Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Chương 8

"Còn không phải là có thể tiết kiệm thời gian xuống xe đổi chỗ ngồi à." Vừa nói vừa vươn chân qua phần chắn chính giữa, chuyền mình qua ghế phụ.

Đúng lúc đèn đỏ nhảy qua đèn xanh, xe phía sau lập tức nhấn kèn bíp bíp bíp, mặt Bạch Chỉ đỏ lan dài tới mang tai, kéo cần số chậm rãi lái xe đi.

"Tôi không biết đường, anh xem đường đấy."

"Không sao đâu, cứ đi thẳng thôi, đường nào cũng thông với đường chính, đi thế nào cũng tới trung tâm thành phố cả."

Bạch Chỉ yên tâm, tập trung nhìn đường lái xe.

"Hôm qua quên hỏi cậu, rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi đấy, nhìn cứ giống trẻ vị thành niên, tôi không thuê lao động trẻ em đâu."

Bạch Chỉ cười phì: "Làm sao có thể, bằng lái tôi cũng có rồi đấy, tôi 26 tuổi rồi."

Triệu Bắc Hoành khó tin nhìn cậu: "Cậu lớn hơn tôi 1 tuổi?"

(Smile: Rồi, đổi xưng hô không đây? =.=, tác hại của không đọc truyện trước?? khổ quá huuhuu. Từ bây giờ hai người đều xưng với nhau là tôi-cậu hết nhé.)

"Cậu 25 tuổi?" Bạch Chỉ cũng không nhìn ra, dù gì hơn mười tuổi Triệu Bắc Hoành đã ra ngoài lăn lộn, so với bạn cùng lứa chững chạc hơn nhiều, bề ngoài của đàn ông cũng khó đoán ra tuổi tác, Bạch Chỉ cứ tưởng người này hơn 30 rồi ấy.

"Có bạn gái chưa, nhìn cậu đẹp trai như vậy, chắc được nhiều cô theo đuổi lắm."

Bạch Chỉ lắc đầu: "Không có, thật ra là vừa chia tay một người."

"Tiếc vậy, không được thì có thể kiếm một người bên Ðông Bắc bọn tôi này, các cô gái bên này đều cao ráo lại năng nổ."

"Ðể nói sau...." Nếu thật sự tìm được một người như vậy cũng tạm ổn, Bạch Chỉ lẩm bẩm trong lòng.

Nói đến cũng khéo, bình thường mấy lần Triệu Bắc Hoành lái xe ra phố cũng không gặp cảnh sát giao thông, không ngờ lần đầu đem theo Bạch Chỉ vào thành phố liền gặp phải trạm kiểm soát.

May mắn là hai người đã đổi chỗ ngồi, Bạch Chỉ lấy bằng lái ra liền hữu kinh vô hiểm* qua ải.

(*) Gặp phải chút chuyện làm người ta sợ hãi nhưng may là không thật sự nguy hiểm.

"Mẹ kiếp, cậu đúng là liệu sự như thần đó!" Triệu Bắc Hoành vỗ một tay xuống, xém xíu thì làm Bạch Chỉ nôn hết bữa sáng ra.

"Khụ khụ khụ....ăn may thôi...."

Cuối cùng cũng tới cửa hàng, ngừng xe lại ven đường.

Thành phố này rất nhỏ, trung tâm thành phố cũng chỉ một khu vực nhỏ, nơi phồn hoa nhất ở đây vẫn kém hơn so với vùng ngoại thành ở nơi trước kia Bạch Chỉ sống. Nhưng cũng rất an nhàn, vô cùng thích hợp để sống chậm.

Triệu Bắc Hoành dẫn cậu tới trước hàng bán đồ lót muốn mua quần dày, mùa đông ở đông bắc có nhiệt độ trung bình toàn từ 20 độ trở xuống, bây giờ còn chưa tới thời điểm lạnh nhất là chín ngày lần ba* nữa, không mua quần bông tuyệt đối không qua nổi mùa đông.

(*) Tam Cửu Thiên, Ðông Chí, chia ra 81 ngày, tức là 9 lần 9 ngày, Smile tìm ra một bài đồng dao rất thú vị: [Ðông Cửu Cửu Ca.]

"Nhất cửu nhị cửu bất xuất thủ,

Tam cửu tứ cửu băng thượng tẩu,

Ngũ cửu lục cửu duyên hà khán liễu,

Thất cửu hà khai, bát cửu nhạn lai,

Cửu cửu gia nhất cửu, canh ngưu biến địa tẩu."

Tạm dịch:

"Cửu một, cửu hai, tay không động,

Cửu ba, cửu bốn, bước trên băng,

Cửu năm, cửu sáu, ngắm liễu ven sông,

Cửu bảy băng tan, cửu tám nhạn về,

Cửu chín, hết mùa đông, trâu ta lại ra đồng.

Link nếu mọi ngýời muốn tìm hiểu thêm: https://luukhamhung.blogspot.com/2017/12/tiet-ong-chi-le-hoi-mua-ong.html

!Bản edit phi thương mại chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ đăng tại s1apihd.com của @SmileTran142 vui lòng không mang đi đâu, không chuyển ver. Smile tay tàn não tàn nốt, bản dịch chỉ ở mức độ 70%, không hoàn toàn thuần việt, Smile không biết một chữ tiếng Trung nào, chấp nhận ý kiến giúp đỡ sửa chữa nhẹ nhàng, xin cảm ơn!

——————

Chị gái bán đồ lót rất nhiệt tình phóng khoáng, giúp Bạch Chỉ chọn mấy cái quần cotton lót nhung thật dày: "Chàng trai, em mặc loại quần này là được nè, cái này đẹp ngâm nước cũng không rút lại, mặc vào cực kỳ ấm áp."

Bạch Chỉ vươn tay ra sờ thử, cái quần này nhắm chừng là dày tới 2cm, có cần dữ dội vậy không!

Triệu Bắc Hoành cầm lên nhìn thử: "Mặc cái này sẽ hơi khó chịu, đi đứng khó khăn đó." Cái người đã hơi ngốc nghếch rồi, mặc cái quần này vào còn không phải biến thành chim cánh cụt hả?

"Vậy thì nhìn thử cái này xem, cái quần này làm từ lông lạt đà, bên ngoài là vải nhung, có thể mặc nó bên ngoài mà không cần mặc quần. Hai đứa nhỏ trong nhà tôi mặc loại quần này, cậu mua cho em trai mặc là thích hợp nhất rồi."

Khóe miệng Bạch Chỉ co rút, bộ nhìn cậu nhỏ tới vậy hả?

Ngược lại trông Triệu Bắc Hoành rất vui vẻ, còn cười: "Cậu ấy không quen mặc như vậy, cô tìm cho cậu ấy cái qυầи ɭóŧ giữ ấm mà vẫn có thể mặc quần bên ngoài ấy."

(Smile edit khúc này mà cứ nghĩ tới cũng có một tiểu Bạch mặc qυầи ɭóŧ giữ ấm màu đỏ trong Minh Tinh Ðại Trinh Thám, rồi...ngứa không chịu nổi:"}}})

Bạch Chỉ ngạc nhiên nhìn qua, mình thật sự không thích mặc loại quần này, không nghĩ tới hai người có sở thích giống nhau.

Chọn tới chọn lui một hồi, cuối cùng cũng chọn được một chiếc qυầи ɭóŧ giữ ấm dài mà không quá dày, bên trong là một lớp nhung, sờ thấy mềm mại ấm áp.

"Em trai mặc thử tí đi." Chị gái bán quần áo đưa quần cho cậu.

"Phòng thử đồ ở đâu?" Bạch Chị xách quần hỏi.

"Phòng thử đồ? Không cần đâu, cậu ngồi lên ghế dài rồi mặc thử là được mà."

Bạch Chỉ đứng ôm quần không biết làm sao mới tốt. Bên cạnh có không ít người đi qua đi lại, còn có mấy thím vẫn đang nhìn chằm chằm muốn xem cậu mặc vào có hiệu quả thế nào.

Triệu Bắc Hoành nhìn cậu xấu hổ, nhịn cười: "Thay đi, tôi đứng che cho."

Bạch Chỉ không biết làm gì khác hơn là cởϊ qυầи thường bên ngoài ra, mặc quần giữ ấm vào. Cái quần giữ ấm này rất bó sát, sau khi mặc vào sẽ lộ ra toàn bộ dáng chân, tất nhiên còn có cặp mông đùi tròn mượt mà phía sau và một bọc nhỏ phồng lên ở phía trước.

"Thật....thật vừa người." Mặt Bạch Chỉ đỏ sắp phả khói.

"Vậy mặc đi, chị đây viết hóa đơn."

Bạch Chỉ vội vàng mặc quần ngoài vào, mấy thím đứng bên cạch cảm thấy không hợp với đứa nhỏ hay ông già nhà mình thì liền lắc lắc đầu mà đi qua chỗ khác tiếp tục dạo.

Triệu Bắc Hoành cầm hóa đơn ra quầy thu ngân để tính tiền, một chiếc quần giữ ấm dày như vậy mà chỉ có 99 tệ, Bạch Chỉ cảm thán giá cả ở thành phố nhỏ đúng là thấp!

Mua quần ấm xong, Bạch Chỉ cũng thuận tiện mua mấy cái qυầи иᏂỏ cho mình, may là qυầи иᏂỏ thì không cần thử, nếu không cậu đúng là thẹn đến độ muốn chui xuống hố mà ở.

Tiếp tục lên lầu ba mua quần áo nam: "Mua mấy cái áo lông nhung đi, mấy cái cậu đang mặc thật sự quá mỏng."

Bạch Chỉ gật đầu, mùa đông thật không dễ chịu lắm.

Áo khoác lông nhung không có loại giá rẻ, dút khoát mua đại một chiếc áo khoác lông nhung giá hai ngàn trong cửa hàng hiệu. Tiện mua luôn hai đôi giày tuyết bằng nhung dày. Ðổi mới từ đầu đến chân, trong cũng sáng sủa hơn.

Bạch Chỉ dẫn đầu đi trước, cái gì cũng thấy mới mẻ, Triệu Bắc Hoành xách túi đi theo sau, luôn luôn nhắc nhở cậu cẩn thận đi lạc.

Hai người đi một hồi, Bạch Chỉ đột nhiên dừng lại, đỏ mắt ngồi xổm giữa đám đông mà òa khóc.

Cậu không biết đã bao lâu bản thân không cùng người khác đi dạo phố như này, dường như công việc càng về sau càng bận rộn, muốn mua quần áo cũng chỉ mình Bạch Chỉ đến trung tâm thương mại mua một cách vội vã. Sau này liền dứt khoát mà mua qua mạng, kích thước của hai người đều có tiêu chuẩn cả, nhãn hiệu cũng là nhãn hiệu quan thuộc, không có chênh lệch không cần mặc thử, tinh xảo lại giá trị.

Có thể đó không phải là cuộc sống....

Triệu Bắc Hoành sợ hết hồn, vội vàng chạy đến kéo người dậy: "Sao đấy? Sao lại khóc? Ðau bụng hay gì?"

Bạch Chỉ lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn treo hai hàng nước mắt, chóp mũi cũng vì khóc mà đỏ ửng.

Triệu Bắc Hoành thở dài ôm cậu vào ngực, Bạch Chỉ lạ khóc lớn tiếng hơn, trong lòng chua xót muốn chết.

Triệu Bắc Hoành vừa vỗ vỗ lưng cậu vừa nghĩ chắc là đứa nhỏ này nhớ nhà rồi.

- ------------------------

Smile: Người ta lớn hơn anh một tuổi đó anh hai ->.-> tính ra là niên hạ nhỉ?