Chương 23
Đại Khinh tôi có một ưu điểm, mặc dù bị đả kích, yên tĩnh một lúc, sẽ phục hồi như cũ.Là tiên phong đội chúng tôi, Dương Dương xem như lập được chiến công hiển hách, liều mạng xung phong, liên tiếp tiêu diệt không ít thủ lĩnh quân địch, mắt nhìn thấy chiến thắng, thằng nhóc này vẫn còn ở phía trước, chợt một khối đạn vô tình bắn tới, thẳng tắp bắn vào bắp đùi Dương Dương, tiên phong Dương ngã xuống đất, chúng tôi chuẩn bị tiến lên cứu, Đường Tống lại ngăn cản chúng tôi ------- “cánh rừng phía trước mai phục ít nhất 2 tay súng bắn tỉa, chờ chúng ta xuất hiện, sẽ một lưới bắt trọn”
Tôi bỏ qua, tựa vào bao cát phía sau cây thập tự giá. Trong lòng mặc niệm nói, Dương Dương đồng chí, lên đường bình an.
“Đường Tống mau ra đây” - giọng Hòa Nhất truyền tới. – “Nếu không ra, thủ hạ của ngươi sẽ phải chịu hành hạ”
Xem ra phát súng vừa bắn Dương Dương kia chính là của Hòa Nhất, hàng này không phải là người, hàng này là **oss (hix hix – ta chịu – bó tay khúc ni nha mấy bồ)
Bên phái chúng tôi không dám động, chỉ thấy Hòa Nhất bỗng nhiên nổ súng, hướng bắp đùi của Dương Dương bắn một phát.
Mặc dù là giả, nhưng mà đau đến Dương Dương nhe răng, nhếch miệng, hét lớn – “mẹ nó, Hòa Nhất, con mẹ nó, cậu quá ác độc!”
“Trên chiến trường, là anh em cũng sẽ trở mặt” – Hòa Nhất mặt không đổi sắc nói, xong, tiếp tục đối với Đường Tống hô to – “Đường Tống, ngươi muốn hy sinh đầu lĩnh đã làm việc cho mình sao?
Đường Tống dùng thủ thế ý bảo chúng tôi chớ có lên tiếng - “hiện tại phải gắng giữ bình tĩnh, nếu không đối phương biết được vị trí của chúng ta, đạn tuyệt đối sẽ giống như ngựa hoang thoát cương bắn tới, chúng ta tất cả sẽ đều Game over”
Đang lúc chúng tôi giữ im lặng, Hòa Nhất tiếp tục bắn vài phát lên người Dương Dương, đau đến Dương Dương chửi má nó không ngừng.
Chúng tôi yên lặng, lại bỏ quên một liệt nữ bên cạnh, chỉ không biết Tần Lệ từ đâu nhô ra, trên tay cầm một khối lựu đạn nhấc chân chạy ra, còn hô to – “Tôi cùng mấy người liều mạng!!!”
Lựu đạn dĩ nhiên cũng là mô phỏng, kíp nổ có rất nhiều bb hướng bốn phương tám hướng bắn ra, uy lực không nhỏ. Tần Lệ vốn là nghĩ đối phương uy hϊếp, cuối cùng cũng không chịu được, quá ngốc, quá ngây thơ, Hòa Nhất không chút thương hương tiếc ngọc, một viên đạn bắn vào bắp chân cô, Tần Lệ ngã xuống đất, Hòa Nhất nhân cơ hội đoạt lấy lựu đạn, lui về an toàn, kéo kíp nổ, đem đặt giữa hai người.
Sau một cuộc mưa đạn, đồng chí Tần Lệ và Dương Dương lừng lẫy hy sinh, Hòa Nhất quả thực quá hung tàn rồi.
Làm đội trưởng tiếp tế tiếp viện, tôi quyết định, đợi lát nữa buổi trưa sẽ cho hai liệt sĩ này mấy miếng xúc xích nướng coi như quốc dân đảng bồi thường.
Tiên phong hy sinh, Đường Tống ra lệnh cho chúng tôi những người còn lại toàn bộ di tản, ẩn nấp, giữ sức.
Tôi cúi người tránh ở trong chỗ rừng rậm rạp, đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ một chút, chợt cảm thấy một cỗ sát khí, trực giác lật người né tránh. Chỉ nghe bùm bùm loạn một trận, một loạt đạn bắn vào thân cây bên cạnh. A o i a, vỏ cây nát bấy, nếu bắn trên người tôi, nhất định nội thương a. Có thể có thâm thù đại hận với tôi như vậy, cũng chỉ có A Vane thôi.
“Đàn bà ác độc nổi dậy. Thật là đều gặp thần sát thần, gặp Phật diệt Phật” - tôi nói đúng là A Vane đi. Cô nàng thấy một kích chưa bắn trúng, liền lập tức giương khẩu tiểu liên MP5 nhắm ngay tôi.
Em gái, cư nhiên đùa thật – tôi vội vàng chạy trốn, giống như con chuột chạy qua đường, chật vật. Không sợ sao? tuyệt đối tước da không chừa một mảnh a.
Vì vậy lăn một vòng, cô ta còn theo sát không ngừng, trong đó một viên đạn thật là bắn trúng gót chân tôi, thật đau, lần dầu tiên có một cuộc chiến đấu chung cùng Đường Tống.
Cũng là lần đầu tiên vì soái ca mà bị thương, còn có gì mà tính toán sao?
Mắt thấy A Vane còn muốn tiếp tục, tôi cũng nổi giận, chuyện gì làm nhiều cũng sẽ quá đáng đi, tôi đối với cô ta coi như cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Lập tức, tôi nằm rạp tên đất, nhắm thẳng, bóp cò, nhắm về đầu gối A Vane mà bắn. Tôi nói rồi, lúc còn bé thường xuyên cùng cậu của Duy Nhất đi sờ súng, sờ đại pháo, cũng không tệ lắm. Tôi còn nói qua, đàn bà ác độc nổi lên thì Thần Phật đều diệt. Vì vậy, khi A Vane vì đầu gối trúng đạn mà té xuống đất, tôi cũng không bỏ qua cho cô, tiếp tục giơ súng nhắm ngay lưng của cô ta bắn ---- kiên quyết không bắn vào ngực, không thể để cho cô ta vì họa mà được phúc! (đáng đời bà A Vane – ghét)
A Vane bị bắn ngã trên mặt đất, đạn nhiều như vậy, đau đến nghẹt thở, tôi thuận thế cầm cây MP5 của cô ta, người này, quá trâu bò đi.
Vẫn bắn đến viên đạn cuối cùng, A Vane cũng không cầu xin tôi một tiếng tha mạng, chỉ là theo quy định, con nhỏ này đã chết không dưới 10 lần đi, tuyệt đối không thể phản kích. Tôi thu tay lại, chuẩn bị rời đi, tiếp tục tiêu diệt kẻ địch, nhưng A Vane lại gọi tôi lại “Chờ đã!”
“Có chuyện gì cứ nói, một lần nói cho rõ ràng đi” – Tôi cảm thấy hôm nay đúng thật là cơ hội tốt.
“Cô tại sao muốn câu dẫn Hòa Nhất?” – A Vane trực tiếp hỏi.
“Cô biết Hòa Nhất là dạng người gì, cô so với tôi có lẽ rõ ràng hơn, dùng hai từ ‘câu dẫn’ này, có phải là hạ thấp tiêu chuẩn của anh ta không?” – Tôi nói thật.
“Muốn câu dẫn, cô cứ đi ra ngoài câu dẫn, không cần đảo loạn một vòng nhóm của chúng tôi”. Nhìn cử chỉ của A Vane muốn đứng lên, nhưng cố gắng một hồi, bởi vì quá đau, liền thôi luôn, nằm trên mặt đất thở phì phò.
“Tôi không biết cô nghe nói chuyện gì, nhưng có rất nhiều chuyện, chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng” – Tôi chỉ có thể nói như vậy cho cô ấy biết.
“Cô căn bản cũng không xứng với Đường Tống, chỉ có Phạm Vận mới xứng với anh ấy”
“Cô căn cản cũng không xứng bình luận mấy cái vấn đề này” – Tôi nói – “Xứng hay không, không phải do người ngoài nói”
“Cô cho rằng Đường Tống sẽ yêu cô? Anh ấy bắt đầu hòa giải với cô, ý muốn cùng cô làm một đôi vợ chồng bình thường, dĩ nhiên sẽ đối tốt với cô, sẽ cùng cô sinh con, sẽ làm cô trờ thành một quý phu nhân được mọi người hâm mộ, nhưng đó là vì anh ấy thương hại cô, bởi vì anh ấy cảm kích cô, có rất nhiều nguyên nhân, nhưng tuyệt đối không phải là yêu, trong lòng anh ấy, vĩnh viễn đều chỉ có Phạm Vận. Anh ấy cùng Phạm Vận trải qua nhiều năm như vậy, cô vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp. Cô không phải vợ Đường Tống, cô chỉ là con dâu họ Đường” – A Vane nhẹ nhàng, lạnh lùng khạc ra những lời này.
“Bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không đạt tới địa vị Phạm Vận trong lòng anh ấy” – Tôi nói. A Vane cho là tôi sẽ bị những lời này đánh ngã, nhưng mà tôi lại không có.
“Cô hiểu là tốt rồi, đừng phí công nữa” – A Vane đứng lên, chân còn đau, hai chân khẽ co giật, nhưng cương ngạnh không thể hiện ra chút nhếch nhác nào trước mặt tôi.
“Cô chính là bởi vì hiểu làm thế nào cũng so ra kém với địa vị Phạm Vận trong suy nghĩ của Đường Tống, nên mới buông tha Đường Tống sao?” – Tôi hỏi
Cũng giống như ngày hôm qua, A Vane giống như bị cây kim nhỏ đâm rách bí mật ẩn núp sâu nhất trong lòng, trên mặt nổi lên một màu đỏ.
Trước kia, tôi chỉ mơ hồ cảm thấy, A Vane đối với tôi chán ghét, đối với Phạm Vận ủng hộ khác thường, trải qua Duy Nhất nhắc nhở, rốt cuộc hiểu rõ chuyện gì xảy ra. A Vane cũng yêu Đường Tống, có thể là trước Phạm Vận, cũng có thể là sau Phạm Vận, tóm lại cô ấy yêu Đường Tống. Nhưng mà cô thì tỉnh táo, hiểu trong lòng Đường Tống tràn đầy hình ảnh Phạm Vận, cho nên anh ấy cùng ai, cũng không đi can thiệp. Sau này lại quyết định, có lẽ đã trải qua bao đêm lý trí cùng tình cảm đối kháng, cuối cùng, lý trí chiến thắng. Cô lựa chọn làm bạn với Đường Tống vĩnh viễn, làm một người đứng xem. Nhưng không lâu, tôi giống như hóa thân tình cảm của cô, như thiêu thân lao đầu chạy về phía Đường Tống. Cho nên cô căm ghét tôi, giống như căm ghét chính mình không cách nào khống chế tình cảm bản thân.
Cô nói với tôi tất cả những lời đó, những ác ý đó, cũng không phải là hướng về phía tôi, mà là đối với bản thân mình.
“Trí tưởng tượng của cô thật phong phú” – Cho dù sắc mặt trắng bệch, A Vane cũng không thừa nhận, đó là phương pháp bảo vệ duy nhất của cô, tôi cũng không muốn vạch trần.
“A Vane” – tôi nhìn cô, tôi nghĩ, ánh mắt của tôi rất an tĩnh, giống như giọng nói của tôi – “A Vane, Phạm Vận là tồn tại như thế nào trong lòng Đường Tống, khi tôi đáp ứng cùng anh ấy kết hôn, không, là lúc đáp ứng cùng anh ấy lui tới tôi đã biết rõ, thậm chí so với cô còn hiểu rõ hơn. Vào lúc đó, tôi tự nói với mình, bất kể anh ấy đối với tôi như thế nào, đều là tôi tự trồng, quả khổ là quả ngọt, tôi đều nguyện ý ăn vào. Không có bất kỳ một việc nào đạt được mà không cần nổ lực. Cô bởi vì sợ bị thương mà buông tay, nhất định sẽ không đạt được cái gì. Mà tôi, bởi vì một chút tổn thương này mà thu hoạch cơ hội có thể thắng, mong manh sao? Không cần gấp gáp, tôi có rất nhiều thời gian để đánh cuộc, để liều mạng. Tôi có can đảm như vậy, còn cô thì sao? Cô có cái gì? Cho nên tôi nói, cô căn bản không có bất kỳ tư cách gì tới phán xét chuyện tình giữa tôi và Đường Tống. Tôi mời cô về sau không cần nói tới chuyện này. Bởi vì cô sợ sệt, cô mất đi tư cách bình luận vấn đề này” (yeah yeah – Đại Khinh tỷ thật tuyệt)
A Vane kinh ngạc nhìn tội, ánh mắt giống như đang nhìn một người xa lạ. Im lặng một hồi lâu, cuối cùng cô cũng không còn gì để nói, di chuyển hai chân, khập khiểng tránh ra – cô phải rời sân.
Đợi A Vane đi xa, tôi hướng sau lưng nói, “Đi ra đi, Hòa Nhất”
Giác quan thứ sáu của tôi rất tốt, Hòa Nhất lúc tôi đang ra sức bắn A Vane, đã đứng một bên quan sát rồi.
Quả nhiên, Hòa Nhất xuất hiện, boot, trang phục bảo hộ, tay khoanh lại, dựa vào cây, rất mê người.
Hôm nay là ngày tốt, thích hợp mở đại hội xưng tội, giải quyết xong vụ án A Vane, ý định của tôi thuận tiện đem sự việc của Hòa Nhất giải quyết nốt.
“Không nghĩ tới tài ăn nói của cô rất tốt” - Hòa Nhất mỉm cười, bên phải khóe miệng nhếch lên, cái loại tà khí đó lại một lần xuất hiện, anh ta bây giờ, hiển nhiên giống như là một thủ lĩnh phản quân.
Ý định của tôi là đi thẳng vào vấn đề - “Hòa Nhất, giữa chúng ta hiện tại là tình trạng gì?”
Hòa Nhất giương súng lên, nhắm ngay tôi, tay gác lên cò súng – “Tình trạng gì? Bây giờ tình trạng là không phải cô cùng Đường Tống chim cá tình thâm sao?
“Chúng ta kìa?” - Tôi hỏi. Đáng thương tôi tay trái một thanh MP5, tay phải một thanh PDW, lại không có đất dụng võ, như cũ bị người ta dùng súng uy hϊếp.
“Tôi rất tốt, cô rất tốt, nhưng chúng ta ở chung một chỗ rất không tốt” – Hòa Nhất cầm súng chậm rãi hướng tới gần tôi.
“Nếu như vậy, chúng ta có thể ra sức giảm bớt chuyện ở cùng một chỗ” – Tôi muốn lui về phía sau, nhưng Hòa Nhất hướng cạnh chân tôi nả một phát súng uy hϊếp.
“Ý anh là gì?” – Tôi không đi được, dứt khoát cũng không cần đi - “Hòa Nhất, hai chúng ta lúc bắt đầu đã biết đối phương cần chính là gì”
Không sai, tôi cần chính là một chút an ủi, mà cái anh ta cần chính là mới lạ cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, những thứ này cùng tình cảm không liên quan.
“Tôi thích làm trái quy tắc của trò chơi, như vậy càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ không phải sao?” – Hòa Nhất hướng hai tay tôi bắn, kết quả chính là MP5 và PDW tất cả đều rớt trên mặt đất, vả lại đôi tay đau đến lưng cũng phát run lên.
Có lúc tôi cảm thấy, đời trước mình nhất định là đào mộ phần người ta hoặc là gõ cửa nhà quả phụ, nếu không làm sao mà biết Hòa Nhất đây.
Hiện tại nhìn lại, quanh thân không hề có vũ khí, cứ như vậy đối mặt với họng súng đen ngòm của Hòa Nhất.
Tác giả có lời muốn nói: đây là biến đổi thứ hai, biến đổi thứ ba còn đang kìm cương ngựa, nếu muốn tối nay có, các cô nương, ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm ~~~ thanh tĩnh đầu óc, trở lại sẽ viết ha….~~~