Trong dinh thự Vương gia cổ kính, lọt vào tầm mắt là hình ảnh cây thông Podocarpus* đầy sức sống cao ngất ngưởng trong đình viện. Tiêu Chiến ngồi trong phòng ăn dùng cơm tối, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, đây là lần thứ tư anh thất thần ngồi nhìn về phía cây thông Podocarpus.
Anh luôn là người ôn hòa, anh không quá rõ ràng về những điều mình thích hay ghét trong cuộc sống. Bất quá, hiện tại lại nảy sinh một cảm xúc khó lý giải, anh ghét cái cây này.
Có lẽ bởi sự tồn tại của nó đã chắn tầm nhìn ra các cửa sổ kiểu Pháp, khiến bầu không khí vốn đã ảm đạm trên bàn ăn nay gần như khó thở.
Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn anh và Vương Nhất Bác đến Vương gia ăn tối, ngoài ra còn có Vương Tông Nguyên, nam chủ nhân của dinh thự họ Vương và là cha của Vương Nhất Bác, nữ chủ nhân Lương Nguyệt, anh cả của Vương Nhất Bác – Vương Thần, và chị dâu mới kết hôn chưa đầy nửa năm.
Bữa ăn này rõ ràng là một bữa ăn gia đình vui vẻ, nhưng lại khiến con người ta cảm thấy vô cùng nặng nề, ngay cả món bít tết thượng hạng do đầu bếp người Anh đang chế biến Tiêu Chiến cũng không thể nếm ra được vị gì.
“A Chiến, con và Nhất Bác kết hôn được hơn một tháng, đã quen chưa?” Vương ba nuốt miếng thịt bò mềm ngọt, ôn nhu nhìn Tiêu Chiến: “Con trai của ta tính tình lạnh lùng, nếu nó đối xử tệ bạc với con, con phải nói với ta, ta làm chủ cho con”.
Đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện, Tiêu Chiến dừng lại vài giây chưa kịp phản ứng lại. Anh liếc nhìn Vương Nhất Bác đang im lặng ăn cơm bên cạnh, ánh mắt bất giác dịu đi một chút: “Nhất Bác đối với con rất tốt, ba, đừng lo lắng.”
Trước khi Vương ba trả lời, Lương Nguyệt ngồi bên cạnh bỗng mỉm cười, nhấp một ngụm rượu đỏ trước mặt, viên kim cương đỏ hoàn mỹ mười cara giữa những ngón tay bà lấp lánh trong ánh đèn, “Xem ra sức hấp dẫn của Nhất Bác không hề nhỏ. Nghe nói hai năm qua số người trong giới thượng lưu có ý định kết hôn với Tiêu thiếu đã gần như muốn đem cửa nhà Tiêu gia dỡ ra, thế mà Tiêu thiếu nhà chúng ta, chỉ chọn Nhất Bác thôi. Nói cho cùng là Vương gia chúng ta trèo cao rồi.”
Vào những năm 1920, ông nội của Tiêu Chiến đã thành lập tiệm vàng Kim Thái đầu tiên tại thành phố S. Thời đại thường xuyên xảy ra chiến tranh, kinh tế của thành phố S phát triển thần kỳ, chỉ trong vài năm, Kim Thái đã mở liên tiếp hàng chục chi nhánh. Sau gần một trăm năm, Kim Thái đã trở thành thương hiệu trang sức nổi tiếng nhất thành phố S và thậm chí trên toàn quốc. Tiêu Chiến, với tư cách là người thừa kế Omega duy nhất của thế hệ thứ tư của nhà họ Tiêu, đương nhiên là trở thành mục tiêu tranh dành hôn nhân của các chủ doanh nghiệp trẻ ở thành phố S.
Tuy bất cứ lúc nào cũng có rất nhiều con trưởng các nhà hào phú chờ cậu chọn, nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn Vương Nhất Bác, đứa con hoang của Vương Tông Nguyên thuộc tập đoàn Thịnh Nguyên.
Thịnh Nguyên cũng khởi đầu là một cửa hàng vàng nhưng lịch sử thành lập muộn hơn Kim Thái nửa thế kỷ. Ngành lớn nhất của Thịnh Nguyên là Thịnh Nguyên Jewelry. Trong những năm gần đây, Thịnh Nguyên còn đặt chân vào các dự án bất động sản, ẩm thực và các dự án khác, chỉ đứng sau Kim Thái ở thành phố S.
Cuộc hôn nhân của nhà họ Tiêu và nhà họ Vương được coi là một cặp xứng đôi vừa lứa, tuy nhiên điều bất ngờ chính Tiêu Chiến đã không chọn người thừa kế chính thống của Thịnh Nguyên là Vương Thần mà thay vào đó, anh chọn Vương Nhất Bác – đứa con hoang tới mười mấy tuổi mới trở về nhà nhận tổ quy tông, đây mới là điều làm cho người ta trở tay không kịp.
Chuyện là, một năm trước, Vương Tông Nguyên cũng đã đề nghị với nhà họ Tiêu mối hôn nhân cho con trai cả Vương Thần, nhưng ông rất nhanh đã bị từ chối. Sau nửa năm, Vương Thần lui về kết hôn với con gái Omega của ông chủ một tập đoàn bất động sản ở thành phố S. Vương Nhất Bác, một đứa con hoang luôn vô hình với giới thượng lưu, một tháng trước, đã cùng thiếu gia Tiêu Chiến của tập đoàn Kim Thái kết hôn, danh tiếng của hắn bỗng chốc tăng vọt, nhất thời làm lu mờ anh trai Vương Thần, người hơn hắn hai tuổi.
Đây chính là nguyên nhân cơ bản khiến nữ chủ nhân nhà họ Vương, Lương Nguyệt bất mãn.
Đứa con trai quý giá của bà, được giáo dục ưu tú từ nhỏ, cái gì cũng hơn đứa con hoang lớn lên trong cô nhi viện, Tiêu Chiến mù quáng đến mức quyết định kết hôn với tên khốn thấp hèn, bẩn thỉu đó.
Mặc dù trong lời nói của Lương Nguyệt có gai nhưng Tiêu Chiến vẫn tỏ ra như thường, ôn nhu đáp: “Không có gì là trèo cao. Nhất Bác rất tốt. Em ấy chỉ mới tiếp quản khách sạn Thịnh Nguyên trong một năm, nhưng đã có những thành tựu mà người bình thường không thể làm được. “
Ngành công nghiệp trụ cột của Thịnh Nguyên là đồ trang sức, phục vụ ẩm thực trong khách sạn chỉ là ngành cận biên. Vương Tông Nguyên ném khách sạn cho con trai út Vương Nhất Bác khi khách sạn sắp đóng cửa, đó là một món quà hiếm có đối với hắn.
Xét cho cùng, Vương Tông Nguyên chưa bao giờ nhìn thấy đứa con hoang đáng xấu hổ này, đối với ông, Vương Nhất Bác là một vết nhơ không thể xóa nhòa trong cuộc đời ông.
Nếu không phải chịu áp lực từ dư luận, ông sẽ không bao giờ thừa nhận mình vẫn còn một người con trai như vậy.
Nghe được những gì Tiêu Chiến nói, Vương Nhất Bác ngồi ở bên cạnh bất giác ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, hai mắt đột nhiên đối diện nhau trên bàn ăn tối, tim Tiêu Chiến dường như đập nhanh hơn.
Vài giây sau, Vương Nhất Bác chuyển ánh mắt và khiêm tốn nói với Vương Tông Nguyên: “Phụ thân, tháng trước doanh thu của khách sạn đã tăng gấp đôi. Con vừa hoàn thành kế hoạch quý 4 tối qua. Sáng mai con sẽ gửi bản đánh giá cho ngài.”
Từ khi vào Vương gia cách đây 9 năm, Vương Nhất Bác đã gọi Vương Tông Nguyên là “phụ thân”. Cách gọi “baba” đối với quan hệ giữa họ quá thân mật, thậm chí hắn cũng không thể nói ra được. Có lẽ, Vương Tông Nguyên nghe được cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.
Vương Tông Nguyên mỉm cười, mặc dù trong giọng điệu có sự tán thưởng, nhưng cũng không thành tâm lắm, “Được rồi, Nhất Bác đã làm rất tốt, cố gắng tiếp tục làm việc chăm chỉ hơn. Báo cáo cứ gửi đến email của Catherine, có thời gian ta sẽ xem nó. “
—— “Có thời gian sẽ xem” có lẽ là cách đãi ngộ giống nhau của hầu hết các email rác.
Catherine là thư ký riêng của Vương Tông Nguyên. Vương Nhất Bác và cô có mối quan hệ cá nhân không tồi, cô từng khuyên bảo Vương Nhất Bác không cần liều mạng làm việc, bởi cho dù hắn có làm tốt cũng sẽ không được công nhận.
Suy cho cùng, khuyết điểm chết người nhất của hắn trong nhà họ Vương chính là thân phận chứ không phải năng lực.
*
Chiếc Rolls Royce màu đen hòa vào màn đêm đen kịt của vùng ngoại ô, khác hẳn biệt thự ở trung tâm thành phố yên tĩnh của nhà họ Vương. Nhà của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là một biệt thự hẻo lánh trên đỉnh đồi ở ngoại ô thành phố.
Tiêu Chiến từ nhỏ đã trầm tính và không thích tiếp xúc với người lạ. Cha và chị gái cũng chiều chuộng anh, cho anh học ngành thiết kế trang sức không liên quan gì đến kinh doanh, sau đó anh đi du học vài năm rồi trở về Trung Quốc một năm trước, hiện anh đang là người sáng tạo chính của bộ phận thiết kế trang sức Kim Thái.
Chị gái của Tiêu Chiến, Tiêu Khả, là một Beta nữ. Mặc dù không có ưu thế về giới tính nhưng cô là một người phụ nữ mạnh mẽ điển hình. Cô có bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ tại một trường kinh doanh hàng đầu ở Hoa Kỳ. Bởi vì Tiêu Chiến không có hứng thú kinh doanh, từ nhỏ cô đã bị coi như người thừa kế của nhà họ Tiêu mà huấn luyện.
Căn biệt thự nơi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác kết hôn là do Vương gia mua, nhưng trang trí nội thất được thiết kế và mua bởi các nhà thiết kế quốc tế hàng đầu do Tiêu Khả mời đến, mọi cây cối đều được thiết kế theo sở thích của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đã không có mẹ yêu thương từ nhỏ, nên chị gái của anh, hơn anh bảy tuổi, đã tự mình thực hiện chức trách của người mẹ, chăm sóc bảo vệ anh bằng mọi cách có thể.
Xe chạy về phía đường núi, Tiêu Chiến ăn cơm tối ít lại uống nhiều rượu vang đỏ, bụng không tránh khỏi có chút khó chịu, ấn cửa kính xe xuống một chút, khí trời cuối thu lạnh lẽo thổi vào, cảm giác ngột ngạt cũng chỉ dịu đi đôi chút.
“Có khó chịu không?” Vương Nhất Bác hỏi.
“Không sao đâu, uống nhiều rượu quá,” Tiêu Chiến nói.
“Quay về kêu dì Trương làm gì cho anh ăn. Em không nghĩ là anh đã ăn nhiều rồi.”
Nghe hắn nói, Tiêu Chiến không khỏi có chút kinh ngạc, “Anh còn tưởng rằng em không để ý anh.”
Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác có được coi là đối tượng kết hôn đủ tiêu chuẩn hay không, anh chưa từng kết hôn, số lần yêu cũng chỉ là một số ít, nói về tiêu chuẩn xác thực cũng không rõ lắm.
Anh biết Vương Nhất Bác không đặc biệt thích anh, ít nhất cũng không mạnh mẽ như chuyện tình trong phim truyền hình.
Có lẽ là do tính cách của Vương Nhất Bác, lãnh đạm, ước chừng cho dù có thích cũng sẽ không thể hiện quá nhiều.
Hơn nữa, đối với Vương Nhất Bác, họ chỉ là một cuộc hôn nhân kinh doanh, nếu như có thêm vài phần tình cảm, có lẽ cái phần không hơn ưa thích kia là bao.
Tiêu Chiến là một người thông minh, nhìn thấy tất cả những điều này trong mắt hắn, nhưng anh lạc quan cho rằng được ngủ cùng giường với Vương Nhất Bác mỗi đêm đã là một điều hạnh phúc rồi.
Anh tin tưởng vào lâu ngày sinh tình, và càng tin rằng sau một thời gian dài, cuối cùng anh và Vương Nhất Bác có thể vợ chồng đồng tâm, bạch đầu giai lão.
“Anh đã nhìn cây thông ở sân năm sáu lần trong bữa ăn. Nó đẹp như vậy sao?” Vương Nhất Bác lúc nói chuyện giọng rất thấp, yết hầu chuyển động lên xuống. Tiêu Chiến liếc nhìn đã khuôn mặt của hắn đẹp hơn bất kỳ khuôn mặt nào mà anh từng gặp qua. Tất cả những đồ trang sức đều rất hoàn mỹ.
“Cũng đẹp.” Anh nhìn mặt bên của Vương Nhất Bác nói, “Ít nhất thì nó so với những người khác trên bàn ăn thì đẹp hơn.”
Vương Nhất Bác mỉm cười, hắn nhìn Tiêu Chiến, trong ánh bắt có chút bất đắc dĩ, “Đây đã là cách đối xử tốt nhất mà họ dành cho em, bởi vì có anh ở đó.”
*
Xe nhanh chóng lái đến cửa biệt thự, cửa thông minh mở ra, tài xế đậu xe ở bãi đậu xe ngoài trời. Thấy bọn họ xuống xe, quản gia Dương Thư vội vàng chào hỏi: “Thiếu gia, Tiêu thiếu gia, hôm nay về hơi muộn, có chuyện gì sao?”
“Đến chỗ của phụ thân tôi ăn tối.” Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói.
Bác Dương biết quan hệ bên trong nhà họ Vương, nghe hắn nói cũng không dám hỏi thêm, chỉ hỏi bọn họ cần gì không.
“Để dì Trương đun một chén canh đường phèn tuyết yến, đưa lên lầu hai.” Vương Nhất Bác phân phó.
Nghe hắn nói, Tiêu Chiến hơi nhướng mắt lên kinh ngạc.
Để ý tầm nhìn của anh, Vương Nhất Bác giải thích: “Chị Khả đã nói với em anh thích uống thứ này.”
Mẹ của Tiêu Chiến mất vì bệnh ung thư dạ dày khi anh mới 8 tuổi, không biết có phải do yếu tố di truyền không mà bệnh dạ dày của Tiêu Chiến đã bị nặng từ khi còn nhỏ, mỗi lần đau dạ dày, anh không khóc hay làm phiền chỉ nằm co quắp trên giường, mồ hôi lạnh túa ra, không ăn được gì, khám bao nhiêu bác sĩ cũng không thấy khá hơn.
Sau đó, Tiêu Khả phát hiện ra khi Tiêu Chiến có vấn đề về dạ dày, có một thứ mà anh vẫn có thể ăn được, đó là món canh yến tuyết nấu đường phèn do chính cô nấu. Từ đó về sau, mỗi khi rảnh rỗi cô thường nấu cho Tiêu Chiến uống, theo thời gian, bệnh dạ dày của Tiêu Chiến ít tái phát hơn.
“Ừ.” Thấy Vương Nhất Bác nhớ kỹ chuyện này, Tiêu Chiến không khỏi gật đầu mỉm cười, khóe mắt và lông mày lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Bởi vì bỏ thêm đường phèn, rất ngọt, nên anh rất thích.”
Tầng 1 của biệt thự là phòng khách, tầng 2 là phòng sinh hoạt chung. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lên lầu, tắm rửa sạch sẽ, món canh yến do dì Trương nấu cũng được bưng lên.
Phòng ngủ được trang trí theo phong cách tối giản Nhật Bản mà Tiêu Chiến thích. Tổng thể màu be tạo không khí tự nhiên và ấm áp. Bức tường sát núi được khảm bằng cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn. Buổi sáng tỉnh giấc, liếc mắt nhìn dường như đang ngủ giữa những đám mây của núi Chi Gian.
Và vào ban đêm, ngồi trên tấm thảm lông cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, dường như còn có thể chạm tay vào bầu trời đầy sao.
“Ngon không?” Vương Nhất Bác sấy tóc xong, ngồi ở trên thảm đối diện với anh.
Tiêu Chiến múc một thìa canh, hơi nghiêng người về phía trước, đưa thìa lên miệng nói: “Nếm thử đi.”
Vương Nhất Bác cầm cổ tay anh cúi đầu uống canh, tuy nhiên lắc đầu nói: “Vị bình thường, không đủ ngọt.”
Tiêu Chiến lại múc một thìa khác bỏ vào miệng, “Em không phải không thích đồ ngọt chứ? Anh thấy khá ngọt…”
Vương Nhất Bác không nói gì, ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Tiêu Chiến mông lung di chuyển vị trí, chưa kịp ngồi xuống đã bị Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay kéo anh ngồi lên đùi hắn, hai đôi môi mỏng bất ngờ lướt tới, Tiêu Chiến hơi hé môi kinh ngạc. Lưỡi đưa vào miệng anh, liếʍ láp cái lưỡi mềm mại của anh, ngón tay mỏng manh có vết chai của hắn vuốt ve tuyến huyệt mềm mại sau gáy anh, rồi trực tiếp hôn lên, Tiêu Chiến đang bối rối run rẩy, hắn mới từ từ rút lui.
“Khá là ngọt.” Vương Nhất Bác lau vết nước còn sót lại nơi khóe miệng, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn anh.
————————
Chú thích:
Cây thông Podocarpus: chi thông tre. Là một loại thông khá cao, thân của các loài trong chi có chiều cao 1-25m, có thể lên tới 40m. Trong thân thường có nhựa mủ. Lá kim thường là thon dài như hình liềm hoặc gần như lá tre trúc, dài từ 0,5–15 cm. Trong hệ gân có 1 gân chính đặc biệt chạy dọc lá.