Ánh sáng đèn tường dịu dàng chiếu lên một vầng sáng nhàn nhạt trên sườn mặt trắng nõn của Yến Song, màn hình di dộng trên đầu gối hắt ra chút ánh sáng chói mắt.
"Đang xem gì vậy?" Tần Vũ Bạch nằm trên giường, mắt thì nhắm nhưng không thể nào ngủ được.
Yến Song liếc mắt nhìn hắn, "Màn hình sáng quá sao?"
"Không sáng," Tần Vũ Bạch truy hỏi, "Cậu đang xem cái gì?"
Sắc mặt Yến Song nhàn nhạt, biểu tình dường như còn có chút bất đắc dĩ, y quay màn hình về phía Tần Vũ Bạch, "Học bài."
Những con chữ chi chít trên màn hình khiến Tần Vũ Bạch đau cả đầu, hắn nhíu mày nói: "Sao không dùng máy tính ấy?"
Yến Song rút điện thoại về, cúi đầu không nói.
Tần Vũ Bạch nói xong cũng nhận ra ngay mình đã hỏi một câu ngu ngốc.
Hắn trầm mặc một lát, nói: "Trong thư phòng tôi có một chiếc notebook không dùng đến, cậu lấy mà dùng đi."
"Không cần đâu, tôi quen nhìn điện thoại rồi," Yến Song liếc hắn một cái, "Anh ngủ đi, tôi trông rồi mà."
Tần Vũ Bạch rất mâu thuẫn.
Yến Song bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với hắn như vậy, hắn cảm thấy rất không thoải mái.
"Không biết tốt xấu," Tần Vũ Bạch lạnh lùng nói, "Bảo cậu lấy thì lấy đi!"
Yến Song mím môi, cũng trả về lạnh lùng y như vậy, "Tôi không cần đồ của anh."
"Cậu ——"
L*иg ngực Tần Vũ Bạch khó chịu, lại khụ khụ hai tiếng.
Yến Song thấy thế đứng dậy, "Thôi bỏ đi, để tôi gọi người khác tới."
"Không...... Khụ khụ......" Tần Vũ Bạch vươn tay nắm lấy cổ tay Yến Song, nén cơn ho khan, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, khó khăn mà nói cho hết lời, "Không được đi."
Yến Song lạnh lùng nói: "Hoặc là anh ngủ, hoặc là thả tôi đi, chứ tôi không ở đây cãi nhau với anh."
Tần Vũ Bạch giãy giụa một chút, cuối cùng vẫn nói: "Thành thật ngồi xuống."
Yến Song lạnh mặt ngồi xuống một lần nữa, lấy điện thoại ra tiếp tục xem.
Lòng bàn tay nóng bỏng của Tần Vũ Bạch vẫn nắm cổ tay Yến Song, ở trước mặt hắn, người này vẫn luôn trưng cái mặt thối, tính tình vừa lạnh lùng vừa ương ngạnh, làn da cũng lạnh, ngược lại cảm giác khi nắm lấy lại rất thoải mái, suy nghĩ chậm rãi bay xa, lòng bàn tay vô thức nới lỏng, từ từ trượt xuống, không tự chủ mà nắm tay Yến Song dưới chăn.
Chờ tới khi hắn phản ứng lại, hai tay đã đan mười ngón vào nhau.
Hắn còn chưa động, Yến Song đã dùng sức rút tay ra.
Tần Vũ Bạch lập tức siết chặt tay Yến Song, "Quậy cái gì."
"Anh đừng lôi kéo tôi," Yến Song sắc mặt không tốt, "Anh đổ mồ hôi."
"Mồ hôi thì làm sao? Đêm qua......"
Tần Vũ Bạch hơi mở to hai mắt, nhìn Yến Song đang che miệng hắn, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn từ cằm đến má đều đỏ bừng, đôi mắt tựa nước mùa thu trừng hắn, "Rồi anh có ngủ hay không? Không ngủ thì tôi đi đây!"
Hơi thở nóng rực phả vào lòng bàn tay, rồi lại dội ngược về miệng mũi, bàn tay và đôi môi hòa làm một không gian nhỏ hẹp, dần dần trở nên ướt nóng.
Cảm giác ngột ngạt mơ hồ, hô hấp cũng thả chậm lại.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau giây lát, dừng lại một giây rồi lập tức ăn ý né tránh mà tách ra.
Đôi tay đè nặng trên môi hắn bỗng nhấc ra, không khí một lần nữa trở lại lá phổi, bàn tay đang bị hắn nắm chặt cũng dùng sức, muốn trốn thoát khỏi tay hắn. Tần Vũ Bạch hít sâu một hơi, theo bản năng càng nắm bàn tay kia chặt hơn nữa.
Mồ hôi giữa hai bàn tay có nhiệt độ khác nhau đã trở nên dính nhớp, đôi tay trơn trượt mà nắm vào nhau.
Tim bỗng dưng đập nhanh, ngực cũng có chút khó chịu, cơn ngứa tràn ra khỏi cổ họng, hắn cố chịu đựng nhưng vẫn không kìm được ho nhẹ một tiếng.
Một khi cơn ho đã bắt đầu thì không thể dừng lại được.
Tần Vũ Bạch ho khan, xoay mặt lại đè lên gối, cố gắng giảm nhỏ tiếng ho.
Bàn tay bị hắn nắm chặt kia cũng nhân cơ hội thoát ra.
Lòng bàn tay nháy mắt trở nên trống rỗng, năm ngón tay phí công vô ích mà cuộn tròn lại, Tần Vũ Bạch không còn sức đi bắt y, hô hấp dồn dập trên gối mềm, cả khuôn mặt cũng nóng bừng.
Tiếng ho kìm nén vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Còn có âm thanh...... bước chân xa dần.
Y là người hầu của hắn mà lại cứ sơ hở là bỏ trốn.
Tần Vũ Bạch vừa tức giận vừa bất lực, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Cứ chạy đi, chờ hắn khôi phục lại, hắn lập tức có thể bắt y về, sau đó trừng phạt y thích đáng, thanh toán cả vụ mất tích hôm nay luôn!
"Uống nước đi."
Tưởng tượng tàn nhẫn chợt bị cắt đứt.
Tần Vũ Bạch quay đầu lại, lộ ra nửa khuôn mặt từ gối đầu, hai má ửng hồng vì bệnh, ánh mắt tàn nhẫn chưa kịp thu hồi, nhìn qua giống như một con mãnh thú bị thương.
Tủi thân uất ức.
Yến Song cảm thấy buồn cười trong lòng, đưa cốc nước trong tay về phía trước, "Uống không? Không uống tôi đổ bỏ nhé."
Tần Vũ Bạch khụ một tiếng, lạnh mặt vươn tay nhận ly nước.
Nhiệt độ ly nước vừa phải, âm ấm, vừa miệng.
Dòng nước chảy vào cổ họng, cảm giác khó chịu tạm thời bị đè xuống, khuôn mặt cũng bớt nóng hơn.
Yến Song yên lặng cầm lấy ly nước trong tay hắn, "Anh uống nữa không?"
"Không."
Cổ họng đã thoải mái hơn nhiều.
Tần Vũ Bạch lật người lại, nhìn Yến Song để ly nước sang một bên rồi lại về bên hắn, an tĩnh ngồi ở đầu giường, ánh mắt hắn dính lên người y, tựa lưu luyến lại như cảnh giác.
"Anh ngủ đi, đừng lăn qua lăn lại nữa." Yến Song bất đắc dĩ nói.
Tần Vũ Bạch có một cảm giác không thể giải thích được.
Cứ như hắn là một đứa trẻ bị bệnh đang gây rối vô cớ với người nhà, còn Yến Song thì đang nuông chiều hắn vậy.
Không thể tiếp tục suy nghĩ nữa.
Tần Vũ Bạch nhắm mắt lại, môi mím chặt, tròng mắt trong mí mắt vẫn còn đang chuyển động.
"Mẹ của tôi......"
Giọng nói mềm mại của Yến Song vang lên, Tần Vũ Bạch khẽ nhíu mày.
Không khí đêm nay không bình thường chút nào, hành vi của Yến Song cũng có chút khác thường, chẳng lẽ có mưu đồ dùng quá khứ bi thảm làm hắn cảm động à?
Muốn nói gì?
Xuất thân nghèo khó, nhớ mẹ, mấy câu chuyện cũ rích để kéo lòng đồng cảm?
"Khi bà ấy ra đi cũng tầm tuổi anh."
Tần Vũ Bạch: "......"
"Cũng xấp xỉ," Yến Song thong thả ung dung nói, "Đại khái hơn 2-3 năm gì đấy."
Tần Vũ Bạch cắn chặt răng, "Câm miệng, tôi muốn ngủ."
Khi thuốc phát huy tác dụng, những nghĩ suy muộn phiền hòa cùng với cáu kỉnh và mệt nhọc cả ngày nay, cơn buồn ngủ chợt ập đến, Tần Vũ Bạch chìm vào giấc ngủ mê man nửa tỉnh nửa mê.
Trong cơn mơ hồ, hắn cảm nhận được chút đau xót ở mu bàn tay, ngay sau đó có một đôi tay lành lạnh ấn nhẹ xuống.
Đôi tay kia rời đi quá nhanh, hắn lại ngủ quá sâu, hoàn toàn không thể bắt lấy.
Trong giấc mơ đó có một giọng nói đã từng xuất hiện trước đó, lo lắng quan tâm hắn, bảo hắn phải giữ gìn sức khỏe, nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Là ai?
Là Tần Khanh sao?
Không, không phải Tần Khanh.
Tần Khanh sẽ không bước ra khỏi cánh cửa đó.
Vậy thì là ai?
Tần Vũ Bạch ngủ một giấc, cảm giác bệnh đã đỡ hơn nửa, ít nhất cái cảm giác vô lực sau khi phát sốt đã giảm bớt rất nhiều.
Trong phòng không còn ai, một ly nước trống rỗng đặt bên cạnh giường.
Tần Vũ Bạch nhìn chằm chằm chiếc ly rỗng kia một chốc, từ từ ngồi dậy cầm điện thoại gọi người lên.
Người giúp việc lập tức đi lên.
"Người đâu?" Tần Vũ Bạch nói.
Người hầu không hiểu ra sao, "Tiên sinh chỉ ai ạ?"
Tần Vũ Bạch lạnh mặt, cái tên ngập ngừng trong miệng mấy lần, cuối cùng mới không tình nguyện nói: "Yến Song."
"Hồi sáng sớm Yến tiên sinh nói cậu ấy ra ngoài làm thêm."
"Làm thêm?!" Tần Vũ Bạch ho nhẹ một tiếng, buồn bực nói, "Bệnh cũng không nhẹ...... Đi, phái người đưa cậu ta về...... Từ từ, gọi Ngụy Dịch Trần lên đây."
Sau một lát, quản gia trung thành đi lên, "Tiên sinh có gì phân phó ạ?"
"Đồ dỏm kia," trước mặt quản gia đã biết nội tình, Tần Vũ Bạch tự nhiên mà gọi Yến Song như vậy, sắc mặt không vui, "Sáng sớm lại chạy ra ngoài, làm cái gì mà thêm, bảo cậu ta về, không chịu thì...... bảo là tôi trả gấp đôi mức lương của cậu ta."
Người khác đi đón, có khi lại về tay không.
Ngụy Dịch Trần trầm mặc một lát, không nói tiếp.
"Nếu lại xảy ra sự cố," Tần Vũ Bạch cảnh cáo nói, "Tôi cũng không phải là Trương Húc Đông."
Trương Húc Đông là chủ trước của Ngụy Dịch Trần, hiện tại đã bị bắt vào tù, cũng phải hai ba mươi năm nữa mới được thả.
Tần Vũ Bạch tự tay cài người vào, Ngụy Dịch Trần cũng giúp một phần.
"Tôi biết rồi," Ngụy Dịch Trần cúi đầu, tỏ vẻ mình đã tiếp thu, "Tôi sẽ nhanh chóng đón người về."
Trong cửa hàng tiện lợi, Yến Song đang giúp khách hàng hâm nóng bữa sáng.
Hôm nay là cuối tuần nhưng vẫn có rất nhiều người tới công ty tăng ca từ sớm.
Chính y cũng là một trong số đó.
Hâm nóng bữa sáng cho khách xong, Yến Song mỉm cười nói; "Cảm ơn quý khách."
Tiếng "leng keng" truyền đến, Yến Song ngẩng đầu, "Xin chào," khi nhìn thấy người tới thì nháy mắt mỉm cười càng sâu "...... quý khách."
Thân hình cao lớn đứng ngược sáng ở cửa, biểu tình trên mặt lạnh lùng lãnh đạm, ánh mắt sau thấu kính cũng lộ ra vẻ xa lạ và phòng bị, "Yến tiên sinh, Tần tổng phái tôi tới đón cậu về."
Yến Song lẳng lặng nhìn hắn, khóe miệng tươi cười dần dần hạ xuống, y nghiêng người ra khỏi quầy tính tiền, nở một nụ cười ngọt ngào hơn, "Xin chào quý khách! Phiền quý khách phía trước nhường đường một chút."
Anh nhân viên văn phòng vội vàng lướt qua nhười hắn, tặng kèm một ánh mắt không vui, hỏa tốc cầm sandwich và trà ô long tới tính tiền, may là nhân viên bán hàng cũng nhiệt tình, làm tâm trạng khó chịu của anh cũng được giảm bớt.
"Cảm ơn quý khách."
Ngụy Dịch Trần nghiêng người nhường chỗ, cụp mắt xuống, rốt cuộc vẫn bước vào cửa hàng, đứng yên trước quầy thu ngân.
Yến Song cúi đầu, lấy giẻ lau sạch bụi bẩn không tồn tại trên mặt bàn.
"Tần tổng muốn cậu về, ngài ấy sẽ trả gấp đôi lương của cậu ở đây."
Ngữ điệu xử lý công việc, lạnh như băng.
Giẻ lau trượt trên mặt bàn, không có tiếng đáp lại hắn.
Tiếng cười nói truyền đến, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong tiệm, một nhóm học sinh mặc đồng phục đi vào trong cửa hàng, đứng trước cửa tủ lạnh bàn luận muốn mua loại kem nào.
"Loại này đang có hoạt động đó nha," Yến Song bước tới, nhiệt tình mà giới thiệu, "Mua hai giảm nửa giá."
"Thật ạ? Những vị khác thì sao ạ?"
"Loại này có ba vị, có thể mua cả ba, đều nằm trong hoạt động."
"Tuyệt quá."
Trong cửa hàng tiện lợi tràn ngập không khí náo nhiệt, Yến Song cần cù chăm chỉ mà quét mã tính tiền cho đám học sinh vui tươi như nắng hạ này.
Nhóm học sinh rất không hài lòng với người đàn ông đứng lặng chiếm cứ không gian trước quầy thu ngân, lại không dám dị nghị vì thân hình cao lớn và khí chất lạnh lẽo của đối phương, chỉ có thể túm tụm vào với nhau, ánh mắt khác thường, thì thầm bàn tán.
Yến Song bỏ kem vào túi rồi đưa cho bọn chúng, hoàn toàn bơ Ngụy Dịch Trần đứng trước quầy.
Trong đầu Ngụy Dịch Trần bỗng nhảy lên một ý nghĩ.
Bọn họ lạnh nhạt phớt là nhau thế này, giống như là......
"Không đi sao?"
Ngụy Dịch Trần mở miệng, ngữ khí hòa hoãn hơn chút.
Yến Song cầm máy quét mã thu tiền ngắm nghía, ngước mắt lên, "Không đi."
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng "leng ".
"Ai ya, anh có thôi đi không, em đã nói là không muốn ăn mà, người ta đang giảm cân, cái này nhiều dầu mỡ thấy mồ."
Cô gái né tránh miếng bánh rán chàng trai đưa đến miệng, "Em muốn mua salad."
"Em nếm thử đi, anh thêm thịt thăn bên trong đó, ăn ngon lắm."
"Không ăn!"
Cô gái tức giận xoay người, đi thẳng đến tủ lạnh.
Chàng trai vẫn tung ta tung tăng mà đi theo phía sau cô, "Không ăn thật á?"
"Đã nói không ăn là không ăn!"
"Không ăn thì thui."
"Anh tránh ra —— cút xa em chút!"
Là một đôi tình nhân đang giận dỗi.
Ngón tay đút trong túi của Ngụy Dịch Trần cuộn lại, hắn thu hồi ánh mắt, tầm mắt dừng trên người Yến Song đang nghịch máy quyét mã.
"Đừng giận mà," cuối cùng chàng trai vẫn thỏa hiệp, ôm mặt cô gái hôn chụt một cái, vừa trả tiền vừa nói xin lỗi, "Cục cưng, anh sai rồi."
Cô gái bật cười trừng anh một cái, "Phiết chết đi được."
Hai người ngọt ngọt ngào ngào ôm nhau ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Trong tiệm lại chìm trong im lặng một lần nữa.
Hai người cách quầy thu ngân yên lặng không nói gì.
Trong lòng Ngụy Dịch Trần biết rõ ràng, đây là một trận giằng co.
Nhưng từ khi trận này bắt đầu, hắn đã thua rồi.
Rõ ràng là hắn quyết định rời khỏi, nhưng lại vẫn bồn chồn không yên, không tự chủ mà mê muội trong trò chơi nguy hiểm này.
Xem ra trên đời thật sự có nhân quả.
Hắn đã quen làm đao phủ tiễn người lên đường, rốt cuộc cũng có người nóng lòng muốn thử mà đưa lưỡi dao nhọn cho hắn, hẵn vẫn luôn do dự, vẫn không thể nhịn được muốn nắm lấy vũ khí sắc bén kia.
"Tôi sai rồi," lời nói lạnh lùng tuôn ra từ đôi môi mỏng, "Đừng tức giận."
Yến Song ngẩng đầu, ánh mắt vẫn không để người ta vào mắt như cũ, nhìn Ngụy Dịch Trần sắc mặt trầm tĩnh, bỗng nhiên y cong mắt, vươn tay, hướng máy quét mã về phía ngực Ngụy Dịch Trần, "Không tha thứ cho anh đâu."
Nụ cười xấu xa rực rỡ như đóa hồng, trong ánh mắt đều là sảng khoái khi thành công thực hiện trò chơi khăm —— hóa ra y không hề để tâm mà chỉ coi tâm trạng của hắn như một trò đùa.
Có một loại kɧoáı ©ảʍ chịu ngược như vậy.
Trong màng tai như xuất hiện ảo giác.
"Tích ——"
Là tiếng trái tim hắn bị cho vào giỏ hàng.