[Vô Hạn Lưu] Trọng Sinh Chi Mãn Cấp Ma Giới

Chương 2

"Cậu, cậu, cậu..."

Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Hồ Quân, y lắp bắp không nói nên lời.

“Giang Tứ, cậu điên rồi sao?!”

Y không ngờ Giang Tứ sẽ ra tay tàn nhẫn như vậy!

Đây vẫn là lớp trưởng tốt tính dễ gần mà y vẫn thường biết sao?

“Hả?” Giang Tứ nghiêng đầu, đôi mắt đen láy lộ ra biểu tình vô tội, giọng điệu ngây ngô hỏi: “Không phải các cậu nói muốn đôi mắt sao?”

-Không phải các cậu nói muốn đôi mắt sao?

Giang Tứ nói xong, đột ngột dùng cùi chỏ nghiêng người về phía trước, ném hai con ngươi đỏ tươi trong lòng bàn tay về phía Hồ Quân.

“Ah ah ah ah ah!!!” Con ngươi rơi ngay trên người Hồ Quân, y sợ tới mức kêu lên, nhảy dựng tại chỗ, lộn nhào về sau để né tránh, chân vừa lúc trượt trên sàn té ngay trên mặt đất.

“Thế nào?” Nụ cười trên mặt thiếu niên càng ngày càng đậm, nhưng giọng điệu lại trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Muốn thì cầm đi.”

“Không, không cậu đừng qua! Đừng qua đây! Vào lúc này, Hồ Quân so với nhìn thấy quỷ còn muốn sợ hãi hơn ngàn lần.

Giang Tứ còn chưa kịp cử động, y đã sợ hãi ngồi bệt trên mặt đất, ôm đầu sợ hãi mà hết chói tai.

Cánh cửa nhà vệ sinh nữ phía sau Giang Tứ đã được mở ra gần hết, khuôn mặt kinh khủng lại xuất hiện trong khe cửa, bàn tay tái nhợt nắm lấy vai cậu, hơi lạnh lập tức xuyên qua lỗ chân lông, lạnh thấu xương. .

"... Cho ta đôi mắt ... Cho ta đôi mắt ... Cho ta đôi mắt ..."

Giọng nữ khủng bố ở gần trong tầm gang tất, đã áp sát phía sau tai cậu.

Giang Tứ chỉ nhẹ nhàng "Chặc" một tiếng, không mẩy may quay đầu lại, một chân đá mạnh vào cửa nhà vệ sinh phát ra một tiếng "rầm", tấm cửa đập vào mặt nữ quỷ, kẹt cửa kẹp chặt cánh tay của ả.

Sau đó Giang Tứ thuận tay cầm lấy con dao tiện lợi không biết ai ném bên cạnh bồn rửa, ngón tay ấn vào công tắc ống l*иg, ấn mạnh một tiếng lách cách, lưỡi dao sắc bén bật ra.

Liễu Yến bỏ tay che mắt xuống, vừa nhìn liền thấy cảnh này.

"May quá !! Học trưởng không sao !!"

Nhưng đây chỉ là một con dao tiện lợi... bên trên lưỡi dao còn có chỗ bị rỉ sét. Nó có thể làm được gì chứ?

Giang Tứ cầm dao tiện lợi đứng cạnh cửa, nhìn chằm chằm vào cánh tay nữ quỷ bị kẹt ở ngoài, cánh tay mảnh khảnh khô khốc, xanh đen, móng tay màu đỏ tươi sắc bén, trên đó còn rỉ vài giọt máu tươi.

Một nữ quỷ đáng sợ cấp sách giáo khoa, khiến toàn thân Liễu Yến tê rần, sợ hãi nhìn qua màn hình trong phòng trực tiếp hít ngược một ngụm khí lạnh.

"A a a a a a ! Học trưởng! Chạy đi!"

Tuy nhiên, Giang Tứ vẫn đứng bất động, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay kia, nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn vào công tắc có thể thu vào của dao tiện lợi.

"Răng rắc, răng rắc..."

Tiết tấu sắc bén, không nhanh cũng không chậm.

Thẳng cho đến khi móng tay đính máu sắp bắt tới trên mặt cậu.

Giang Tứ cầm con tiện lợi quyết liệt đâm xuống cánh tay của nữ quỷ, rơi xuống đất chỉ trong tích tắc.

Đúng vậy, cô không nhìn lầm đúng không, Giang Tứ chặt đứt cánh tay của nữ quỷ chỉ bằng một con dao tiện lợi nhỏ? !

Liễu Yến bị sốc.

“Fuck!”

Làm sao có thể? !

Phía sau còn kinh khủng hơn nữa, Giang Tứ khom người nhặt lấy bàn tay kia, không chút để ý mà hất mạnh một cái.

“Bang!” một cái, cánh tay bị ném ra cửa sổ, trực tiếp bay ra ngoài.

Cũng giống như Liễu Yến đang theo dõi trên màn trực tiếp, nữ quỷ có lẽ cũng không ngờ rằng có người dám chặt đứt cánh tay của ả rồi ném nó ra ngoài, ả gầm lên giận dữ, cách tay còn lại quơ ra định tấn công.

Giang Tứ không né tránh mà tiến lại gần, chặt đứt cẳng tay còn lại của ả với tốc độ ánh sáng.

Khi đó nữ quỷ chỉ còn một chân.

Đúng vậy, tiếng "đông, đông, đông" không phải tiếng gõ cửa, mà là tiếng ả ta nhảy trên một chân!

Nữ quỷ bị gϊếŧ, phân xác rồi vứt xác trong nhà vệ sinh nữ, ả ta tìm thấy tất cả các bộ phận khác của cơ thể, duy chỉ thiếu một chân.

Còn đối với đôi mắt? Trên mặt không có bất luận là một giọt máu, từ đầu đến cuối đều dứt khoát nhắm mắt, vì ả ta vốn dĩ bị mù!

Cho nên nếu bọn họ cho ả đôi mắt mới thật sự là kích hoạt điều kiện tử vong, khi có được đôi mắt chỉ khiến ả trở nên mạnh hơn. Một khi ả có thể nhìn thấy sẽ đuổi theo gϊếŧ người, cho đến khi nào tìm ra một cái chân thích hợp.

Nhưng trên thực tế, mỗi người đều có chiều cao, thấp, béo, gầy khác nhau và sẽ chẳng có cái nào phù hợp cả.

Giang Tứ vừa lên lầu một mình, tìm được thông tin trên báo về việc nữ quỷ bị phân thây, chỉ cần giữ được bình tĩnh làm theo gợi ý liền có thể tìm thấy chân cho nữ quỷ.

Đây cũng là cách Giang Tứ đã thông quan ở đời trước.

Nhưng hiện tại, nó không cần thiết.

Như có câu, ma nữ bị phân thay, chỉ cần bạn tìm ra dấu vết bị dao chặt thì dù có là dao tiện lợi cũng có thể đem nó chém nát.

Trước đây từng bị phân thây thế nào bây giờ liền lại bị thế đó!

Đây là điểm yếu của nữ quỷ!

Vai, cánh tay, bắp chân, đùi và phần trên cơ thể có động tác xoay người trên không cộng với cách rơi thẳng đứng, không chỉ đơn giản, gọn gàng mà các động tác của cậu thậm chí còn có thể nói là rất tao nhã.

Liễu Yến trong phòng phát sóng trực tiếp triệt để ngốc lăn.

"Còn có thể làm như thế à?!"

Nếu có thể phát làn đạn*, cô bây giờ có thể phát ra 100 cái 666*

*[Phần bình luận chạy dọc theo màn hình thường thấy ở các ứng dụng Trung Quốc] *[đồng âm với "lợi hại"]

Khi chiếc đầu cuối cùng của nữ quỷ rơi xuống, thông báo hệ thống trò chơi lại vang lên.

[Boss phó bản trò chơi cơ sở số 1 của trường trung học Bắc Thành đã bị người chơi Giang Tứ loại trừ.】

【Bởi vì boss bị loại nên ván đấu này kết thúc sớm, người chơi Giang Tứ mất 25 phút 30 giây để hoàn thành, đánh giá cấp S.】

【Xếp hạng điểm số 1 của trường Trung học cơ sở đã được làm mới, người chơi Giang Tứ đoạt vị trí thứ nhất.】

【Bảng điểm của Quận 1 Bắc Thành đã được làm mới, người chơi Giang Tứ đoạt vị trí thứ nhất. ]

[Phó bản sơ cấp (bật) đã kết thúc, tích phân thương thành* trò chơi đã mở cửa. ]

*[Trung tâm mua sắm bằng điểm].

Chuỗi thông báo của hệ thống này được phát ra trong khuôn viên trường, những người chơi bị đào thải đều sững sờ giống như Liễu Yến.

Lượng thông tin quá lớn, bất quá so sánh với những câu nghe không hiểu thì bọn họ để ý vào câu đầu tiên hơn.

Loại bỏ Boss? ! Còn có thể loại bỏ Boss? !

Còn có Giang Tứ là thần thánh phương nào a? Tại sao tất cả thứ hạn nhất đều thuộc về cậu ta?

Những người chơi bị loại trong trò chơi phát sóng trực tiếp cực kỳ khϊếp sợ, còn những người chơi may mắn sống sót đều hoan hô vui mừng.

"Trò chơi kết thúc! Cậu có nghe thấy không? Con quỷ đó biến mất, kết thúc!"

"Tuyệt vời, tuyệt vời, nó làm tôi sợ chết khϊếp, tôi gần như nghĩ rằng mình sẽ chết!"

"Fuck, rốt cuộc Giang Tứ này là ai a? "

" Giang Tứ! Nghe thấy không? Là Giang Tứ!" Hai nữ sinh núp trên lầu, nghe tin này liền thở phào nhẹ nhõm.

"Không hổ là lớp trưởng, cậu ấy thật quá lợi hại! Toàn năng!" Vương Linh cảm động rơi nước mắt.

“Ô ô ô, đúng vậy, cũng may là có lớp trưởng, thật may là có cậu ấy, nếu không chúng ta đã chết hết rồi.”

Đèn trong khuôn viên trường được bật trở lại, ánh sáng trong các hành lang đã được khôi phục lại như cũ.

“Đi, đi tìm lớp trưởng, chúng ta xuống dưới nhìn xem.”

Hai nữ sinh đứng dậy, thời điểm ngoài ý muốn phát hiện các nàng đã lên đến tầng ba rồi.

Tối nay ngoại trừ không tham gia lớp tự học buổi tối thì tất cả các lớp hai và ba đều bị cuốn vào trò chơi kinh khủng đó, tổng cộng có hơn hai nghìn học sinh, và gần một phần ba trong số đó đều đã bị loại.

Vào thời điểm trò chơi kết thúc, những người sống sót được xếp ngẫu nhiên vào các tầng khác nhau.

"Kết thúc rồi sao? Kết thúc rồi ...?" Hồ Quân ngồi tê liệt trong góc, đầu óc vẫn trống rỗng, hồi lâu mới lấy lại được suy nghĩ: "... Tuyệt... tuyệt, mình vẫn còn sống, mình... mình còn sống! Mình còn sống!!"

Ngay khi đang rất kích động, y đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình, vừa ngẩng đầu đã thấy Giang Tứ đang đứng ở đầu cầu ung dung khoanh tay nhìn y.

Mỉm cười.

Xong rồi!!!

Cứ như thể có một chậu nước lạnh dội xuống đầu, dội thẳng vào tim, não đang hưng phấn của Hồ Quân.

Người này ... còn đáng sợ hơn cả quỷ!

“Thực xin lỗi, Giang ca, thực xin lỗi, Giang ca, cậu có thể tha thứ cho tớ lần này được không!?” Hồ Tuấn kinh hãi đến mức khóc nất lên, đứng dậy quỳ gập đầu trên mặt đất: "là tớ vong ơn, tớ là kẻ rác rưởi, một thứ cặn bã rác rưởi! Nhưng lúc đó tớ quá sợ hãi. Thực sự, tớ không muốn phản bội cậu đâu!

Giang ca, Giang ca, chúng ta quan hệ tốt như vậy, cậu biết đấy, điều kiện gia đình tớ không tốt. Ba mẹ không thể sống thiếu tớ, họ còn đang ở nhà chờ tớ, cậu tha cho tớ đi mà, làm ơn!!!”

Lúc này, hai nữ sinh từ trên cầu thang bước xuống.

"Lớp trưởng! Thì ra là cậu đang ở tầng một!"

"Woo, thật may là cậu không sao!" Vương Linh muốn chạy tới ôm Giang Tứ, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của cậu ghim chặt ở chỗ cũ, không giám duy chuyển. bandichnaylacuavonguthao(chuyentaudemso2026)yeucaukhongdemdibatkydau.

Giang Tứ liếc xéo họ, sau đó hướng Hồ Quân mà mỉm cười.

Đôi mắt đào hoa kia thật sự rất đẹp, đen trắng phân rõ, khi cười thì cong thành ánh trăng non, nụ cười vẫn thân thiện ấm áp như mọi khi: "Được rồi, chuyện trước kia coi như cho qua, hiện tại tôi tha thứ cho cậu, nhưng nếu có gặp lại tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu."

"Được, được" Hồ Quân như được đại xá vội vã đứng dậy.

[Phó bản đã kết thúc, phát sóng trực tiếp sẽ kết thúc sau năm phút nữa. ]

Màn hình trước mặt Liễu Yến tắt ngúm: "A! Tại sao lại tha cho hắn! Học trưởng, đừng tốt bụng như vậy chứ! Anh suýt chút nữa đã bị hắn gϊếŧ chết a!!!"

Lúc đó Giang Tứ bị ba người liên thủ đối phó, nếu không phải cậu phản ứng đủ nhanh và tấn công đủ mạnh, thì cậu chắc chắn sẽ bị đẩy tới chỗ chết.

Hai nữ sinh cũng phẫn nộ nói: "Lớp trưởng, cậu nên đánh cậu ta đi! Cậu đối với cậu ta tốt như vậy, nhưng cậu ta lại phản bội cậu, tại sao lại để có thể dễ dàng tha thứ cho cậu ta như vậy?"

"Đừng nóng," Giang Tứ ngữ điệu chậm rãi ôn hoà, tựa hồ không có chút nào tức giận: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Cậu giơ tay phải lên, bên trong cổ tay nhuốm máu hiện lên một cái mã vạch đen trắng, đôi môi màu nhạt mím lại, nhẹ giọng nói, “Hệ thống, Mở tích phân thương thành*.”

*["Trung tâm mua sắm bằng tích phân" tôi thấy dễ nguyên raw nghe sẽ hay hơn]

Ngay khi vừa dứt lời, một ánh sáng lóe lên trên mã vạch, sau đó một tia sáng màu xanh chiếu đầy hình ảnh công nghệ cao xuất hiện.

“Oa, đây là cái gì a?” Vương Linh và Sở Tiêu Tiêu sợ ngây người.

“Trò chơi tích phân thương thành, các cậu cũng có” Giang Tứ nhẹ nhàng giải thích: “ trên cổ tay là mã vạch triệu hồi hệ thống. Gọi, nó liền xuất hiện.”

Lớp trưởng vẫn ôn nhu như thường lệ.

Giống như luật chơi, tích phân thương thành xuất hiện trong hình chiếu màu xanh lam cũng rất giống với giao diện của trung tâm mua sắm trong các trò chơi trực tuyến.

Thời điểm khi Giang Tứ mở trung tâm thương thành, một dấu chấm than xuất hiện ở góc dưới bên phải [Ngài có phần thưởng mới].

"Mở phần thưởng."

[Điểm trò chơi của ngày là cấp S. Loại bỏ Boss, nhân đôi số điểm, số điểm hiện có là 1600.】

【Phần thưởng:『 manh nữ thính giác* ( sơ cấp ): Gia tăng thính lực 』, 『 phanh thây tay ( trung cấp ): Gia tăng lực cổ tay』, 『 Tiếng khóc lạnh lùng của các chết ( cao cấp ) 』

*[Thính giác của cô gái mù]

Giang Tứ nhướng mày, một tia sáng xanh lam lóe lên trên con dao tiện lợi vừa rồi cậu sử dụng để phanh thây Boss, suy nghĩ lóe lên trong đầu, lưỡi tiện ích trong tay cậu bật ra, trong nháy mắt biến thành một con dao tinh xảo màu bạc! Con dao nhỏ này chỉ dài tầm 14cm được làm bằng bạc sterling bên trên trạm khắc những hoa văn tinh xảo, thân dao thon dài, phần lưỡi dao dị thường sắt bén.

"Tiếng khóc lạnh lùng của xác chết"?

Đây hóa ra là một con dao phổ thuật.

Nó rất phù hợp với thẩm mỹ của Giang Tứ, có thể nói là bất ngờ ngoài sức tưởng tượng.

Giang Tứ thu nó vào, khi lưỡi dao quay trở lại, nó trở lại thành một con dao tiện lợi thông thường.

Có thể thay đổi hình dạng?

Ngô, cũng không tệ.

Giang Tứ rất hài lòng, trở lại trung tâm thương thành.

Các kệ ảo chứa đầy đạo cụ, vũ khí và thức ăn có thể sử dụng trong trò chơi. Chúng sẽ được làm mới mỗi nửa tháng. Bất quá trừ bỏ cố định làm mới, đồ ăn cùng đạo cụ đại đa số đều là sơ cấp cùng trung cấp, một cái cao cấp cũng chẳng có.

Loại đạo cụ này tuy rẻ nhưng lại vô dụng.

Chỉ có những vũ khí huyền thoại ( truyền thuyết ) ở đầu kệ mới có thuộc tính xuất sắc, nhưng điểm cũng đắt đến nực cười, điều khó khăn nhất là chúng đều có giới hạn, chỉ có một, ai đến trước thì có được.

Ánh mắt cậu rơi vào khẩu súng lục màu đen ở hàng đầu trị giá 80.000 điểm hồi lâu.

"Câm hận đoạn diệt ( Truyền thuyết )"

Là vũ khí yêu thích của cậu. Cậu còn nhớ rất rõ vẻ ngoài của nó, cảm giác ớn lạnh khi các đầu ngón tay chạm vào, còn có... một phát đạn bắn vỡ đầu bọn quỷ quái.

Ngón tay mảnh khảnh như ngọc khẽ run lên, lông mi như quạ rũ xuống, che đi vẻ hưng phấn nơi đáy mắt.

Ánh mắt của Giang Tứ quét qua đống đạo cụ sơ cấp, không để mắt nữa.

Cậu đóng cửa thương thành, cầm con dao phẫu thuật trong tay, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt nhẹ lên lưỡi dao, cụp mắt trầm ngâm hỏi: “Ba người chia nhau một miếng bánh, tôi nên chia như thế nào?

” ..... Hả?” Sở Tiêu Tiêu ngẩn người: “Lớp trưởng, cậu đang nói cái gì vậy?” Vừa định tiếp tục truy vấn, lại bị câu nói của thiếu niên làm cho hoảng sợ.

"Hừ, có nên chém chết hai người bạn thân, hay là ..." Giọng điệu ảm đạm của Giang Tứ đột nhiên thay đổi, gương mặt trở lại vẻ dịu dàng thường ngày, nhưng lời nói của cậu còn dọa người hơn: "Cắt ba miếng bánh đi, bánh ngọt rồi là của tôi*. ”

*[Mình không hiểu ý của của tác giả trong câu này là gì a!!! Cứu!!!]

Giang Tứ chậm rãi đi vào phòng học bên cạnh, lười biếng dựa vào cửa sổ, yên lặng chờ đợi cái gì đó.

Đèn đường bên ngoài lại bật sáng, soi rõ con đường mòn, nửa phút sau, ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người, loạng choạng bước tới.

Người này vừa đi vừa thì thầm cái gì đó trong miệng.

"Hạng nhất? Lại là hạng nhất?. Tên ngốc kia lại đứng đầu, luận về chỉ số thông minh cậu ta rõ ràng không bằng mình, một tên đần thích làm người tốt*!"

*[Mình đã cố dịch sát nghĩa nhất có thể]

Lúc trước y biết Giang Tứ là một người tốt bụng. Là một người rất nhiệt tình. Ai cũng sẽ giúp đỡ, đó là lý do tại sao y cùng Giang Tứ làm huynh đệ.

Bởi vì chỉ cần y khóc, ngày ngày bán thảm kêu nghèo thì cậu chắc chắn sẽ giúp đỡ tận tình, rõ ràng điều kiện gia đình như vậy nhưng vẫn sẽ cố gắng hết sức để tặng quà, cho tiền y, giúp y đánh nhau với người khác.

Bị y lợi dụng đến xoay mòng mòng, còn cho đó là sự thật, tóm lại cũng chỉ là một thằng ngu mà thôi.

Nếu không có Giang Tứ, ba năm cấp ba của y thực sự đã không dễ dàng đến vậy.

Thời điểm Hồ Quân đang đắc ý thì đột nhiên bị một giọng nói lạnh lùng gọi lại

“Hi, Hồ Quân, thật trùng hợp.”

“Cậu…” Hồ Quân kinh ngạc quay đầu lại, chưa kịp nói gì thì đã thấy trên ngón tay Giang Tứ hiện lên một tia bạch quan.

Giây tiếp theo, Hồ Quân được bao phủ bởi bạch quang sáng chói, vẻ mặt đau đớn, ngạc nhiên, y khó khăn hỏi: “... Tại sao?”

Tại sao không giống nhau? Tại sao lần này Giang Tứ lại không có mềm lòng?

Bạch quang lóe lên, y biến mất.

[Người chơi Hồ Quân đã bị loại bởi người chơi Giang Tứ.]

“Tại sao?”

Giang Tứ như nghe được cái gì đó buồn cười, một tay chống trên khung cửa sổ, động tác nhẹ lướt qua, khom lưng nhặt con dao bạc bị đánh rơi dưới đất, trước mặt trắng, khoé môi nhàn nhạt câu lên : “Tôi đã nói rồi, đừng để tôi gặp lại cậu.”

Hắn thích thú đùa giỡn con mồi của chính mình.