[Vô Hạn Lưu] Trọng Sinh Chi Mãn Cấp Ma Giới

Chương 7

“không phải đâu, học trưởng tuyệt thế giai nhân sao lại có thể phạm sai lầm đơn giản như vậy?”

“không thể nào, vòng trước cậu ấy từng nhắc nhở tuyển thủ khác. cậu ấy nhất định đều nhớ kỹ tất cả!”

“chờ đã, các cậu xem, hệ thống không có phán cậu ấy vi phạm quy tắc! ”

đúng vậy, sau khi giang tứ nói xong, hệ thống không hề phản ứng, mấy con rối trên sân khấu cũng bất động.

vì vậy giang tứ tiếp tục thoại: "nương tử, ta hiện tại đứng nhất trên bảng nhãn, không phụ sự kì vọng của nàng, đã chuẩn bị sính lễ..."

sau khi thiếu niên đọc xong lời thoại, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn về phía nam nhân, chân thành, trìu mến. nụ cười trên khuôn mặt dịu dàng và thanh tú, phảng phất như là cậu đang thật sự nhìn người mà mình yêu.

lệnh cho người ta trầm luân vào nó.

"........"

nam nhân đột nhiên quay mặt đi chỗ khác, giọng điệu trầm thấp tán thành không có chút cảm xúc nào, nhưng lại ăn ý đến kỳ lạ: "trái tim ta dành cho nàng như trăng sáng, tình cảm như biển cả. gương bảo vật giá trị ngoài cửa chính là sính lễ mà ta chuẩn bị cho nàng"

theo cốt truyện ban đầu, lúc này chàng thư sinh và thiếu gia nhà giàu chuẩn bị đánh nhau, tân nương bước ra giữ lấy tay hai người giả vờ khuyên can.

giang tứ hất tay nàng ra.

nam nhân thuận thế nhìn nàng: "thằng khốn, bỏ tay ra! mỹ nhân như đóa hoa đăng. cần phải chiều chuộng. gia đình ta là địa chủ của nước láng giềng, còn một tên nhà nghèo xa cơ thất thế như ngươi thì làm sao lo được cho nàng".

giang tứ không cam lòng yếu thế, trừng mắt nhìn tân nương, đồng dạng cả giận nói:" "phi, một tên ngốc! vậy sao ngươi không nói mỹ nữ phải phối với tài tử? người như ngươi não béo bụng toàn cỏ, cũng giám cùng ta tỉ thí à? ”

đây rốt cuộc là thao tác gì vậy!?

không chỉ quang cầu, mà khán giả và cả những người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng ngốc lăng.

“bọn họ đang làm gì vậy?”

"là mắng nhầm người à?”

“bọn họ thật sự không sợ chết sao?”

“tại sao boss không ăn thịt họ?"

trong phòng phát sóng trực tiếp, đột nhiên có người kinh ngạc.

[khoan đã, tôi hiểu rồi, luật chơi chỉ quy định phải diễn dựa theo mẫu, thoại không sai một chữ, lại không nói phải thoại theo trình tự! là bọn họ đang thay đổi thứ tự thoại! ]

[nhưng mà cái này có nghĩa gì a? ]

ý nghĩa? mau thôi bọn họ sẽ biết.

đến lúc hai nhân vật lao vào đánh nhau, giang tứ nhặt được con dao găm trên bàn, lưỡi dao bạc sắt bén xoay một vòng đẹp đẽ trên đầu ngón tay mảnh khảnh, ánh sáng hung tàn xẹt qua mắt cậu.

nam nhân nhặt một con trên mặt đất, nắm lấy cán dao. máu của người chơi bị loại lúc trước còn một tần trên lưỡi dao.

sát khí tràn ngập!

hội trường lập tức an tĩnh, bầu không khí đột nhiên căng thẳng, nhìn hai người cầm dao đối diện nhau, tim ai cũng muốn nhảy thót ra ngoài.

giang tứ khẳng định không dễ chọc, còn nam nhân bí ẩn kia thì sao? nhìn cao lớn cường tráng, phi thường khí phách, bọn họ cũng không giống người thường, nếu đánh nhau, ai sẽ chết?

trong một giây tiếp theo, khi tân nương bước tới chỗ họ, giang tứ nhanh chóng ra tay, cầm con dao găm lên, đâm về phía trước.

không sai, cậu thế nhưng trực tiếp hướng mặt tân nương đâm tới.

con dao lao xuống ngay tráng tân nương, rắc một tiếng, mũi dao xuyên qua lớp vỏ bên ngoài của con rối, máu lập tức chảy xuống chiếc khăn voan màu đỏ.

“ah ah ah -- -- !!”

tiếng thét chói tai phát ra từ trong miệng nàng, đôi môi há hốc mở ra chiếc miệng chứa đầy răng nanh, móng tay đỏ tươi như hóa thành gai nhọn, giống như một con cương thi chụp lấy giang tứ.

cậu đang định tránh thì nghe thấy tiếng lách cách, nam nhân bên cạnh nắm lấy dao găm, giơ lên cao, trực tiếp chém đứt lìa cánh tay của tân nương.

giang tứ thuận thế cầm lấy dao mổ hung hăng đánh xuống, cậu vốn muốn trực tiếp chém đôi nó ra, nhưng dù sao đây cũng không phải thân thể đã được cường hoá của cậu trong tương lai, liền bị kẹt lại.

mắt thấy con rối gỗ một tay kia đang đánh lại đây, giang tứ nghiêng đầu tránh nó, thuận thế nhẹ nhàng đem lưỡi dao xoay chuyển, trực tiếp cho nó bổ tung nó ra.

với một cú nhấp chuột, toàn bộ khoang ngực của con rối đều đã bị nứt.

“hắn* là của ta, ngươi đi chết đi ~”

*[ở đây a giang dùng "他 ”thay gì “她” như nguyên bản]

cùng lúc đó, giang tứ mỉm cười đem câu cuối cùng thoại ra, không hề kiềm chế khiến người khác sôi máu, đem du͙© vọиɠ phát huy đến cực điểm!

dòng máu lạnh băng bắn tung tóe lên hoa cẩm tú cầu và câu đối phía trên cao đường, biến chúng hoàn toàn thành màu đỏ, máu tươi đầm đìa, nhỏ giọt rơi xuống.

nơi bái đường cũng hoàn toàn đỏ như máu, chiếc khăn voan màu đỏ rơi khỏi đỉnh đầu của tân nương, để lộ khuôn mặt bên dưới.

ngoại trừ chiếc cằm và đôi môi xin đẹp, phần trên của khuôn mặt đó hoàn toàn là bộ dạng của một con quái vật đáng sợ được vẽ bằng sơn dầu!

mà hiện tại, cái đầu đáng sợ đó ngoẹo ra, loảng xoảng một tiếng từ trên cổ rơi xuống đất, lăn long lóc xuống mép sân khấu.

thân thể con rối bị mổ xẻ cũng rơi xuống đất, giang tứ đề cao ý tưởng cốt lõi là gϊếŧ quái vật nhất định dao phải phải sắt bén, nâng con dao gâm kia lên, mỉm cười đâm xuống mấy nhát.

xuống tay một cách quyết liệt và tàn nhẫn, tựa như đang phanh thây, cho đến khi nó hoàn toàn rã rời thành một khối gỗ, huyết nhục* bên trong vương vãi khắp sàn nhà, máu chảy xuống như nước thì cậu mới dừng lại.

*[phần máu thịch bị đam nát]

quay đầu nở một nụ cười rạng rỡ với người xem trên khán đài, dùng khẩu hình miệng thông báo.

game over.

toàn trường khϊếp sợ!

"fuck? đã chết? boss này đã chết?!"

" giang tứ lại lần nữa đem boss loại bỏ?!"

"ah ah ah, học trưởng đẹp trai quá đi!"

"giang tứ thật quá ngưu bức*!!!"

*[dùng để khen những người thường thích dùng nắm đấm để nói chuyện hoặt đại loại vậy.]

"chúa ơi !! "

những người chơi bị loại của phó bản này đã được đưa tới phòng phát sóng trực tiếp của giang tứ, trong nháy mắt số lượng người xem tăng vọt lên cả trăm người.

theo tân nương ngã xuống, giang tứ nhặt được dây tú cầu đỏ rực rơi trên mặt đất, đưa đầu kia cho nam nhân, nở nụ cười sáng lạn: “đến bái đường ~ nương tử.”

hai má, cổ và áo đều nhuộm đỏ bởi máu, cậu đứng ở giữa vũng máu trưng bộ dáng giống như yêu tinh chuyên đi hút linh khí người khác, nốt ruồi son ở khóe mắt vừa nguy hiểm vừa mê người.

nam nhân nhìn cậu bài ra vẻ mặt ngây thơ, đôi mắt xanh xám lóe lên như sói, sau đó lại lãnh đạm nói: “kẻ điên.”

hắn bắt lấy đầu kia của dây tú cầu màu đỏ

"nhất bái thiên địa ~"

"nhị bái cao đường ~"

"phu thê dao bái ~"

sau khi hoàn thành bái đường, hệ thống thông báo xuất hiện.

[ding ~ phó bản trường trung học số 1 bắc thành (phần 2), boss đã bị loại bỏ bởi người chơi giang tứ. 】

【bởi vì boss đã bị loại nên phó bản này của trò chơi kết thúc sớm, mất 38 phút 15 giây để thông quan. đạt được điểm cấp s.】

【xếp hạng điểm của trường trung học cơ sở số 1 đã được làm mới, top 1 giang tứ】

【bảng điểm của ba quận bắc thành đã được làm mới. top 1 giang tứ. ]

[phó bản tân thủ (phần hai) đã kết thúc. ]

"lạch cạch" toàn bộ đèn trong hội trường biểu diễn đột nhiên tắt hết, hai con rối ngồi trên ghế bịch một tiếng, rơi xuống đất, đầu bị tách rời, không hề nhúc nhích.

sau đó là một tiếng "ầm" vang lên.

những cánh cửa bị khóa ban đầu của phòng hội trường đều được mở ra, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào phảng phất trắng xóa một mảnh, giống như một cánh cổng dẫn đến thiên đường.

có người ở hàng ghế sau cố gắng đứng dậy rời khỏi hội trường, thấy không sao thì lập tức reo hò, phấn khích chạy như bay ra ngoài.

"kết thúc rồi!"

"có thể đi ra ngoài! có thể đi ra ngoài!"

"chạy mau!"

người trong phòng biểu diễn lập tức chạy ra ngoài, như một đàng quạ kêu, trong nháy mắt đều bỏ chạy.

“chậc chậc.” giang tứ thả tú cầu màu đỏ trong tay xuống, sờ sờ cổ, nhìn vết máu trên người, đau đầu thở dài: “lại bẩn. vừa rồi mới tắm xong.” bandichnaylacuavonguthao[chuyentaudemso2026]vuilongkhongmangdibatkydau.

nói xong, quay đầu lại, phát hiện nam nhân bên cạnh, thân thể sạch sẽ đến đáng kinh ngạc, vừa rồi rõ ràng có động thủ, nhưng trên người không có vết máu, ngay cả góc áo khoác cũng không bị dính bẩn.

anh ta rốt cuộc là ai?

giang tứ chớp chớp mắt, giọng điệu trêu chọc: “ nương tử, đều là bái đường, nhưng tôi vẫn chưa biết nên gọi nàng bằng cái gì?”

trả lời cậu chính là một sống lưng lạnh lùng.

“ay da, không thú vị gì cả.” giang tứ nhìn anh bước ra khỏi sân khấu rồi biến mất trong bóng tối, trên tay lóe len thứ ánh sáng màu xanh lam, vẫn như trước, con dao găm dùng để loại bỏ boss đã thay đổi trở thành một con rối gỗ nhỏ màu đỏ chừng 5cm.

chưa kịp kiểm tra kỹ càng, quang cầu đang lao tới đột nhiên hét lên: “giang tứ, cẩn thận!”

giang tứ chưa kịp quay đầu lại đã nghe thấy tiếng gió rít bên tai, giây tiếp theo liền có một tiếng “rầm” vang lên. sau đầu đau nhói, cả người ngã xuống đất, tầm mắt lâm vào một mảnh đỏ tươi.

“này, giang tứ!”

giang tứ liếc mắt phải đầy máu, nắm lấy rèm cửa đứng lên, quay đầu lại nhìn thấy sáu nam sinh cao lớn, dáng vẻ lưu manh, vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt gì cho cam.

là đám nam sinh vừa rồi kêu gào bảo cậu đi chết đi.

cầm đầu được gọi khổng ca đang cầm một ống kim loại không biết nhặt được từ đâu, chính cậu ta đã tấn công vào đầu giang tứ từ phía sau.

khổng ca cầm vũ khí trên tay bày vẻ mặt dữ tợn, huy hϊếp “giang tứ, trên tay mày là phần thưởng của phó bản phải không?”

yo, cướp à?

giang tứ không nghĩ tới vừa thông quan đã gặp phải loại chuyện như này, híp mắt một cái, cười đáp: “ừ.”

“mau giao ra đây cho lão tử!” khổng ca đắc ý nâng ống kim loại lên.: "đừng không biết tốt xấu, cẩn thận tao chặt đầu mày!"

6 chọi 1, bọn họ đều có vũ khí, cho tiểu tử này ăn đòn một chút, nó chết chắc rồi!

ở kiếp trước, giang tứ là gà yếu chỉ cần một tay là có thể bị ấn xuống đất.

"chậc."

đương nhiên đó là lúc trước, còn bây giờ, giang tứ nhất định sẽ không nương tay - nhưng nếu giá trị tội lỗi của cậu quá cao, thì trong tương lai sẽ có chút phiền toái.

“giang tứ, mày đi chết cho tao!”

quên đi, cao thì cao.

giang tứ dùng tay áo còn sạch sẽ lau sạch vết máu trên mặt, mở hai mắt đột nhiên nắm chặt vũ khí, đao tiện lợi trong tay lộ ra, hóa thành một con dao phẫu thuật màu bạc sắc bén, không chút do dự đâm thẳng vào người phía sau. xuống tay nhanh nhẹn dứt khoát, ổn định tàn nhẫn, mũi dao trắng đi vào, mũi dao đỏ đi ra, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

[người chơi khổng siêu đã bị người chơi giang tứ loại bỏ. ]

[người chơi trương tâm đã bị người chơi giang tứ loại bỏ. ]

[người chơi lý tứ đã bị người chơi giang tứ loại bỏ. ]

[người chơi vương ngũ đã bị người chơi giang tứ loại bỏ. ]

[người chơi triệu lục đã bị người chơi giang tứ loại bỏ. 】

...

sáu ngọn đèn trắng lóe lên.

[ding ~ người chơi giang tứ, xin hãy chú ý, giá trị tội ác của ngài đã vượt quá 10 điểm. ]

giang tứ thì thào thở hổn hển, máu trên đầu tí tách rơi xuống mặt đất, cậu không chút nào để ý, trong mắt có chút khinh thường.

mới 10 điểm, có đáng để chú ý không?

trong game vô hạn nếu loại người chơi sẽ sinh ra giá trị tội ác, 10 điểm tuy không nhiều nhưng một khi vượt quá 10 điểm thì hồng quang sẽ xuất hiện trên người chơi này.

hồng quang lút đầu thoạt nhìn không rõ ràng, nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy, nhưng nếu tiếp tục loại bỏ người chơi, hồng quang trên người sẽ càng ngày càng sáng. về sau mặc kệ là ở đâu, dù là trên đường hây trong phó bản đều sẽ trở thành người nổi bật nhất.

quả thực chính là dán lên mặt dòng chữ "tao nguy hiểm, tao rất giàu", không có người hợp tác còn không nói đi, khi game đến giai đoạn mở ra chế độ pvp*, thì sẽ có rất nhiều người muốn tiêu diệt những người chơi có hồng quang để cướp đạo cụ.

*[pvp: chế độ người chơi gϊếŧ người chơi.]

quang cầu tiếng lại gần cậu, lo lắng nói: "a a a, giang tứ, ngươi không sao chứ, sau đầu ngươi còn đang chảy máu!"

giang tứ đột nhiên tò mò, quay đầu lại hỏi: “nếu như tao chết, ngươi sẽ xảy ra chuyện gì?”

quang y thành thật trả lời: “ta bị trói buộc linh hồn với ngươi, nếu ngươi chết ta cũng sẽ biến mất… ta là hi vọng của nhân loại, cho nên ngươi không bao giờ được chết. ”

nhìn thấy giang tứ bị thương, nó thật sự lo lắng sợ hãi sao?

"vừa rồi ngươi đạt ít nhất 1600 điểm phải không? ngươi mau mở thương thành đổi vật phẩm chữa bệnh nhanh lên!"

mặc dù vật phẩm chữa bệnh đắt tiền, nhưng mạng sống quan trọng hơn.

“nga ~”

quang cầu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, giang tứ mới nghiêm túc nghĩ lại, sau đó cười nói: “tao không làm.”

quang cầu: “= 口 = ???”

mẹ nó, cuối cùng là tên thần kinh nào lập trình dữ liệu cho nó!? nói cậu ta "quang minh chính đại"?! rốt cuộc là tên chủ quản* nào tiến cử giang tứ đi cứu thế giới vậy?! đúng là tư liệu giả làm hại người a!

*[lập trình viên]

nhìn vẻ mặt quang cầu gần như nức ra, giang tứ lúc này mới cảm thấy khá hơn, cong môi an ủi: “đừng lo lắng, tao còn chưa muốn chết đâu.”

vết thương nhỏ này tính là gì? cậu đã phải chịu đựng những tổn thương và đau đớn gấp vạn lần ở kiếp trước, và cậu sẽ không chết cho đến khi trả được thù.

tất cả mọi người trong trường đều đi hết rồi, sẽ không có ai đến nữa, cậu cần được nghỉ ngơi một chút.

chàng trai nhắm nghiền mắt thở dài một hơi, sau đó chậm rãi bước xuống dưới sân khấu, dựa lưng vào cầu thang, nhìn hội trường trống trải, nơi đó một mảnh hỗn loạn, vết máu, dao và một vài cái áo khoác bị học sinh bỏ lại.

nếu không phải boss bị loại bỏ. có thể tưởng tượng ra cảnh tượng tiếp theo, những học sinh ngày trước còn học trong thời bình, được nuông chiều từ bé bây giờ lại phải vì tồn tại mà trở thành mảnh thú.

thô lỗ, dã man, không màng tất cả chỉ để người chết ta sống.

máu chảy đầy đất, xác chết khắp nơi.

giang tứ trầm mặc, trong mắt có chút giễu cợt, cười nhạo nói "thế gian tàn khốc, sinh linh không chết, lại ăn thịt lẫn nhau ..."

nói xong liền nhắm mắt lại.

vài phút sau, trong hội trường trống rỗng xuất hiện tiếng bước chân, từng bước từng bước đi tới sân khấu.

quang cầu lập tức trở nên căng thẳng, điên cuồng hô to, cố gắng đánh thức giang tứ: "giang tứ! có người tới! đừng ngủ nữa! dậy đi! có người tới!"

"này, đây là ..." quang cầu sửng sốt.

không ngờ chính là nam nhân bí ẩn mặc áo khoác vừa nãy quay lại, anh ta dừng trước mặt giang tứ

người đàn ông vẫn đeo khẩu trang đen không nhìn rõ biểu cảm, hờ hững nhìn thiếu niên đang nằm trên mặt đất.

mặt và quần áo giang tứ dính đầy máu, trông có vẻ bị thương khá nặng, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh lạ thường, ánh sáng trắng chiếu từ ngoài hội trường vào, cho cậu một thứ ánh sáng dịu nhẹ, giống như một thiên thần đang ngủ yên trong bức tranh sơn dầu.

mái tóc đen mềm mại, khuôn mặt thanh tú, hàng mi dài cong vυ't, và cả nốt ruồi son quyến rũ ở đuôi mắt trông cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

điều mà nam nhân này không ngờ tới là, trên cằm cậu vẫn còn một vết hồng, tuy nhạt nhưng trên làng da trắng sáng kia lại phá lệ rõ ràng.

——đây là dấu vết vừa rồi anh để lại.

ngón tay của nam nhân đột nhiên có chút không nhịn được, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay áp lên cầm giang tứ có chút cố gắng khắc sâu dấu vết.

thể chất này thật dễ lưu lại dấu vết.

sau một lúc lâu, anh buông tay ra, ôm lấy thắt lưng giang tứ bế lên. cũng không ngẫng đầu lên, hỏi "này, đèn l*иg béo, ký túc xá của cậu ấy ở chỗ nào?".

[[háhá, tính cách cũng giống nhau ghê]]

quang cầu khϊếp sợ: "cái gì? ngươi, ngươi, ngươi thật sự thấy được ta?"

"khoan đã! vì cái gì ngươi cũng gọi ta là đèn l*иg béo......!?"

nó thật sự béo tới vậy à?(〒﹏〒).