*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Chỉ khóc đủ liền đỏ mặt mà vùng vẫy rời khỏi ngực người ta.
Mặc dù cậu còn chưa ôm đủ, chỗ này người qua kẻ lại, cậu còn tiếp tục ôm có thể sẽ khiến Triệu Bắc Hoành phát hiện được cái gì mất.
Hít mũi một cái, nói: "Thật xin lỗi, vừa mới nhớ lại chút chuyện buồn."
"Không sao, muốn khóc thì cứ khóc, sẽ không có ai cười cậu đâu, ai mà không có vài chuyện khó xử chứ."
"Cảm ơn." Bạch Chỉ vừa khóc xong, ánh mắt ấy vừa sáng vừa trong suốt mà nhìn anh, làm Triệu Bắc Hoành nhìn đến nỗi tim cũng có chút đập rộn lên, lẩm bẩm trong lòng: "Nếu đây là một cô gái thì tốt biết mấy, trực tiếp dỗ về nhà làm dâu, mỗi ngày nuôi ăn nuôi uống đến trắng trắng mập mập." (Làm dâu hay làm heo???:}}})
"Khụ khụ, không cần cảm ơn,....còn muốn mua gì không? Nếu không thì chúng ta về."
"Không có."
Hai người xách túi trở lại xe, để tránh gặp phải phiền toái gì trên đường trở về, vẫn là để Bạch Chỉ lái xe.
Về đến nhà là đã hơn 11 giờ, ở gần đó có một quán bán mì lạnh nướng*, Bạch Chỉ ngừng xe mua 2 cái mì lạnh nướng.
(*) Hình trên mô tả chính là mì lạnh nướng, mlem mlem, là một món ăn nhẹ đặc sản địa phương ở tỉnh Hắc Long Giang của Trung Quốc. Nó là một món ăn phụ, thường được bán ở chợ đêm hoặc các quán nước ven đường hơn là trong các nhà hàng. Kiểu đồ ăn vặt đó mà.
"Ðể nếm thử xem mì lạnh nướng chính tông của người đông bắc có mùi vị gì." Trước kia, lúc còn đi học ở Thành Ðô, cậu vẫn thích ăn nhất là những thứ thực phẩm rác* này, sau này đi làm rồi thì vẫn chưa ăn lại lần nào.
"Ðồ chơi này có gì đâu mà ăn, chờ trời nóng nực để anh dẫn cậu đi ăn mì lạnh Triều Tiên** chính tông, chua ngọt ngon miệng ăn mùa hè là cực kỳ tuyệt vời." (Có cần nhắc lại anh nhỏ hơn người ta một tuổi không? ;"}})
(*) Hình như người Trung Quốc đều tự kêu thức ăn nhanh, thức ăn vặt là thực phẩm rác rưởi.
(**) Hình ảnh ở đây nè, không nói dài dòng, Smile cũng chưa từng được ăn, chỉ thấy trên phim Hàn thôi, ai muốn biết thêm có thể tự search gg nha. Nghe đồn ngon nhắm, ăn mùa hè mát người, cũng có nhiều loại nữa.:3
Bạch Chỉ nuốt một ngụm nước miếng: "Quyết định rồi đấy, nhất định phải dẫn tôi đi đó!"
Ban ngày thì cửa cuốn của trạm bán sỉ đều bị khóa lại, bởi vì trong kho hàng có không ít hàng nên sợ bị trộm. Hàng đã đặt thì vài ngày mới giao một lần bằng xe đường dài, thường là vào buổi chiều, hôm qua giao một lần, mấy ngày nay sẽ không đến nữa.
Hai người lên lầu, Bạch Chỉ ăn một chén mì nướng lạnh nhỏ kia thì buổi trưa cũng chẳng đói bụng, công ty đã duyệt thư trong email, đơn xin nghỉ việc cũng đã được phê chuẩn, tiền lương tháng trước cũng được quản lý hỗ trợ tranh thủ một chút, chỉ có thể nhận được 75%, Bạch Chỉ không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp đồng ý. Dù sao bản thân cũng sẽ không quay về đó để làm việc, trước cứ ở chỗ này một đoạn thời gian, nếu như thích hợp thì cứ tiếp tục làm, nếu không hợp thì sẽ đến Hàng Châu.
Cậu có một anh họ bán đồ cổ ở Hàng Châu, cảm tình của hai người cũng không tệ lắm, qua đó thì ít nhất còn có người thân.
Triệu Bắc Hoành đứng bên ngoài gõ cửa hai cái: "Tiểu Bạch, có ăn cơm trưa không?"
"Không ăn đâu." Bạch Chỉ trả lời.
Triệu Bắc Hoành bưng một tô mì lớn bước vào: "Cậu còn mang theo cả máy tính à, cái này cất đi, nhiều người tay bẩn, cẩn thận bị trộm mất."
Bạch Chỉ liếc nhìn cái máy tính mình dùng ba năm trời, nói: "Không thể nào....Cái này cũng không đáng giá bao nhiêu."
"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, này, quê cậu ở đâu?"
"Quê ở Tô Giang, chẳng qua học Ðại học ở Thành Ðô, công việc cũng ở bên đó, coi như cũng một nửa là người của Thành Ðô."
"Ồ, tôi biết mà, Cùng tôi dạo bước trên đường phố Thành Ðô~*" Triệu Bắc Hoành hát một câu.
(*) "Thành Ðô" là ca khúc do Triệu Lôi sáng tác và hát, nằm trong album "Không thể lớn hơn" do Triệu Lôi phát hành ngày 21/12/2016. Triệu Lôi là một ca sĩ dân ca Trung Quốc.
!Bản edit phi thương mại chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ đăng tại s1apihd.com của @SmileTran142 vui lòng không mang đi đâu, không chuyển ver. Smile tay tàn não tàn nốt, bản dịch chỉ ở mức độ 70%, không hoàn toàn thuần việt, Smile không biết một chữ tiếng Trung nào, chấp nhận ý kiến giúp đỡ sửa chữa nhẹ nhàng, xin cảm ơn!
—————
Giọng nói của anh rất có sức hút, có thể là liên quan đến chiều cao của anh, đặc biệt trầm thấp, có hương vị đàn ông, Bạch Chỉ cảm thấy lỗ tai mình cũng ngưa ngứa một chút. (Chs có liên quan chiều cao nữa:"}}})
"Hát thật dễ nghe nha!"
Triệu Bắc Hoành cười hì hì, lộ ra sự ngượng ngùng thuộc về cái tuổi trẻ: "Tôi không biết chữ, không nhớ được lời ca, có lúc nghe lầm, cùng đi ktv với người ta còn thường bị cười nhạo."
"Tôi nhớ mấy năm trước, lúc tôi mới bắt đầu làm cái công việc này, phải mời khách ăn cơm, uống rượu xong còn phải đi ca hát. Khi đó không phải là đang lưu hành một ca khúc tên gì mà sao, tôi vẫn luôn nghĩ câu đó là, nói thật là nghe bài hát này miệng tôi liền khát."
(*) Smile không biết tiếng Trung nên cầu cao nhân giúp giải đáp xem sao anh Hoành lại nghe nhầm hai chữ này:"}}. "Who Will You Remember When You Are Alone" là một bài hát tiếng Quan Thoại lần đầu tiên được hát bởi New Youth Club / "Bạn sẽ nghĩ đến ai khi chỉ có một mình" của CLB Tuổi trẻ Mới.
Người như Trần Hạo ở trên giường rất quy củ, cứ như một tu sĩ, cho dù trong lòng Bạch Chỉ có đủ loại phong tình thì thấy hắn như vậy cũng mất hứng.
Có lúc cậu thật nghi ngờ phần thu âm Tống Nhiên cho cậu nghe là thật hay giả. Những lời đó sao có thể là Trần Hạo nói ra được? Hắn còn sẽ vỗ mông người ta. Nói lời cợt nhã như vậy? Chậc chậc thật là người không thể chỉ xem bề ngoài.
So với Thần Hạo cậu càng vừa ý với anh chàng cách vách kia, Triệu Bắc Hoành tuyệt đối là hình mẫu lý tưởng của Bạch Chỉ, hơn nữa còn cực kỳ rung động với cái loại này. Nhìn thấy cách tay cường tráng kia cùng sức mạnh lúc khuân đồ, chân của Bạch Chỉ cũng mềm.
Nếu là cùng người ta làm chút gì đó, Bạch Chỉ cảm thấy mình có thể sẽ bị....làm chết....Trên mặt cậu không khỏi hiện lên nụ cười rạo rực.
Hầyyy, trai thẳng thì xong rồi, cam chịu đắp chăn đi ngủ thôi.
Ngủ một giấc đến chạng vạng tối mới tỉnh, mà cũng là do tiếng người nói chuyện dưới lầu làm cho cậu tỉnh.
Bạch Chỉ đi xuống lầu liền thấy bốn người công nhân kia ngồi ở một góc đánh bài xì phé*.
(*) Có ai cần giải thích không? Này còn gọi là xì tố hay poker ấy, coi mấy phim Thần Bài thấy nhiều lắm, có thể lên gg tham khảo nếu muốn chõi thử nhé.
_____________________________
Smile: Có thể bạn đã biết: Dù cũng không muốn xen vào truyện nhưng đôi lúc không nhịn được cũng bình luận mấy câu, mấy câu đó Smile sẽ đóng ngoặc in nghiêng:"}}} Còn nữa, các chương có số 9 mình sẽ up một số đoạn bằng hình ảnh nhé.