[Bjyx] Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 23

Vương Nhất Bác lẳng lặng nhìn anh, đột nhiên thở dài, thấp giọng hỏi: “Tiêu Chiến … anh thật sự rất hận em sao?”

“Có vẻ như em đang nhầm lẫn.” Tiêu Chiến cụp mắt xuống, hàng mi mảnh mai để lại bóng mờ trên má: “Anh chưa bao giờ hận em. Cho dù trước đây quyết định ly hôn với em, anh cũng chỉ thấy thất vọng về em.”

“Vì chúng ta mỗi người đều có cuộc sống riêng nên anh nghĩ sẽ không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng nếu chúng ta làm việc cùng nhau. Suy cho cùng, anh không giống như Vương tổng, người có thể từ bỏ mọi thứ vì công việc.”

Vương Nhất Bác cười khổ: “Anh đang giễu cợt em?”

Tiêu Chiến lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định, “Anh chỉ là nói rõ sự tình, tình huống hiện tại của chúng ta thật sự không thích hợp để hợp tác.”

Nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của anh, Vương Nhất Bác đột nhiên chuyển chủ đề, nhẹ giọng hỏi: “Nghe nói anh chưa kết hôn, hiện tại một mình nuôi con?”

Nghe hắn nói, Tiêu Chiến không khỏi lông mày nhảy dựng lên, những ký ức xấu xa trong quá khứ kia lại ùa về trong tâm trí anh, “Em điều tra anh sao?” Giọng điệu của anh đột nhiên cao lên.

Vương Nhất Bác nhanh chóng phủ nhận.

Tiêu Chiến không rõ lời hắn nói có phải thật hay không, dù sao bọn họ cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, lòng tin của anh đối với Vương Nhất Bác cũng không còn nữa.

“Ừ.” Tiêu Chiến gật đầu, dường như cố ý tạo ra hiểu lầm cho hắn, “Anh không kết hôn, đã chia tay, rồi sinh con.”

Vương Nhất Bác mím chặt môi nhìn anh, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ, “… anh ta là người như thế nào, đã chia tay, tại sao anh vẫn nguyện ý sinh con cho anh ta?”

“Loại người nào …” Vẻ mặt Tiêu Chiến gần như lãnh đạm, giọng điệu như đang thở dài, “Ít nhất sẽ không phải là người như em.”

“Hơn nữa, đứa trẻ là của riêng anh. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ai là cha đứa bé.”

Nói đến đây, căn bản là đã đẩy mối quan hệ đến đường cùng, Tiêu Chiến cầm chiếc cặp đứng dậy rời đi, không ngờ khi bước được hai bước, đột nhiên nghe thấy Vương Nhất Bác nói: “Bây giờ anh còn độc thân … Vậy thì, em có thể theo đuổi anh một lần nữa không?”

Lái xe trên đường, trong đầu Tiêu Chiến vẫn còn văng vẳng lời nói của Vương Nhất Bác, trước đây anh đối với Vương Nhất Bác rất tốt, sẵn sàng bị hắn lợi dụng, thà cho đi tất cả để đổi lấy chút tình yêu của hắn, nhưng Vương Nhất Bác đã không bao giờ nâng niu nó.

Nhưng bây giờ Vương Nhất Bác biết anh có con, còn nói muốn cùng anh giảng hòa, hắn nói câu này rốt cuộc là tâm tư gì, là thật hay giả?

Nhưng Tiêu Chiến phải thừa nhận khi Vương Nhất Bác nói vậy, tim anh đã đập rất nhanh. Anh chỉ có thể thoát khỏi cảm xúc hỗn loạn bằng cách rời đi càng sớm càng tốt.

Buổi chiều anh không trở lại công ty mà đến thẳng nhà trẻ nơi Locke đang học. Dù được chị gái sắp xếp tài xế đưa đón Locke đi học hàng ngày, nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn muốn đi cùng con nhiều hơn, nếu có thời gian sẽ đích thân đến trường đón con.

Ngồi đợi trên xe khoảng nửa tiếng thì nhận được một cuộc gọi quốc tế, đó là một cấp cao mà anh gặp ở Anh và là tổng biên tập của một tạp chí thời trang có tiếng.

“Sean, gần đây cậu có gặp vấn đề gì không?”

“Tốt lắm, chị Carol, chị tìm em có chuyện gì không?” Tiêu Chiến trả lời bằng tiếng Anh.

“Đúng vậy, chị nghe nói rằng cậu đã từ chối một thiết kế trang sức cho một buổi trình diễn trang phục, phải không?”

Không ngờ mọi thứ lại đến tận Vương quốc Anh nhanh như vậy, Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên nhưng anh nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, en không nghĩ phong cách thiết kế của mình phù hợp với chủ đề của buổi trình diễn quần áo lắm nên đã từ chối. “

Carol có vẻ hơi bận, “Sean, người tổ chức sự kiện này là bạn cũ của chị nhiều năm. Cậu ấy nghĩ rằng trong các nhà thiết kế trang sức Trung Quốc, chỉ có thiết kế của cậu mới là kết hợp hoàn hảo giữa quan niệm nghệ thuật và chủ đề của buổi trình diễn thời trang, vì vậy chị muốn nói với cậu rằng chỉ cần cậu đồng ý, thù lao không phải là vấn đề.”

Nghe cô nói, Tiêu Chiến không khỏi có chút xấu hổ, Carol vốn là một nhân vật có tiếng trong ngành thời trang của Anh, đã nhiều lần giúp Tiêu Chiến quảng bá thiết kế trang sức của mình, nhưng anh vẫn chưa bao giờ trả ơn cho cô.

Hôm nay cô tự mình gọi đến nhờ anh, nếu đột ngột từ chối, chắc chắn sẽ không tốt.

Anh cân nhắc một lúc rồi trả lời: “Chị Carol, chuyện này em phải suy nghĩ lại, cứ như vậy đi, ngày mai em sẽ cho chị câu trả lời.”

Vừa dứt lời, tiếng chuông nhà trẻ vang lên, Tiêu Chiến bước xuống, vài bước chân dài đã tới được cửa.

Xa xa thấy bóng dáng Locke bước tới, Tiêu Chiến giơ tay vẫy, thấy baba chờ mình, Locke sáng mắt lên, cậu vừa nhảy vừa nói gì đó với mấy người bạn bên cạnh, rồi nhanh chóng chạy đến nhào vào vòng tay của Tiêu Chiến.

“Vừa rồi cùng bạn học nói chuyện gì mà con vui vẻ như vậy?” Tiêu Chiến mỉm cười.

“Con đang khen ba với họ, nói ba đẹp trai và siêu lợi hại!” Locke tự hào nói.

Tiêu Chiến cười đến hai mắt cong lên, “Ba trong lòng con tốt như vậy?”

“Tất nhiên!” Locke ôm lấy cổ anh, hôn chụt một cái lên má, “Ba là BaBa tốt nhất trên thế giới!”

Tiêu Chiến mỉm cười dắt con trai trở lại xe, anh tập trung lái xe, đứa trẻ cúi đầu chăm chú chơi game trên điện thoại.

Thành thật mà nói, mặc dù các đặc điểm trên khuôn mặt của Locke trông giống Tiêu Chiến, nhưng ở một số góc độ Locke thực sự trông giống Vương Nhất Bác hơn.

Ví dụ, khi cậu tập trung nhìn vào thứ gì đó, đường cong của khuôn mặt cậu gần như được tạc theo cùng một khuôn với Vương Nhất Bác.

Tuy nhiên, Vương Nhất Bác, người mới chỉ nhìn thấy cậu một lần, tự nhiên sẽ không quan sát kỹ như vậy, hơn nữa, mọi người thường càng bỏ qua vẻ ngoài của cậu hơn, nên gần như không thể nhìn thấy bất kỳ manh mối nào.

Lúc chờ đèn đỏ, nhận thấy ánh mắt của Tiêu Chiến, Locke không khỏi ngẩng đầu lên hỏi: “Ba ơi, sao ba cứ nhìn con hoài vậy?”

Tiêu Chiến dừng lại, sau đó đột nhiên hỏi một câu mà anh chưa bao giờ hỏi trước đây: “Locke … Con đã bao giờ nghĩ đến việc có một người cha chưa?”

Locke tuy mới năm tuổi nhưng chỉ số IQ của cậu đã vượt xa những đứa trẻ cùng tuổi, đương nhiên cậu biết rằng Baba không thể một mình sinh ra cậu, nhưng vì Baba không chủ động nói ra nên cậu sẽ tự nhiên sẽ không đề cập đến nỗi buồn của anh.

Locke nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy, ba ba, chính là có người tới tìm ba sao?”

Nghe thấy câu hỏi của Locke, Tiêu Chiến sững sờ một lúc mới nói: “Không … cậu ấy không đến tìm ba.”

“Mặc dù con không biết người đó là ai, nhưng nếu ba không thích Daddy, con cũng sẽ không thích.” Locke cười ngọt ngào với anh, “Con không quan tâm đến sự tồn tại của người ấy, con chỉ quan tâm về ba. “

Đèn xanh bật sáng, Tiêu Chiến khởi động lại động cơ, nghĩ đến những gì con nói vừa rồi, anh không khỏi trầm tư.

Anh quyết định trở về Trung Quốc vài ngày trước, thật ra một phần lớn nguyên nhân là do Locke, sau khi nghĩ lại thì anh vẫn muốn Locke được học tập và trưởng thành trên chính đất nước của mình, mặc dù anh đã mở studio nước ngoài rất thành công, nhưng môi trường sống ở nước ngoài thì luôn không thể cho anh có cảm giác thân thuộc.

Anh không muốn con trải nghiệm những văn hoá và phong cảnh của quê hương như một người nước ngoài sau khi con lớn lên. Điều này không công bằng với Locke.

Đương nhiên, sau khi về nước anh dễ có thể sẽ gặp Vương Nhất Bác, dù sao bọn họ đều sống ở cùng một thành phố, nhưng không ngờ lại có thể gặp lại hắn vào ngày đầu tiên trở về.

Anh cũng nghĩ đến việc đợi Locke lớn lên một chút rồi sẽ nói cho con biết bố của mình là ai, có nhận nhau hay không là hoàn toàn tùy thuộc vào mong muốn của con. Nhưng bây giờ … Khi thực sự nhìn thấy Vương Nhất Bác, anh bắt đầu lung lay ý nghĩ này, bắt đầu né tránh, thậm chí không chịu lại gần Vương Nhất Bác, sợ rằng trái tim của mình sẽ bị làm rung động lần nữa.

Mãi cho đến khi nghe được những lời của Locke, nỗi lo lắng suốt mấy ngày của anh mới được giải tỏa.

— Đôi khi để ý quá nhiều đến quá khứ cũng không phải là chuyện tốt, có một số việc càng muốn trốn tránh càng không thoát được, vì không trốn được thì nên bình tĩnh mà đối mặt nó.

Anh đã từng yêu quá nhiều mà quên đi bản thân, nhưng bây giờ anh sẽ không bước vào đầm lầy đó một lần nữa.

Hôm sau, Tiêu Chiến gọi điện cho Carol đồng ý hợp tác trình diễn trang sức.

Buổi trình diễn trang phục lấy phong cách Trung Quốc làm chủ đề, Tiêu Chiến sử dụng ngọc cừu và ngọc bích làm yếu tố thiết kế chính, kết hợp với những viên kim cương xa xỉ hàng đầu. Mất nửa tháng để thiết kế bản thảo đầu tiên cho một loạt các tác phẩm trang sức.

Hôm nay là ngày để anh thảo luận về việc sửa đổi với ban tổ chức. Khả năng miễn dịch của Tiêu Chiến đã giảm đi đáng kể do công việc ngày càng gấp rút, anh luôn cảm thấy lạnh ở lòng bàn tay và bàn chân của mình khi dậy sớm buổi sáng.

“Sếp, anh không sao chứ, sắc mặt của anh rất tệ?” Nhìn thấy Tiêu Chiến vội vàng đi xem công việc, trợ lý không khỏi lo lắng.

“Không sao.” Tiêu Chiến cầm chìa khóa xe lên, “Trưa hôm nay anh sẽ không về. Studio có chuyện thì gọi điện cho anh.”

“Được rồi …” Trợ lý do dự một hồi, vẫn là thuyết phục: “Nếu không khỏe, anh nên uống chút thuốc phòng bệnh. Em sợ tình trạng của anh sau một ngày làm việc sẽ trở nên tồi tệ hơn.”

Tiêu Chiến cười, “Anh cũng không yếu như vậy, không dễ dàng sinh bệnh đâu.”

Địa điểm tổ chức cuộc họp chính là tòa nhà kinh doanh mà Tiêu Chiến đã đến thăm lần trước, ngoài lãnh đạo của ban tổ chức, Vương Nhất Bác cũng có tên trong danh sách. Vào đến phòng họp, Tiêu Chiến chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó bắt đầu chuẩn bị trình chiếu thuyết minh kế hoạch thiết kế của mình.

Sự sáng tạo trong thiết kế của Tiêu Chiến được bộc lộ, một số lãnh đạo của ban tổ chức đã dành cho anh những ánh nhìn vô cùng ngưỡng mộ. Dưới cái nhìn của mọi người, Tiêu Chiến thuyết minh về công việc thiết kế của mình, sau buổi diễn thuyết, trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tác phẩm lộng lẫy tuyệt đẹp trên màn ảnh, chỉ có Vương Nhất Bác là không ngừng cau mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xanh xao ốm yếu của Tiêu Chiến.

Buổi trưa, mọi người đều đến khách sạn để dùng bữa, Tiêu Chiến vào nhà vệ sinh giữa chừng, khi quay lại, anh đã thấy Vương Nhất Bác đã rời khỏi được một lúc, đang đứng ở “khu vực hút thuốc” với điếu thuốc chưa cháy hết giữa các ngón tay “, dường như đang chờ đợi anh.

Tiêu Chiến từ từ đến gần hắn, nhưng chỉ liếc nhìn hắn như một người xa lạ, bắt đầu đi về hướng bữa tiệc. Nhưng anh vừa bước được hai bước, Vương Nhất Bác đã nắm lấy cánh tay anh.

“Anh không sao chứ, có muốn đi bệnh viện không?” Vương Nhất Bác trầm giọng hỏi.

Tiêu Chiến dừng lại, nhướng mày nhìn hắn, “Anh giống như bị bệnh sao?”

“Vâng.” Vương Nhất Bác trả lời một cách chắc chắn, “Em nghĩ anh sẽ bị sốt.”

Tiêu Chiến không lên tiếng, bình tĩnh nhìn hắn một hồi. Vài giây sau, anh đột nhiên nở nụ cười, cúi đầu lấy điếu thuốc còn chưa tắt trên tay Vương Nhất Bác, từ trong túi lấy ra một chiếc bật lửa màu bạc, hắn nghe thấy một tiếng lách cách, ngọn lửa đen kịt bốc lên lại nhanh chóng dập tắt.

Thuốc lá bốc cháy, Tiêu Chiến khéo léo nhấp một ngụm, làn khói mỏng ám ảnh Vương Nhất Bác.

“Nhìn xem, em hiểu anh nhiều như vậy?” Tiêu Chiến nhìn hắn cười nói.