Ồn Ào Nhỏ

Chương 51

Chương 51
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh sáng đèn phòng phẫu thuật giống như dây cung trong lòng mọi người, vừa muốn ánh sáng kia tắt đi bác sĩ bước ra ngoài thông báo tình hình, vừa hy vọng nó vẫn tiếp tục sáng, ít nhất chứng tỏ Đường Tống vẫn còn sống.

Chờ đợi trong đau khổ là nỗi đau đớn nhất không thể nào chịu nổi, trong lòng như là chất đầy hòn đá, không thở nổi. Tần Lệ đã mua thức ăn, nhưng tôi một chút cũng ăn không vô, không có bất kỳ ham muốn gì, cái gì cũng là vô ích.

Giống như Thương Hải biến thành Tang Điền ( ý nói sự thay đổi lớn từ ruộng dâu xanh thẳm biến thành biển xanh) thời gian dài như vậy, đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng tắt, bác sĩ trưởng từ bên trong đi ra, một nhóm người lập tức bao vây lại hỏi thăm — ngoại trừ tôi.

Tôi không dám tiến lên, khi bạn quan tâm quá mức đến một người nào đó thì bạn lại không có can đảm để biết sự thật.

Giống như việc tôi không dám đi hỏi Đường Tống có yêu tôi hay không, giống như tôi không dám biết Đường Tống còn sống hay không

Tôi thậm chí tự động đóng lại thính giác cùng thị lực, dựa lưng thật sát vào vách tường lạnh như băng, thân thể tự động bày ra tư thế phòng thủ, cho đến lúc Tần Lệ hưng phấn xuất hiện trước mặt tôi.

Chị có nghe không, anh rể không có chuyện gì.

Cuối cùng hiểu rõ, cảm giác hoàn toàn thư giãn là như thế nào, đó là sâu trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi từ phòng phẫu thuật đi ra, Đường Tống trực tiếp được đưa vào phòng ICU (phòng chăm sóc đặc biệt) – theo dõi 24 giờ giai đoạn nguy hiểm sau phẫu thuật

Trong lúc, tôi không ngủ không nghỉ, vẫn đứng ở bên ngoài cùng với hắn. Mặc dù tôi không thể cùng hắn nói chuyện, không thể chạm vào gương mặt của hắn, nhưng tôi muốn khi Đường Tống tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là tôi.

Râu Đường Tống bắt đầu mọc ra, bộ mặt bầm tím, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng trước kia, trong con mắt của tôi, hắn giống như là như thiên thần anh tuấn bình thường.

Bởi vì, đó là Đường Tống trên thế gian này chỉ có một.

Tôi - Đường Tống.

Mỗi một phút, mỗi một giây, tôi đều dán mắt vào phòng ICU trên thủy tinh, nhìn bóng mình mơ hồ cùng bóng của hắn chồng lên nhau, không ngừng hồi tưởng lại quá khứ, mỗi một phần kỷ niệm chỉ thuộc về chúng tôi, cũng lấy ra, lau chùi cẩn thận, êm ái đặt lại chỗ củ.

Tiếp tục như vậy nữa, em sẽ là người đầu tiên ngã quỵ. Bên tai chợt vang lên thanh âm của Hòa Nhất.

Quay đầu nhìn lại, phát hiện một đám người kia chẳng biết lúc nào đã rời đi, giờ phút này bên ngoài phòng giám hộ chỉ còn lại tôi cùng với Hòa Nhất.

Tôi liếʍ môi khô khốc, nhẹ giọng giải thích, em thật sự không phải cố ý không ăn tự trừng phạt mình hoặc là giận dỗi, em thật sự, nuốt không trôi.

Lúc nào thì trở nên mềm yếu như vậy, không giống như là Đại Khinh anh biết. Hòa Nhất vừa nhìn tôi, nhẹ nhàng cười.

Lúc này mới phát hiện ra, chỉ sau một thời gian ngắn, Hòa Nhất có chút thay đổi, cả người trầm ổn không ít.

Em vốn mềm yếu, chỉ là thích giả bộ mạnh mẽ mà thôi, tôi muốn thể hiện vẻ mặt dể dàng mỉm cười, tiếc rằng lực bất tòng tâm, ngay cả khóe miệng cũng không cách nào cong lên.

Hòa Nhất bỗng nhìn qua thủy tinh nơi Đường Tống đang nằm hôn mê, dùng một giọng nói bình tĩnh tôi chưa từng nghe qua nói, Đại Khinh, phấn chấn lên, nếu Đường Tống có thể bảo vệ em, em cũng phải bảo vệ Đường Tống.

Tôi lại một lần nữa cảm thấy, Hòa Nhất thật thay đổi, giống như là trải qua lễ rửa tội nào đó, nội tâm được giác ngộ, không còn là công tử lăng nhăng, tính tình nóng nảy chỉ thích tìm niềm vui, ngược lại từ từ tiến hóa thành một người đàn ông chân chính.

Tôi quyết định nghe theo lời của hắn, dù trong lòng không muốn ăn, cũng phải cố gắng ăn, ít nhất phải thể hiện hình dáng thật tốt — tôi muốn khi Đường Tống nhìn thấy, tôi không việc gì.

Chủ ý đã định, quyết tâm ra ngoài tìm cái gì đó ăn, nào có thể đoán được vừa mới đứng lên, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, trước mắt từng trận biến thành màu đen, nhất thời cầm cự không nổi, lại hôn mê bất tỉnh.

Giấc ngủ này cũng không hề an ổn, áp lực quá lớn, không dám ngủ say cũng không dám mộng mị, đầu nặng nề choáng váng, giống như đặt lên toàn bộ thế giới.

Lúc hoàn toàn tỉnh táo lại thì, phát hiện mình nằm ở trên giường bệnh, Hòa Nhất ngồi ở bên giường, ngó ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Tôi động động đôi môi, phát hiện cổ họng khô khốc, thanh âm cũng khàn khàn dọa người. Hòa Nhất, Đường Tống đã tỉnh rồi hả?

Hòa Nhất quay đầu lại, nhìn tôi, gật đầu một cái.

Tôi xem thần sắc hắn có gì không đúng, trong lòng trầm xuống, vội hỏi, thế nào? Có phải là hắn xuất hiện di chứng gì?

Hòa Nhất lắc đầu. Không có, hắn đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, tình huống bắt đầu chuyển biến tốt.

Em đi thăm anh ấy. Tôi giùng giằng, Hòa Nhất ngăn cản tôi lại, sắc mặt nặng nề. Đại Khinh, ghe anh nói, Đường Tống không có sao, nhưng trong lúc em hôn mê, cô ấy đã trở lại.

Phụ nữ là sinh vật mẫn cảm nhất, trong nháy mắt tôi liền hiểu tất cả, toàn thân tê dại, tôi nghĩ mình giờ phút này sắc mặt nhất định rất kém cỏi.

Phạm Vận.

Trở về là Phạm Vận.

Trong cổ họng giống như mắc kẹt thứ gì, thật lâu mới có thể mở miệng nói chuyện lần nữa. Cô ấy bây giờ đang ở đâu?

Hòa Nhất vừa nhìn tôi, nhưng không nói lời nào, tôi bắt đầu sợ vẻ mặt của hắn, bởi vì điều đó chứng tỏ tình huống vẫn còn tệ hơn tôi nghĩ.

Tôi hít sâu một cái, nhẹ giọng đối với Hòa Nhất, nói đi, những chuyện này sớm muộn gì cũng đến, lúc đến thì nên đối mặt.

A vane đem chuyện Đường Tống bị thương báo cho Phạm Vận, Phạm Vận quay về. Có thể em không cần biết, em đã ngủ một ngày một đêm, sau khi Đường Tống đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng vẫn hôn mê, bác sĩ cũng nói không rõ rốt cuộc hắn khi nào sẽ tỉnh lại, điều này khiến mọi người tận lực cùng hắn nói chuyện, sớm kêu hắn tỉnh lại, nếu hắn không tỉnh có khả năng trở thành người sống đời sống thực vật. Chúng ta, bao gồm cha mẹ Đường Tống đều cùng hắn nói nhiều chuyện, hắn hoàn toàn không có động tĩnh, cho đến khi Phạm Vận xuất hiện. Phạm Vận ghé vào lỗ tai hắn nói câu gì đó, không bao lâu hắn liền tỉnh lại. Hòa Nhất thanh âm chậm mà yếu, tận lực xem mình là người ngoài cuộc. Hắn hiểu được, ít nhất vào thời khắc này, hắn phải là người ngoài cuộc. Chuyện đã quá mức phức tạp, không chịu nổi nữa nếu hắn tham gia.

Tôi xuống giường, đi giày vào, hướng phòng bệnh Đường Tống đi tới. Dù thế nào, cũng phải đi thăm hắn một cái mới đúng.

Tôi cự tuyệt Hòa Nhất đi theo, hắn hiểu được tôi giờ phút này cần an tĩnh, liền đáp ứng tôi.

Chuyện Đường Tống lần này kinh động không ít người, bởi vì liên lụy đến rất nhiều người quan trọng, cho nên cũng không dám kinh động đến cảnh sát. Ở phòng bệnh của Đường Tống, cả tầng đều vắng vẻ, chỉ để lại hơn mười người bảo vệ thân tính. Bởi vì nhận được tôi, bọn họ cung kính tránh ra.

Nhưng khi sắp đi tới phòng bệnh Đường Tống thì tôi nghe thấy loáng thoáng giọng nói nức nở nghẹn ngào của bà nội. Cháu tôi đã như vậy, ông cũng đừng đuổi Phạm Vận đi nữa, để cho cô ấy ở lại chăm sóc nó. Ông cũng nhìn thấy thương tích của nó rồi, bác sĩ nói tính mạng thiếu chút nữa sẽ không còn, nếu chúng ta đuổi Phạm Vận đi, nó nhất thời kích động xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không sống được.

Nó bây giờ là đàn ông đã có vợ, còn cùng với người yêu cũ ở chung một chỗ như vậy thì ra thể thống gì? Hơn nữa tiểu Khinh còn nằm ở trên giường bệnh, làm như chẳng khác nào không đem người Tần gia để ở trong mắt. Đây là giọng nói của ông nội, xem ra, ông cũng từ quân đội chạy về.

Ông cũng không biết cháu tôi trong lòng khổ sở như thế nào vì Phạm Vận, lần trước nó xảy ra tai nạn xe cộ đến xương cũng gãy, lần này nếu không phải Phạm Vận trở lại, nó cũng không biết bao lâu mới tỉnh. Ông già này, đây là nghiệt duyên của tụi nó, chúng ta muốn trông nom cũng không cần biết. Cháu tôi trong lòng khổ, mấy năm tôi đây đều biết, nhưng vì tương lai của nó, tôi cũng vậy chỉ có thể nhịn. Nhưng chuyện lần này, tôi thấy rõ, cái gì cũng không bằng mạng sống, chỉ cần nó còn sống, nó muốn ở chung một chỗ với ai, tôi cũng đồng ý. Bà nội vẫn nức nở nghẹn ngào, nhưng tôi cảm thấy, sự nức nở nghẹn ngào kia giống như trào ra từ trong lòng mình.

Chuyện còn chưa tới tình trạng này, đến lúc đó tôi cùng nó nói chuyện một lần. Ông nội cái gì cũng không còn tỏ thái độ, nhưng nghe ra được, giọng nói đã mềm nhũn ra.

Dù con người có rắn rỏi thế nào, dù sao tuổi trên năm mươi, sợ nhất chính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Gia đình không còn ngăn cản, Phạm Vận cũng hủy bỏ đính hôn, thì còn gì cản trở đây?

Thì ra là chỉ cần một ngày, một ngày, trong tay tôi tất cả lá bài đều bị nhìn thấy, nếu như là tiền đánh cuộc, tôi đã thua không thể nghi ngờ.

Khi phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện ra mình cũng không có tiếp tục đi đến phòng bệnh Đường Tống, mà là đi ra bệnh viện.

Bầu trời trong sáng, mùa đông khó có được khí trời tốt.

Tôi đang suy nghĩ, tại sao mình và Đường Tống luôn là trời xui đất khiến.

Nhiều năm trước, tôi thiếu chút nữa trả lại cho hắn ví tiền.

Nhiều năm sau, tôi thiếu chút nữa trở thành người đâu tiên hắn thấy sau khi hắn tỉnh lại.

Nhưng cuối cùng người thay thế tôi, đều là Phạm Vận.

Hoặc là đúng như bà nội nói, đây là nghiệt duyên.

Tôi chiến thắng thời gian, chiến thắng bi thương, lại thua một đoạn tình duyên của hắn.