Chương 41
Từ lúc mới bắt đầu quen biết nhau, tân hôn lạnh lùng, sau đó đến đấu võ mồm, rồi hiểu ý mỉm cười, đến khi nghỉ phép thân thể kết hợp, rồi đến hôm nay quan tâm, đoạn đường này đi qua, thật không dễ dàng. Mà nhiều gian khổ hơn nữa, với tôi, cũng là cam tâm tình nguyện.
“Bà xã” – Đang nghĩ mông lung Đường Tống gọi tôi, giọng nói trước sau như một vẫn dịu dàng.
“Sao vậy?” – Tôi nhìn anh, cảm giác ánh mắt thật huyền ảo, nói thật, rất muốn ôm cổ anh như vậy mãi.
“Có chuyện, anh không biết có nên nói với em hay không”
“Chuyện gì?” – trái tim tôi bắt đầu nhảy thình thịch, không lẽ Đường Tống bị cảnh đẹp nơi đây hấp dẫn, bất thần lại bị cổ độc cho nên dẫn đến suy nghĩ muốn tỏ tình với tôi chứ? (bà này thiệt là...)
Tôi hít một hớp khí, liều mạng nhìn chằm chằm môi của anh. Giây phút này, đối với tôi mà nói là vừa sợ lại vừa mong đợi.
Trong lúc tôi đang chờ đợi đó, cái câu nói của Đường Tống chậm chạp mà khó khăn rốt cuộc cũng được nói ra.
“Ngực của em, hình như rớt mất một bên”
(hahahahahaha)
Phải, anh nói chính là câu này.
Trong nháy mắt tôi giống như hóa đá, hệ thống ngôn ngữ thần kinh không kìm hãm được muốn phun ra câu, kê kê của anh mới rớt ra một bên, nhưng sặc trở lại, miệng lơ đãng mở nhưng hướng về phía ngực mình nhìn lại, nhất thời kinh hãi, Đường Tống thật không phải mắng tôi, anh nói là sự thật ----- cái độn ngực tôi dùng để nâng ngực không nhìn thấy.
Kết quả, ngực trái lớn, ngực phải nhỏ, người ta là bị teo não, còn tôi thì bị teo ngực, thật là mất mặt.
Vôi vàng mang kính bơi vào, chui vào trong nước, tìm kiếm khắp nơi, không có kết quả, chỉ có thể nhịn đau, đưa tay lấy miếng độn bên trái xuống luôn.
Bộ ngực súc nước, tôi cũng không còn hăng hái dạo nước luôn, tôi và Đường Tống lên bờ, ngồi trên cát. Cùng ngắm cảnh đẹp. Trời xanh biển biếc cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng bởi vì bên cạnh là người ấy, cảnh đẹp có nhìn chán cũng cảm thấy mới lạ. Tôi và Đường Tống chơi đùa trên cát, cho đến mặt trời xuống núi, màu xanh trên trời rút đi, lộ ra màu sắc loang lở, có điểm hoang tàn. Du khách từ từ rời đi, chỉ còn lại vài nhóm du khách còn ở lại. Tôi nhìn một cô gái ngoại quốc tay cầm bình rượu vừa uống vừa đi trên bãi cát.
“Nhìn đi, từ trước đến nay, chia tay người yêu đều là con gái đau khổ, người ngoại quốc suy nghĩ thoáng vậy mà cũng không ngoại lệ” - Tôi thọc cánh tay Đường Tống nói.
“Không chừng chàng trai làm cô ta đau khổ cũng đang núp chỗ nào đó âm thầm đau khổ thì sao?” – Đường Tống phản bác.
“Không thể nào, trong tình cảm, con trai từ trước đến nay luôn là lòng dạ ác độc mà. Trên đời này, luôn là cô gái bị vứt bỏ, chết vì tình, còn con trai tính đếm trên đầu ngón tay cũng không đến mấy người” – cuối cùng tôi đưa kết luận.
“Không phải lòng dạ độc ác, mà là, hơi lý tính một chút. Nếu như tình cảm không thể tiếp tục được, vì sao không buông tay? Dù sao trong cuộc đời còn có những người và những chuyện khác đáng giá, quý trọng hơn” – Đường Tống cho là như vậy.
“Anh sẽ…vĩnh viễn nhớ đến một người sao?” – tôi hỏi Đường Tống.
Anh ngừng lại, cùng lúc đó, lòng tôi cũng ngừng lại. Mội hồi lâu sau, anh ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa xăm, ánh nắng chiều, nhẹ giọng nói – “vĩnh viễn một người, nghĩa là cả đời, vấn đề này, anh chỉ có thể ở một khắc cuối cùng của cuộc đời mới có thể trả lời chính xác cho em biết được”
“Em sẽ nhớ” – tôi nói – “em sẽ vĩnh viễn nhớ một người”
“Người nào?” – Đường Tống liếc mắt nhìn tôi.
“Giống anh, vấn đề này, chỉ có thể ở một khắc cuối cùng của đời mình em mới có thể trả lời cho anh biết” – chú cảnh sát có nói qua, thừa nước đυ.c thả câu không có phạm pháp, cho nên ta thừa.
Anh cười, tôi cũng cười, nhưng không phát ra tiếng.
Tôi và Đường Tống ngồi trên bãi cát, nước biển thỉnh thoảng xô vào, phủ lên chân tôi, thấm thấm lạnh, thật thoải mái. Môt đoạn thời gian dài, hai chúng tôi cũng không nói chuyện, nhìn ánh nắng chiều. Nhìn nhìn, bỗng nhiên Đường Tống đưa tay, nhẹ nhàng đem đầu tôi đặt trên vai của anh.
Trong lòng tôi, đây là một động tác rất thân mật, loài người đúng là động vật kỳ quái, xảy ra quan hệ thân thể không nhất định sẽ có tình cảm, nhưng mà làm ra cái động tác nhu tình nông cạn nào đó lại nhất định là có tình cảm.
Bả vai Đường Tống rất chắc chắn, yên tĩnh mà an toàn ------ anh luôn cho tôi cảm giác như vậy. Tôi thuận theo nằm trên bả vai của anh, giống như con mèo chờ bị thuần phục.
Quan hệ nam nữ chính là thuần phục và bị thuần phục.
Ở bên cạnh Đường Tống, tôi có thể buông lỏng tất cả, thậm chí buông lỏng đến ngủ quên đi, bị Đường Tống ôm trở về chỗ ở biệt thự. Đêm nay, anh cũng không đυ.ng vào tôi, chúng tôi chỉ tựa sát nhau, tôi ngủ rất sâu.
Lần nghỉ phép này chơi thật tận hứng, bơi lội trong biển, ăn hải sản, uống nước trái cây, mua sắm, ngâm nước nóng, chơi đến ba bốn ngày, rất là vui vẻ. Dĩ nhiên, loại vui vẻ này hợp với một trình độ ngoài mặt nào đó thôi, bởi vì chúng tôi không tiến thêm một bước tiếp xúc thân thể, mọi người đều hiểu, tận đáy lòng tôi có một nút thắt khó gỡ. Mà Đường Tống coi như là rất săn sóc tôi, tận lực kéo tôi đi đến các nơi du ngoạn, làm cho tôi có thể tạm thời quên mất những rắc rối kia.
Hôm nay, chúng tôi đang đi trên đường, bỗng nhiên bị một người đàn ông ngăn lại, nguyên lai là bạn của Đường Tống, dáng dấp thật đẹp trai, cao cao to to, anh đẹp trai tức giận, nhìn bộ dáng có vẻ là hoa hoa công tử. Không nhìn ra, bình thường Đường Tống không nói không rằng, nhân duyên thật đúng là rộng, mặc dù nhìn qua người nọ là một hoa hoa công tử không nên kết giao, nhưng mà tôi cảm thấy, tứ hải giai huynh đệ vẫn tốt hơn, hoa thì hoa, chỉ cần Đường Tống của tôi không hoa là được.
Tiểu Hoa nói tối nay anh ta có một party riêng tại nhà, bắt buộc chúng tôi phải tham gia, bất quá chúng tôi dù sao cũng không có việc gì làm, Đường Tống đáp ứng.
Vì buổi tiệc tối, tôi tạm thời đi mua một bộ dạ phục, thử vào, đứng trước gương soi, đi một vòng, nhìn thật khiêu gợi, đang đắc ý, phát hiện Đường Tống nhìn tôi qua gương, rất mê mẫn. Không hấp dẫn được chồng mình không phải là người vợ tốt, tôi vội vàng không ngừng cố gắng, ưỡn bộ ngực nhỏ nhắn của mình. Vốn là muốn lấy được một vài lời khen ngợi, kết quả người này tự nhiên mỉm cười nói một câu – “Bà xã, lần này đừng độn thêm gì, nếu không, lát nữa một lớn một nhỏ, không hợp lắm”
Lời này nhắc cho tôi nhớ tới chuyện xấu hổ của mình lúc ở dưới biển, ngực héo rũ, lập tức nghĩ đến muốn ói ra máu dìm chết anh, nhưng nghĩ tới mình tuổi trẻ mà trở thành góa phụ không tốt lắm nên thôi đi.
Mặc bộ dạ phục, đi giày cao gót, chiều nay tôi và Đường Tống phải đi đến buổi tiệc. Vừa vào, nhìn mới biết, đây là buổi tiệc của mấy công tử có chút tiền cùng với mấy người mẫu mới nổi hội họp. Các loại gian tình, các loại thông đồng, người xem hoa cả mắt. Thừa dịp tôi đi đông đi tây lấy đồ ăn, khối thịt béo Đường Tống liền bị các mỹ nữ xuống tay, đủ loại hướng anh vọt tới.
Tôi cầm cái đĩa vừa ăn vừa nhìn, thật vui vẻ. Đường Tống né tránh đám mỹ nữ, lướt qua đám người đi tới bên cạnh tôi, siết chặt gương mặt tôi, oán giận nói - “xem vui không?”
“Rất vui!” – tôi vừa ăn vừa cười hỏi – “Ôi, được nhiều mỹ nữ bao quanh như vậy có cảm giác gì?”
Đường Tống im lặng, nói – “anh nghi ngờ tại sao có cảm giác mấy người này nhìn bộ dáng cứ giống giống nhau vậy?”
Tôi cười – “Hiện tại thấy em đây giống như Tiểu Thanh Tân nên phục chứ gì?”
Còn chưa cười được bao lâu, Đường Tống ném cho một câu nói thiếu chút nữa làm tôi sặc chết – “bà xã, em không cần lại vũ nhục Tiểu Thanh Tân chứ?”