Kỹ Năng Của Ta Là Sao Chép Hoàn Hảo

Chương 17: Đếm Thu Hoạch

"Gia hỏa này là ai, sao dữ dội thế?"

"Hắn gọi là Ronan, là người bị đào thải năm ngoái!"

"Năm ngoái? Trách không được mạnh như vậy!"

Nhân Sư Ronan chiến đấu cùng bốn tên năng lực gia tự nhiên hấp dẫn những người khác đến xem náo nhiệt, mọi người núp ở phía xa quan sát, đều muốn làm ngư ông, nhưng sau khi nhìn thấy Ronan dũng mãnh như vậy, tất cả liền thất vọng.

Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi cố nhiên rất tốt, nhưng nếu một bên hổ một bên cừu, cái này ngư ông định nhất định thảm.

"39 Khỏa! Chậc chậc, không tệ không tệ!!"

"Gia hỏa này lại có 28 Khỏa!"

"Lời! Lần này lời to rồi!"

Ronan trong lòng đắc ý, thu hoạch lần này nhiều ngoài ý liệu, bốn tên năng lực gia cộng lại, tổng cộng hắn thu được 120 khỏa tim ma thú, thu hoạch phong phú trước nay chưa từng có.

"Hỗn đản! Chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Bốn tên năng lực gia trơ mắt nhìn xem tim ma thú mình thu thập được bị lấy đi, trong lòng rỉ máu, đây chính là bọn hắn hao tổn tâm cơ thật vất vả thu tập được a, hiện tại mất trắng!

Lần đánh giá huấn luyện này bọn hắn chắc chắn bị đào thải!

"Không bỏ qua cho ta? Haha, giữ lời này lại mà nói với lũ năm sau đi, năm nay bọn ngươi không còn cơ hội!"

Ronan cười nhạo một tiếng, mảy may không có đem uy hϊếp của bốn tên năng lực gia để ở trong lòng, năm ngoái hắn chính là uy hϊếp người khác như thế này đây, kết quả sao?

Người khác thông qua đánh giá, hắn bị đào thải!

Vì vậy, sủa loạn là vô nghĩa!

"Thằng súc vật!"

......

Ronan nhanh chóng biến mất trong con phố đổ nát, hắn vừa mới nếm đến ngon ngọt, dự định một lần nữa tìm một chỗ để mồi dụ con mồi.

Ronan bước vào một cửa hàng bỏ hoang, sau đó bắt đầu nằm ngáy o o, hắn cố ý đem tiếng ngáy đánh vang động trời, giả bộ đi ngủ, để hấp dẫn người khác.

Tiếng ngáy của hắn chính là mồi nhử!

Ronan tin tưởng con mồi sẽ đến!

Gia hỏa này, nhìn thì cao to thô kệch, thế mà lại giảo hoạt như thế, đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài!

Lăng Cửu nhìn xuyên qua lớp kính của cửa hàng, nhìn thấy Ronan đang giả vờ ngủ, nhất thời không biết nói gì.

Không sợ lưu manh nắm đấm lớn, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, đánh giá huấn luyện đã đi đến giai đoạn cuối cùng, ai cũng muốn cướp đoạt thành quả của người khác để nâng cao thành tích.

Huống chi, chỉ cần bày ra một tiểu xảo đơn giản liền dụ được đống người, phương pháp của Ronan rõ ràng là đơn giản và hiệu quả hơn rất nhiều so với việc tìm kiếm một cách đơn lẻ.

Lăng Cửu một cước đá văng cửa chính cửa hàng.

"Ân?"

Ronan bỗng nhiên mở to mắt, trong mắt có chút hoang mang, vừa nằm chưa đến hai phút liền có quỷ xui tới cửa? Lão tử vận khí cũng quá tốt đi!

Ronan vùng người dậy, cười như không cười nhìn Lăng Cửu: "Ngươi muốn cướp tim ma thú của ta?"

"Đương nhiên!"

Lăng Cửu lười nhác nói nhảm, một cỗ trọng lực bành trướng ngang nhiên ép lên thân hình Ronan, đem Ronan ép cho chao đảo.

Ngay lập tức, một phiến đá đối diện đánh tới.

"Không tốt!"

Ronan sắc mặt đại biến, vội vàng cúi đầu ý đồ né tránh phiến đá oanh kích, nào có thể đoán được áp bách trọng lực bỗng nhiên giảm bớt, thậm chí trọng lực vốn có cũng liền biến mất, đem thân thể không thể kiểm soát được của Ronan bay lơ lửng.

Oanh ——

Phiến đá nện thẳng vào người Ronan, hắn bị đập cho thất điên bát đảo, sau đó những phiến đá xung quanh nhao nhao nổi lên, hướng phía hắn đè xuống.

Trong nháy mắt, Ronan hoàn toàn bị phiến đá cầm cố lại, hắn ra sức giãy dụa, căn bản không làm nên chuyện gì, cho dù sử dụng năng lực hóa Nhân Sư cũng vô dụng, trọng lực + phiến đá liền phảng phất như Ngũ Chỉ Sơn, đem hắn ép không thở nổi.

"Ngươi...... Hỗn đản!" Ronan vừa lo vừa giận.

"Thường ngày đi dạo bên sông, thể nào không bị ướt giày!"

Lăng Cửu khẽ lắc đầu: "Huống chi ngươi tự mình kiềm chế thực lực, câu dẫn người khác chủ động tới cửa, thất bại là chuyện sớm muộn!"

"Làm sao ngươi biết?" Ronan hơi sững sờ.

"Thời điểm ngươi đánh cướp bốn tên năng lực gia vừa rồi, ta ở xa xem qua!"

Lăng Cửu đưa tay cởi xuống túi không gian của Ronan, sau đó đem tim ma thú bên trong đổ ra.

"Chậc chậc, ngươi đến cùng là dụ dỗ được bao nhiêu gia hỏa xui xẻo, sao góp nhặt được nhiều tim ma thú thế này?" Lăng Cửu nhịn không được sợ hãi thán phục.

"Tiểu tử, nếu ngươi dám lấy tim ma thú của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Ronan lòng gấp gáp, đống tim ma thú này là bằng chứng để hắn thông qua đánh giá a, nếu bị Lăng Cửu cầm lấy, hắn không phải lại bị đào thải?

"Không bỏ qua cho ta? Haha, giữ lời này lại mà nói với lũ năm sau đi, năm nay ngươi không còn cơ hội!"

Lăng Cửu từ đầu tới cuối đem những lời Ronan nói với bốn tên năng lực gia trả lại cho hắn, Ronan nghe được xấu hổ giận dữ đan xen, xém chút nữa lên cơn đau tim.

"Tốt, cáo từ!"

Lăng Cửu đem tất cả tim ma thú bỏ vào túi không gian của mình, trong ánh mắt muốn gϊếŧ người của Ronan, xoay người rời đi.

Thời gian kế tiếp, Lăng Cửu cũng học được từ Ronan, hắn cố ý tìm một cửa hàng để ẩn nấp, sau đó cố tình truyền ra tiếng ngáy o o, giả bộ như ta đang trốn chỗ này, các ngươi đến cướp của ta đi.

Chưa kể, cách này rất hiệu quả, tuần tự liền có ba nhóm người tìm tới Lăng Cửu, để cho hắn kiếm lời đầy bồn bát. Tới gần trưa, một đạo âm thanh cảnh báo chói tai vang vọng khắp cả huyện thành, đây là tín hiệu để cảnh báo đánh giá huấn luyện kết thúc.

"Hô! Cuối cùng cũng kết thúc!"

"Con mẹ nó! Nhanh như vậy liền kết thúc......"

Nghe được tiếng cảnh báo, trong đám tân binh trong huyện thành hoặc là nhẹ nhàng thở ra, hoặc là lộ vẻ mặt không cam lòng, hoặc là không thèm để ý, nhao nhao đi ra khỏi chỗ ẩn thân.

.......

Căn cứ Lantian.

Khu dân cư Đại Đường, biệt thự A35.

Lăng Thiên Tứ cùng Lăng Hiểu Đồng đang ngồi trên ghế sofa, khẩn trương nhìn vào màn hình TV, bên trong TV đang chiếu khung cảnh bên ngoài huyện Thái Gia.

"Lưu Bách Văn, 14 điểm tích lũy!"

"Vương Quân, 21 điểm tích lũy!"

"Đổng Điền Điền, 32 điểm tích lũy!"

"Vương Gia Bảo, 41 điểm tích lũy!"

......

Từng tân binh đi ra khỏi huyện thành, liền có nhân viên quản lý chạy lại trợ giúp kiểm kê hàng.

Một khỏa tim ma thú cấp 1: 1 điểm tích lũy.

Một khỏa tim ma thú cấp 2: 10 điểm tích lũy.

Tim ma thú cấp 1 và cấp 2 có điểm khác nhau rất lớn, rất dễ dàng phân biệt.

Phụ trách quay phim đem hình ảnh trực tiếp tại hiện trường truyền đến thiên gia vạn hộ, đem một màn này cho dân cư sống trong căn cứ Lantian quan sát.

"Ba ba, người nói ca ca có thể thông qua khảo hạch không?" Lăng Hiểu Đồng khuôn mặt nhỏ căng cứng.

"Nhất định có thể! Hắn nhưng là con của ta!"

Lăng Thiên Tứ cũng lo lắng bất an, có thể hay không thông qua đánh giá liên quan đến tiền đồ nhi tử, thân làm phụ thân như hắn sao không khẩn trương.

Đồng thời, các sếp và lãnh đạo của từng cái tổ chức siêu năng lực cũng theo dõi truyền hình trực tiếp, theo dõi sát sao kết quả của buổi đánh giá.

Lạc gia của Bàn Cổ cũng là một trong số đó, tân binh mặc dù non nớt nhưng chính là tương lai của tổ chức, muốn một tổ chức phát triển lớn mạnh, trường thịnh không suy, nhất định phải coi trọng việc bồi dưỡng tân binh.

Nghe Bạch Dương nói, Lăng Cửu tiểu tử này biểu hiện không tệ, thu hoạch có hi vọng đạt được đệ nhất?

Lạc gia trong lòng sinh ra vẻ mong đợi.

"Cao Dũng, 7 điểm tích lũy!"

"Vương Cát tường, 0 điểm tích lũy!"

"0 điểm tích lũy?"

"Gia hỏa này thật xui xẻo a!"

Thời gian trôi qua, những tân binh ra khỏi huyện thành liền có thành tích của mình, thành tích không tệ thì mừng rỡ, thành tích kém thì ủ rũ....

Lúc này, Lăng Cửu bước ra.

"Ba ba, mau nhìn, là ca ca!"

"Tiểu tử này cuối cùng ra!"

+×+ Mọi cập nhật và thay đổi chỉ được tiến hành trên d_t_r_u_y_e_n_._c_o_m và t_r_u_y_e_n_h_d_1_._c_o_m +×+