Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Chương 7: Mua quần áo

Đại Hoa chạy tới nhận lấy rồi phân phát cho mọi người.

Đến lúc phát cho Bạch Chỉ, cậu chỉ lấy ra một cái bánh bao vào một chén hoành thánh: "Cảm ơn, đủ rồi."

"Chỉ ăn nhiêu đây?" Ðại Hoa kinh ngạc.

"Không ít đâu." Bạch Chỉ cắn bánh bao nói. Một cái bánh bao của phương Bắc còn lớn hơn bàn tay của cậu, lấy một cái cũng không nhất định sẽ ăn hết.

Đại Hoa nhìn cậu giống như nhìn quái vật. Triệu Bắc Hoành đi tới đá hắn một đá: "Tiểu Bạch là người có ăn học nên ăn ít, không thể so với mấy cái thùng cơm các người."

Đại Hoa lẩm bẩm: "Anh còn ăn nhiều hơn chúng tôi, chúng tôi là thùng cơm thì anh là ðộng cơm đó."

Bạch Chỉ cắn bánh bao đứng lên, hai con mắt cong cong ý cười, làm Triệu Bắc Hoành nhìn một cái liền sửng sốt, trong đầu thì nghĩ bề ngoài của cậu trai phương nam này cũng không tệ, bây giờ mấy đứa con gái đều thích mấy loại con trai trắng trắng trẻo trẻo này. Ngược lại thì chẳng ai thích mấy người thô to không học thức giống anh đâu.

Lúc hè, có mấy cô dì cùng thôn giới thiệu con gái cho anh, tiếc là mấy cô ấy lại ngại anh quá cao to nên không thèm.

Năm nay Triệu Bắc Hoành 25 tuổi, mấy đứa trẻ nông thôn đều kết hôn sớm, con cái của bạn cùng lứa anh cũng đã có thể đi mua nước tương rồi, chỉ có anh ngay cả cái bóng cô dâu còn không có. Dù gì bây giờ anh cũng là một ông chủ nhỏ, một năm kiếm lời mấy triệu mà.

Triệu Bắc Hoành sốt ruột còn nhà anh thì lại không, mẹ anh nói: "Hoành à, khi con còn bé được một thầy mù đoán mệnh, nói con tiền tài đầy đủ tình yêu thì khó khăn, sống lâu trăm tuổi lại không có con cháu. Lúc đó mẹ còn mắng người ta một trận, hôm nay lại thấy có khi thầy mù kia nói lại chuẩn đấy, chuyện tình cảm này là do ý trời, cưỡng cầu không được đâu."

Triệu Bắc Hoành xếp thứ hai trong nhà, bên trên còn có một chị lớn, dưới thì có ba đứa em trai. Nhóc lớn năm ngoái đã kết hôn rồi, con cũng được ba tháng tuổi luôn. Thằng tư với thằng năm là một cặp sinh đôi, mới mười sáu nên còn đang đi học, học hành cũng dở dở ương ương nửa vời, Triệu Bắc Hoành còn nghĩ sau này kêu hai thằng em ra giúp chuyện làm ăn buôn bán.

Từ nhỏ ở nhà anh đã là một thằng nhóc cứng đầu hơn nữa còn lì lợm ngang bướng. Lúc bé đã không thích đọc sách, vừa lên tiểu học tháng đầu tiên đã lần lượt đem mười sáu đứa nhóc trong lớp đánh mỗi đứa một lần, còn đi tiểu lên bàn học người ta, giờ học thì để chuột chết vào hộp phấn của giáo viên, học được nửa học kỳ đã bị thả về nhà chăn trâu rồi.

Chờ tới lúc cỡ mười hai mười ba tuổi, cơ thể đã phát triển không khác người trưởng thành lắm thì anh liền cùng thôn dân đi vào thành phố kiếm việc làm. Anh từng đi làm công trường, bưng bê bát đĩa, làm bảo vệ, giao đồ ăn.... Khi lớn hơn, tính cách của anh cũng dần trầm ổn hơn. Cách đây vài năm, có dự án xóa đói giảm nghèo và khởi nghiệp cho thành phố nghèo, anh nhảy ra ngoài làm việc riêng, to gan đi vay một khoản thế chấp 300.000 tệ, anh thuê lại mảnh đất hiện tại, mở trạm bán sỉ hoa quả này.

Lúc bắt đầu anh chỉ xây một gian nhà lợp tôn xanh, không dám mua trái cây mắc tiền, chỉ dám bán mấy trái cam trái táo giá rẻ. Chỉ vậy mà năm ngoái đã kiếm lời hơn ba trăm ngàn, đây chắc chắn là một số tiền không hề nhỏ đối với một thanh niên xuất thân từ một vùng quê vô văn hóa!

Triệu Bắc Hoành chưa đã, lập tức ném tiền ra dựng gian nhà hai tầng như bây giờ, lầu một để một chút trái cây bình thường, lầu hai thì để trái cây cao cấp nhập khẩu. Nhiều mặt hàng thì khách hàng cũng nhiều hơn, bởi vì anh giao hàng chưa từng cân thiếu nên mọi người liền dễ nói chuyện với nhau hơn, nãm nay làm ăn càng ngày càng phát đạt.

Cơm nước xong, mấy người công nhân cũng dọn dẹp chuẩn bị về sân sau ngủ bù, Triệu Bắc Hoành thì lên lầu thay đồ, dẫn Bạch Chỉ vào thành phố mua quần áo.

Rốt cuộc thì con người cũng dựa vào ăn mặc, Triệu Bắc Hoành mặc cái áo bông lớn dù nhìn cũng không xấu nhưng luôn có cảm giác mộc mạc, giờ đổi thành một áo lông đen ngắn để tiện vận động cùng một cái quần jean phù hợp, còn dùng một cái nịt da, làm anh ta càng trở nên vai rộng chân dài hơn.

Mắt của Bạch Chỉ phát sáng, tim đập rộn ràng.

!Bản edit phi thương mại chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ đăng tại s1apihd.com của @SmileTran142 vui lòng không mang đi đâu, không chuyển ver. Smile tay tàn não tàn nốt, bản dịch chỉ ở mức độ 70%, không hoàn toàn thuần việt, Smile không biết một chữ tiếng Trung nào, chấp nhận ý kiến giúp đỡ sửa chữa nhẹ nhàng, xin cảm ơn!

- ------------------------------

Triệu Bắc Hoành không dùng chiếc xe ba bánh kia nữa, mà cầm chìa khóa vào nhà kho lái một chiếc Jetta cũ ra.

Trên chiếc Jetta màu đen có không ít bụi, chiếc xe này anh mua năm ngoái, mới lái mấy lần. Bởi vì anh không có bằng lái....

Mặc dù anh đã là một lão tài xế lái xe được bảy tám năm rồi, nhưng không biết chữ, muốn lấy bằng thì khó quá. Mấy năm trước còn hơi lỏng lẻo, nên anh mới đi mua chiếc xe này, kết quả là năm nay lại kiểm tra nghiêm ngặt, lâu lâu cảnh sát giao thông lại đứng me người say rượu lái xe, làm anh lái xe gặp hai ba lần liền kinh hồn bạt vía, rất sợ gặp cảnh sát giao thông.

Sở dĩ hôm nay lấy chiếc này ra lái là vì Bạch Chỉ mặc quá ít, dùng xe ba bánh chạy từ đây tới thành phố cũng cỡ nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa vào thành phố cũng không có chỗ đậu xe ba bánh.

Bạch Chỉ lên xe liền mở máy sưởi lên, thật sự là quá lạnh, răng đánh lập cập, miệng cũng không ngậm lại được.

"Có mang tiền không?" Triệu Bắc Hoành khởi động xe, quen thuộc lái ra đường lớn.

"Có thể quẹt thẻ không?"

"Được chứ, còn có thể chuyển khoản bằng WeChat mà." Triệu Bắc Hoành cười trêu chọc quay qua nhìn cậu. Dù gì cũng là một cái thành phố, đừng coi thường vậy chứ.

Trong xe từ từ ấm lên, Bạch Chỉ không thấy quá lạnh nữa, gò má cũng hồng hào hơn.

"Có WeChat không, tôi thêm cậu nhé?" Triệu Bắc Hoành hỏi.

"Có..." Có thì có, nhưng trên trang của cậu còn chưa có dọn dẹp đâu, vẫn để rất nhiều ảnh chụp chung của cậu và Trần Hạo đó!

Triệu Bắc Hoành lấy điện thoại di động ra ném cho cậu: "Tôi không biết làm, cậu cứ tự thêm vào là được, có việc gì thì gửi nhắn thoại qua, tôi không biết chữ."

"Không biết chữ?" Bạch Chỉ ngạc nhiên, cũng thế kỷ 21 rồi, vẫn còn người không biết chữ? Ðem trang cá nhân thiết lập thành phải kết bạn ba ngày thì mới thấy được, sau đó quét mã đề hai người kết bạn WeChat.

"Khi còn bé tôi không thích đọc sách, đi học được nửa năm đã về nhà chăn trâu."

"Cha mẹ không quản anh sao?"

"Nhà đông con cái như vậy, thời gian đâu mà quản tôi. Lúc tôi bảy, tám tuổi thì mẹ tôi sanh ra thằng tư với thằng năm, một người vừa giữ hai đứa bé, mà còn phải nấu cơm giặt đồ, căn bản không thể quản lý nổi tôi."

"Wow, nhà anh có đến mấy người con?" Là con một, Bạch Chỉ luôn muốn có thêm anh em, như vậy thì cha mẹ cậu cũng không phải đau buồn đến thế.

"Năm, một nữ bốn nam, tôi là đứa thứ hai."

"Anh có từng nghĩ là nên đi học không, dù gì nếu sau này làm buôn bán lớn mà không biết chữ cũng sẽ phiền toái à."

"Có nghĩ tới, nhưng không có thời gian, tôi đã lớn tuổi vậy rồi còn có thể đi học hả, nói chứ mời thầy dạy cũng không ít tiền, tôi không có dư tiền và công sức để học đâu."

Ðèn đỏ, Triệu Bắc Hoành đạp thắng xe. Bạch Chỉ bất chợt nhận ra, anh ta không biết chữ, không biết thì là sao học bằng lái???

"Ðừng nói là anh không có bằng lái nhé?"

"Ðúng vậy."

"Anh.... Mau dừng xe, để tôi lái!" Giờ mà bị cảnh sát giao thông bắt thì phiền đấy, không có bằng lái không chỉ tịch thu xe mà còn tạm giam nữa.

"Cậu biết lái xe?"

"Tất nhiên rồi." Bạch Chỉ lấy bằng lái từ trong ví ra cho anh ta nhìn.

"Vậy được rồi, cậu qua lái đi!" Vừa nói vừa đem ghế ngồi lùi ra sau một chút, dang tay ra bế Bạch Chỉ qua đặt lên đùi mình.

"Anh.... Anh làm gì vậy hả." Mặt Bạch Chỉ đỏ bừng, tư thế của hai người quá kỳ cục, làm cho cậu nhớ tới giấc mơ tối qua, hình như cũng là tư thế này....

—————

Smile: Anh Hoành thẳng quá:}}}}, lúc edit + beta chương này Smile đều trong trang thái mắt díp hết lại rồi, nên mọi người có thấy câu từ đảo lộn, chữ bay chữ đáp gì thì xin bỏ qua cho Smile nhé. Gửi Smile một ⭐️ để lấy tinh thần đi mọi người!