Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 7

Trong giọng nói của thiếu niên không có chút cảm xúc dư thừa nào, thái độ giải quyết việc công, như thể cái xưng hô này đối y mà nói không có bất cứ ý nghĩa gì, cũng chỉ là hai chữ bình thường mà thôi, y còn lâu mới thần phục.

Trong bóng tối, Tần Vũ Bạch chậm rãi đến gần Yến Song, hắn nâng cằm Yến Song lên, giờ phút này, hắn không thấy rõ biểu cảm trên mặt Yến Song, chỉ có mắt kính lóe sáng, hắn dứt khoát tháo kính Yến Song xuống, một tay ôm eo Yến Song, kéo người y và chính mình chặt chẽ dán vào nhau.

Tầm mắt dần dần quen với bóng tối, Tần Vũ Bạch vẫn không thấy rõ biểu cảm trên mặt Yến Song, là sỉ nhục là phẫn hận hay là trước sau như một bình tĩnh không gợn sóng?

Thật ra Yến Song cũng không làm sai cái gì.

Thất phu vô tội hoài bích có tội*.

*Kẻ thường dân vốn không có tội, nhưng vì có ngọc bích mà thành tội. Nghĩa đen là không có thân phận bảo vệ mà mang theo vật quý hiếm thì dễ chuốc họa vào thân; nghĩa bóng là người tài thường bị ghen ghét đố kị. (Nhưng câu chuyện gốc của câu nói này còn có hàm ý tham thì thâm, nên trứng 1 cứ chuẩn bị đi:)))

Yến Song sai ở chỗ khuôn mặt này thật sự rất giống Tần Khanh, sẽ khiến lòng Tần Vũ Bạch sinh ra gợn sóng không bình tĩnh, nhưng cho dù là đồ dỏm tốt nhất, cũng không đáng để nâng niu trong lòng bàn tay, như vậy là một loại bất kính đối với bản gốc.

Tần Vũ Bạch cúi đầu, chóp mũi đυ.ng vào mũi Yến Song, hô hấp quấn quýt vào nhau, hắn cười khẽ một tiếng, "Thật tiện."

(tiện trong ti tiện, mình thấy dịch hẳn ra thì không hàm súc lắm nên để nguyên)

Đôi mắt sáng ngời trong bóng đêm lóe ánh sáng nhạt, nó vốn nên trong sáng như một làn suối, giờ phút này lại bị người ta mạnh mẽ khuấy lên lốc xoáy, trong lòng Yến Song đang nghĩ cái gì? Tần Vũ Bạch nghĩ thầm, có lẽ là đang chửi hắn? Thiếu niên ngậm miệng không nói lại quật cường như vậy sẽ chửi hắn như thế nào đây? Tần Vũ Bạch bỗng có hứng thú với suy nghĩ đột nhiên tới này.

Khi nhận ra mình sinh ra hứng thú với việc khác ngoại trừ thân thể của một vật thay thế, Tần Vũ Bạch lạnh mặt xuống, đột nhiên đẩy Yến Song ra, Yến Song bị hành động đột ngột của hắn đẩy đến lảo đảo, trực tiếp ngã xuống mặt đất.

Thiếu niên hiển nhiên là không phòng bị, quăng ngã ngồi ở trên thảm, sau khi khẽ hừ một tiếng, liền cúi mặt không nhúc nhích.

Nhìn qua giống như là món đồ chơi quá hạn bị chơi chán rồi vứt bỏ.

Nội tâm Tần Vũ Bạch biết Yến Song chẳng sai chỗ nào, là hắn tính kế cho cha Yến Song thiếu nợ, là hắn đem Yến Song lên giường, là hắn cướp đi thân thể và tự tôn của Yến Song, hắn giống một bạo quân buồn vui thất thường, cưỡng đoạt tàn ác với một thiếu niên vô tội.

Hắn là chuôi đao, lăng trì đuôi cá tươi sống Yến Song này, từ trong đó thỏa mãn du͙© vọиɠ trái với luân thường đạo lí thầm kín của mình.

Người là dao thớt, ta là cá thịt.

Thế giới chính là tàn khốc như vậy, không phải lỗi của hắn.

Tần Vũ Bạch tùy tiện vứt kính mắt trong tay xuống thảm, không hề lưu luyến mà nghênh ngang rời đi, tựa như một đêm triền miên căn bản không tồn tại.

Tiếng đóng cửa thật mạnh truyền đến, lúc này Yến Song mới ngồi xổm dậy nhặt kính lên, dùng góc áo chà lau mặt kính, một bên xem xét tuyến cốt truyện và tuyến tình cảm của Tần Vũ Bạch.

Tuyến cốt truyện ∶4%.

Tuyến tình cảm ∶2%.

!

Tay Yến Song run nhè nhẹ mang lên mắt kính, môi mỏng khẽ nhúc nhích, câu chữ rõ ràng.

—— "Quá keo."

Mẹ nó, quá là tức.

Y cũng đã nỗ lực như vậy, thanh tiến độ sao lại chậm như thế! Quá là bủn xỉn!

Điều tiết tâm tình, Yến Song nhìn thời gian một chút, 7 giờ sáng, bây giờ lập tức chạy trở về hẳn là còn có thể kịp tới tiết buổi sáng.

Đến trễ bị phạt đứng thì chẳng sao, nhưng đến trễ khóa sáng sẽ bị trừ điểm chuyên cần, ảnh hưởng tiền học bổng của y.

Yến Song vội vàng chạy xuống cửa khách sạn, ngoài ý muốn phát hiện Ngụy Dịch Trần đang đứng chờ y.

Trong nguyên tác, tần suất xuất hiện của vị quản gia này giai đoạn trước khi lên sân không cao như vậy, phần lớn thời gian hắn đều thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi người yêu hận tình thù.

Thậm chí nguyên tác cũng không đề cập rõ tới chuyện Ngụy Dịch Trần rốt cuộc có thích Tần Khanh không.

Hắn giống một con rắn độc máu lạnh, dùng ngụy trang kín kẽ trốn ở chỗ tối tùy thời cơ mà động, không ai biết nội tâm hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, hay hắn muốn cái gì.

"Yến tiên sinh," Ngụy Dịch Trần vẫn rất lạnh nhạt, "Tần tổng kêu tôi đưa cậu trở về."

"Không cần." Yến Song từ chối, vòng qua Ngụy Dịch Trần và chiếc siêu xe màu đen kia.

Ngụy Dịch Trần đuổi theo, hắn chặn trước mặt Yến Song, ánh mắt sâu thẳm, "Yến tiên sinh," ngữ khí hắn vẫn có chút dịu dàng, chỉ là chữ nói ra lại rất tàn khốc, "Thứ quan trọng nhất cũng đã bán, những chuyện khác còn cần thiết phải kiên trì sao?"

Yến Song hiểu rồi.

Ngụy Dịch Trần chờ y cũng không phải xuất phát từ ý nghĩ của chính hắn.

Mà là Tần Vũ Bạch lo y còn chưa nhận rõ hiện thực, đặc biệt dặn dò cấp dưới đắc lực của mình tới đâm Yến Song thêm mấy đao, muốn phải cắt nát hết chút tự tôn còn sót lại của Yến Song.

Thật là dụng tâm.

Yến Song cười cười, đồng thời dùng ngữ khí mềm mại nói: "Vào cái thời điểm này, lái xe về trường học nửa đường sẽ kẹt xe, đến muộn sẽ bị thầy mắng," y bĩu bĩu môi, vẻ mặt làm bộ, "Nếu thật muốn nhục nhã tôi như vậy, thế ném cho tôi năm đồng tiền vé tàu điện ngầm đi, Ngụy ca ca."

Một tiếng "Ngụy ca ca" vừa nhẹ vừa mềm, xứng với biểu cảm hài hước, còn có nụ cười nhìn thấu hết thảy trò xiếc, Yến Song biểu hiện sự trào phúng vô cùng nhuần nhuyễn.

Ánh mắt sau gọng kính bạc hơi lập loè.

Yến Song lại lần nữa vòng qua Ngụy Dịch Trần, khi đi qua bên người Ngụy Dịch Trần, cánh tay bị đối phương kéo lại.

Yến Song quay đầu lại, đối diện đôi mắt Ngụy Dịch Trần sau thấu kính, từ nơi đó rõ ràng thấy được tia sáng kiềm chế.

Đề nghị Tần Vũ Bạch đem hai chữ "Thật tiện" này để lại cho cấp dưới của mình dùng một chút.

Yến Song bình thản nói: "Tôi rất sẵn lòng ở lại tỉnh tò với anh," biểu tình Ngụy Dịch Trần hơi đổi, Yến Song tiếp tục nói: "Chỉ là hiện tại tôi thật sự bị muộn rồi," y không lưu tình chút nào mà dùng sức ném cánh tay Ngụy Dịch Trần ra, "Lần sau nhất định."

"Từ từ ——"

Ngụy Dịch Trần mở miệng, dưới nét mặt không kiên nhẫn của Yến Song, hắn cởϊ áσ khoác âu phục màu tro của mình, lấy từ trong túi ra một cái ví da.

Yến Song nghĩ thầm tên này không phải thật sự muốn lấy năm đồng tiền xu ra ném vào mặt y đó chứ?

Cũng được, năm đồng cũng là yêu!

Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng hẳn phải đi cầm bút máy hoặc là đàn dương cầm, mà hiện tại, nó lại đang kẹp một tờ 100 tệ hồng nhạt mới tinh, đưa tới trước mặt Yến Song, Ngụy Dịch Trần nhàn nhạt nói: "Không cần thối."

Đưa tiền thì Yến Song đương nhiên là không khách khí mà nhận lấy, còn kính biếu một nụ cười xán lạn không hề giả trân.

"Còn thừa coi như tiền đặt cọc nha."

"Về sau ưu tiên suy xét anh."

Yến Song xoay người đi vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại, Ngụy Dịch Trần còn đang nhìn y, âu phục quản gia không chút cẩu thả lại đang rộng mở, nhìn qua có chút hương vị không kềm chế được, nhìn thấy Yến Song quay đầu lại, biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ, Yến Song cười nhẹ, cầm tờ tiền giấy hồng nhạt trong tay dán lên trên môi.

Đôi môi chồng chất vết thương của thiếu niên dán lên tiền giấy, theo sau sóng mắt lưu chuyển, cánh tay trắng nõn khẽ nhấc, giơ tiền giấy lên, cho nam nhân một nụ hôn gió tiêu sái lại nghịch ngợm.

Nụ hôn này, giá trị trăm tệ.

Trong ánh nắng ban mai, sau khi Ngụy Dịch Trần đứng bên xe lặng người thật lâu, giày da nghiền nghiền trên mặt đất, khẽ cười một tiếng rồi lên xe.

Nhờ phúc của giao thông công cộng, Yến Song thuận lợi lên tiết học sáng, không bị tới trễ.

Tâm lý sụp đổ sau khi bị phạt đứng hoàn toàn là phần diễn của cá nhân y, cho nên lược bỏ chuyện bị phạt đứng không ảnh hưởng toàn cục, cảnh diễn cùng Kỷ thiếu ở trong ký túc xá sau đó vẫn rất quan trọng, nhất định phải làm.

Cảnh diễn gặp mặt đã làm xong trước, hôm nay sẽ không sắp đặt cảnh được người ta chăm sóc nhàm chán kia nữa, đến lúc để đồng chí Tiểu Kỷ bắt kịp tiến độ rồi.

Yến Song bị nỗ lực của bản thân cảm động đến rơi lệ đầy mặt, hôm nay nghiêm túc làm việc đổi về nghỉ hưu bên bãi biển trong tương lai, người làm công, cố lên!

Sau khi chuông tan học khoá sáng reo, Kỷ Dao mới bước vào cửa trường học.

Ngày hôm qua sau khi Yến Song bị Ngụy Dịch Trần mang đi, Kỷ Dao trở về rồi cũng không để tiết học trong lòng, lúc nghỉ ngơi giữa giờ đã đi luôn rồi, giảng viên cũng không nói gì, cũng không phải e sợ gia thế của Kỷ Dao.

Kỷ Dao là một thiên tài, lấy thành tích gần như tuyệt đối nhập học, vốn là sinh viên ngành tài chính.

Mà cái vị thiên tài này bởi vì giận dỗi với người trong nhà, khai giảng được một tháng liền chuyển ngành tới ngành văn học.

Nhà trường rất trân trọng nhân tài, mặc hắn tung hoành, các thầy cô trong khoa văn học lại đều ngầm thừa nhận thiên tài này cuối cùng vẫn sẽ trở lại nơi hắn nên ở, cho nên đối với hành vi trốn học của Kỷ Dao cũng liền mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đi qua vườn trường, bên cạnh đều là bạn cùng lứa tuổi, Kỷ Dao lại cảm thấy thật khó chịu, bọn họ cười vui, đùa giỡn, nói những đề tài nhàm chán lại thấp kém, tất cả những thứ này đều khiến Kỷ Dao cảm thấy phiền muốn chết.

Kỷ gia tuyđã làm hắn cảm thấy chán ghét, nhưng bây giờ xem ra dừng chân ở đây cũng không phải là một lựa chọn tốt.

Cái hương quýt rẻ tiền kia đến bây giờ dường như còn chưa vứt đi được.

Đẩy cửa ký túc xá ra, trong ký túc xá trống không, tiết học sáng vừa kết thúc, bây giờ nơi náo nhiệt nhất chính là nhà ăn.

Hiếm khi được yên tĩnh, thần sắc Kỷ Dao buông lỏng, bước chân mới vừa bước vào cửa, liền nghe thấy phòng tắm bên trái truyền ra một tiếng khóc nức nở nho nhỏ.

Kỷ Dao sững người.

Trong nháy mắt Kỷ Dao mở cửa, Yến Song đã biết là Kỷ Dao trở lại.

Nhiệt độ trong phòng tắm nháy mắt hạ xuống, nhất định là cái điều hoà hình người về ký túc, cảm tạ Kỷ Dao, giữa cái nắng chói chang mùa hè mang đến một tia lạnh lẽo cho ký túc xá oi bức này.

Tiếng khóc rất nhỏ, mới vừa thoát khỏi yết hầu đã bị cưỡng ép nuốt trở về, đứt quãng, nghe cực kỳ tủi thân.

Kỷ Dao nhớ tới ngày hôm qua quản gia của Tần Vũ Bạch mang Yến Song đi ngay trước mặt hắn, Yến Song nói không rõ ràng, giống con dê con run rẩy mà nói bản thân là tự nguyện.

Kỷ Dao nhíu nhíu mày, không tính toán quản vụ này.

Trong lòng quyết định chủ ý, bước chân lại vẫn đi về phía phòng tắm kia.

Cửa phòng tắm không đóng kín, lộ ra một khe nhỏ, Kỷ Dao muốn tới đóng cửa, tay vừa động vào tay nắm cửa liền nghe được một tiếng kinh hô.

Yến Song đang ngồi dưới đất ở cửa phòng tắm, đã nhận ra động tĩnh, ngẩng đầu lên ngơ ngác mà nhìn Kỷ Dao, trên mặt là nước mắt đầm đìa.

"Không, thật ngại quá......" Yến Song lắp bắp mà xin lỗi, đỡ tường chậm rãi đứng lên, "Cậu muốn vào WC đúng không?" động tác y chậm chạp, giống thằn lằn vừa tựa vừa dán vách tường mà đi, ánh mắt Kỷ Dao như đèn pha chiếu lên người Yến Song, lửa giận nhen nhóm trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.

"Đứng lại."

Yến Song giống như hoảng sợ mà sững người.

Phòng tắm ánh sáng kém, ban ngày ban mặt cũng tối mù, nửa người Yến Song vừa lộ ra bên ngoài phòng tắm, Kỷ Dao mới nhìn thấy dấu vết trên cổ Yến Song.

Dấu hôn đỏ tím chồng chất, quả thực là thảm không nỡ nhìn.

Cảm xúc khó chịu tràn ngập trong l*иg ngực Kỷ Dao.

Rõ ràng mang một gương mặt giống Tần Khanh như thế, vì sao lại có thể dơ như vậy?!

Kỷ Dao kìm nén lửa giận mà nói ra từng chữ một "Cậu cứ như vậy mà đi học?"

Yến Song dán tường run bần bật, "Tớ, tớ......"

Yến Song nửa ngày cũng nói không nổi đoạn sau, chỉ có đầu càng ngày càng thấp, sắp cúi gằm tới ngực đến nơi.

Bên ngoài mơ hồ truyền đến âm thanh cười nói, Kỷ Dao nhíu mày, mạnh mẽ đẩy Yến Song trở lại phòng tắm, chính mình cũng đi theo vào, lại lập tức khóa trái cửa phòng tắm.

Giống hệt như lần đầu bọn họ gặp nhau.

Cửa ký túc xá mở ra, sóng nhiệt cuồn cuộn mà đến, theo đó tiếng cười nói rôm rả của bọn con trai và hương thơm của bữa sáng.

Yến Song trong phòng tắm giống như là bị đâm bị thương, đầu cúi càng thấp hơn, y giống một con thú nhỏ bị thương, cuộn tròn tự mình bảo vệ, hoảng loạn đến mức đã không biết nên làm cái gì bây giờ.

Tiếng bước chân tới gần phòng vệ sinh, có người đi mở cửa phòng vệ sinh lại không mở được, vì thế lớn tiếng nói: "Ai khóa cửa thế, tôi con mẹ nó muốn đi ị!"

Trong ký túc xá truyền đến một trận cười vang.

"Tôi."

Giọng nói thanh lãnh không cao không thấp, lại nháy mắt khiến ký túc xá tĩnh xuống.

Người ở cửa phòng vệ sinh cũng lập tức luống cuống, vội xin lỗi liên tục, lui về phía sau vài bước.

Ánh mắt Kỷ Dao lạnh lùng dừng trên người Yến Song, Yến Song cúi đầu, cổ áo thun trắng kia đã ướt một mảng, vừa nhìn đã biết chính là nước mắt thấm ra.

Kỷ Dao thu hồi ánh mắt, giơ tay cởi khuy áo sơ mi của mình, lưu loát gỡ xong khuy áo, cởϊ áσ sơ mi ném lên đầu Yến Song.

"Mặc cho tốt."

Yến Song từ trong áo sơ mi ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ như con thỏ.

"Nghe không hiểu?" Mày Kỷ Dao nhíu chặt, đè thấp thanh âm, ngữ khí nghiêm khắc, "Gài khuy cẩn thận!"

"Vậy, cậu thì sao?" Yến Song sợ hãi nói, ánh mắt xẹt qua thân trên trần trụi của Kỷ Dao, ngay sau đó dường như giật mình mà cúi đầu.

Không hổ là một trong năm đại tra công, nhìn thì như một thư sinh mặt trắng, nhưng lại mang một thân cơ bắp, Yến Song không chút nghi ngờ, với hình thể của Kỷ Dao, có thể một quyền hạ một tiểu nhược thụ như y

"Không cần cậu quản."

"Mặc vào."

Yến Song tiếp nhận ý tốt của Kỷ Dao, tròng Kỷ Dao áo sơ mi ra bên ngoài áo thun, thân hình Kỷ Dao so với y cao lớn hơn rất nhiều, áo sơ mi to to rộng rộng, chất vải rất thoải mái, còn tản ra hương thơm nhàn nhạt, Yến Song gài khuy một đường gài đến cái trên cùng, khó khăn che đậy dấu hôn trên cổ, chỉ là cổ áo quá cao, y giống như bị một bàn tay siết chặt cổ vậy.

Vội vội vàng vàng mà nhét vạt áo sơ mi thật dài vào quần, lại rửa mặt, bộ dáng Yến Song cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài gặp người, y do dự mà liếc mắt nhìn Kỷ Dao một cái.

Kỷ Dao: "Đi ra ngoài lấy giúp tôi cái áo."

Yến Song gật đầu liên tục, làm ra một bộ dáng quyết tâm đẩy cửa đi ra ngoài.

Tiếng truyền ra trong phòng vệ sinh là Kỷ Dao, người đi ra lại là Yến Song, sự thay đổi lớn này làm toàn bộ người trong ký túc xá kinh ngạc.

Chuyện liên quan tới Kỷ Dao, người trong ký túc xá cũng không dám hỏi, mấy ánh mắt nhìn chằm chằm Yến Song, nhìn y đi mở vali của Kỷ Dao, cầm cái áo sơ mi ra rồi lại đi về phòng vệ sinh.

Lúc này, có người phát hiện áo sơ mi Yến Song đang mặc trên người hình như cũng là của Kỷ Dao, những người khác cũng đều phát hiện, Yến Song là một tiểu tử nghèo, mặc đi mặc lại có vài bộ quần áo, nào mặc nổi áo sơ mi cao cấp như vậy?

Mọi người trong ký túc xá trao đổi ánh mắt, tựa hồ đều đang hỏi: Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Một lát sau, Kỷ Dao ra khỏi phòng vệ sinh, trên mặt hắn lạnh như băng sương, Yến Song đi theo phía sau hắn, hốc mắt hồng hồng, rất giống như bị bắt nạt.

"Đi."

Kỷ Dao chỉ nói một chữ, Yến Song liền ngoan ngoãn mà đi theo.

Hai người rời khỏi ký túc xá, không khí cứng đờ trong ký túc xá mới một lần nữa lưu động.

Trương soái cắn một miếng bánh rán hoa quả, quét mắt về phía mấy người còn lại, "Các bằng hữu, tớ không phải là thấy một trận bạo lực học đường đó chứ?"

"Đừng đùa chứ, kia là Kỷ Dao đó."

Đúng vậy, đó chính là Kỷ Dao, đại thiếu gia, đại thiên tài, mắt mọc trên đỉnh đầu, hắn căn bản không tội gì phải đi bắt nạt một tên "người vô hình" chứ, hắn là người chẳng quan tâm đến bất cứ kẻ nào.

Vậy chuyện vừa rồi là như thế nào?

Mọi người lại nhìn nhau, cho dù Kỷ Dao đi rồi, bọn họ vẫn không dám nghị luận bát quái sau lưng hắn.

Hắn là Kỷ Dao đó.