu sao lại cảm thấy thuốc đắng ghét.

Anh ngửa mặt ngã xuống giường, nhìn trần nhà chằm chằm, sau một lúc lâu mới mắng: Moá nó!