Bạch Thiển rời khỏi thư phòng, trong khi đó Đàm Du Nhiễm lưu dữ liệu và tắt máy tính.
Khi bước ra khỏi thư phòng, cô liền ngẩn người.
Hai chú mèo Anh lông ngắn đang nép mình trong góc phòng khách, trông như chưa từng rời đi.
Thấy cô, Phỉ Sâm hiếm khi không hung hăng đánh cô mà đứng dậy đi đến bên cạnh cô, cọ vào người cô.
Có vẻ nó rất nhớ Đàm Du Nhiễm.
“Chào mừng anh trở về.” Đàm Du Nhiễm xoa đầu và lưng của Phỉ Sâm.
Phỉ Sâm nhìn chằm chằm vào cổ cô một lúc lâu, rồi nó đưa tay lên như muốn ra đánh cô.
Nhưng cuối cùng vẫn âm thầm bỏ tay xuống, mặt mày khó chịu.
Trên đó toàn là dấu hôn do con mèo trắng để lại.
Đàm Du Nhiễm không phát hiện ra, cô vui vẻ chơi với con mèo.
Lúc đầu, Đàm Du Nhiễm nghĩ họ là con người nên cô luôn có cảm giác kỳ quái khi chơi đùa cùng họ, nhưng sau khi suy nghĩ lại, giờ không trêu đùa thì đợi đến khi nào?
Huống chi không lúc nào cô cũng có thể chạm vào Phỉ Sâm.
Lạc Anh cũng bước đến bên cạnh Đàm Du Nhiễm, dụi đầu vào lòng cô.
Đàm Du Nhiễm tận hưởng cảm giác được một bầy mèo vây quanh, lần lượt vuốt ve từng con.
“Khi nào Nhu Nhi về nhỉ?” Đàm Du Nhiễm thì thầm tự hỏi.
Phỉ Sâm quay đầu lại rồi dùng chân đánh cô một cái.
Cô gái ngốc, dám nghĩ tới người đàn khác trước mặt anh?
“A, anh lại đánh tôi!” Đàm Du Nhiễm tránh xa Phỉ Sâm, cô ôm Lạc Anhd chạy trốn thật xa.
Bạch Thiển đứng một bên quan sát, cậu có chút đồng tình với Phỉ Sâm.
Cô dâu của họ vừa vô tâm vừa ngu ngốc, Bạch Thiển cảm thấy Phỉ Sâm rất nhanh sẽ bị tức đến mức mạch máu nổ tung.
Buổi tối, Đàm Du Nhiễm làm thức ăn cho mấy con mèo, sau đó chuẩn bị bữa tối cho Bạch Thiệu và Tần Diệc Phong, rồi quay về thư phòng làm việc.
Trước khi đi ngủ, Đàm Du Nhiễm ngồi ôm gối trên ghế sofa trong phòng khách.
"Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Tần Diệc Phong đi tới, ngồi bên cạnh Đàm Du Nhiễm.
Anh nhìn thấy Đàm Du Nhiễm đã lơ đãng cả buổi tối.
"Nhu Nhu vẫn chưa về" Từ khi nuôi vài con mèo, cô đã coi chúng là gia đình của mình, Nhu Nhu vẫn chưa về khiến cô rất lo lắng.
Hơn nữa cậu ta còn nhỏ, khiến người ta không thể yên lòng.
“Cậu ấy rất tốt, em không cần lo lắng.” Tần Diệc Phong biết thực lực của mèo con, anh không lo cậu ta ở bên ngoài sẽ bị bắt nạt.
Ngược lại anh đang suy nghĩ cậu ta đang đi làm nhiệm vụ gì, nhưng đó là cơ mật của gia tộc họ, anh không có cách nào biết được.
“Bây giờ muộn rồi, em đi ngủ trước đi, có khi sáng mai tỉnh dậy em liền thấy cậu ta trong phòng.” Tần Diệc Phong trấn an cô.
“Được.” Đàm Du Nhiễm đứng dậy đi vào phòng ngủ của mình.
Khi đi đến cửa phòng, cô mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Anh làm gì ở đây?” Đàm Du Nhiễm nhìn chằm chằm vào Tần Diệc Phong.
Cô đột nhiên nghĩ đến những gì Bạch Thiệu nói sáng nay, cô gần như có thể kết luận rằng Tần Diệc Phong không có ý tốt theo dõi trong phòng.
“Thưa phu nhân, bà đã hứa tối nay ngủ chung với tôi.” Tần Diệc Phong giữ chặt cửa phòng ngăn không cho Đàm Du Nhiễm đóng lại.
“Tôi nói như vậy khi nào!?” Rõ ràng cô chỉ nói cô sẽ suy nghĩ về điều đó.
"Chẳng lẽ phu nhân thích con mèo trắng hơn? Em đã ngủ với cậu ta hai lần rồi." Tần Diệc Phong chậm rãi nói.
Nhìn đi!? Mấy con mèo vừa về nhà liền bắt đầu tranh giành vợ với nhau!
Đàm Du Nhiễm che lỗ tai, cô từ chối đối phó với tình huống này.
“Phu nhân không muốn trải nghiệm kỹ xảo tình ái của hoàng gia sao?” Tần Diệc Phong nói nhỏ bên tai Đàm Du Nhiễm.
Trơ trẽn! Không biết xấu hổ!
Đàm Du Nhiễm cảm thấy Tần Diệc Phong sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang thì anh ta chính một tên khốn chết tiệt.
Tại sao mấy con mèo của cô đều như vậy?
"Anh im miệng và vào đi.” Đàm Du Nhiễm rất muốn làm cho Tần Diệc Phong im miệng, nhưng đáng tiếc cô rõ ràng ở thế yếu hơn.
Không còn cách nào, cô đành cho con mèo này vào phòng trước, nếu không sẽ càng có nhiều con mèo đòi vào.
“Thưa phu nhân, em có muốn đi tắm trước không?” Tâm trạng của Tần Diệc Phong có vẻ tốt, anh bắt đầu cởi cúc áo trước mặt Đàm Du Nhiễm.
"Tối nay chỉ ngủ! Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!" Đàm Du Nhiễm nghiêm khắc cảnh cáo.
“Nghĩ về em cũng không được sao, thưa phu nhân.” Tần Diệc Phong vén tóc Đàm Du Nhiễm lên rồi hôn lên môi cô.
Anh, anh đùa tôi à!
“Anh còn nói linh tinh nữa thì em sẽ đuổi anh ra khỏi phòng.” Đàm Du Nhiễm cầm bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Trong phòng chỉ còn một mình Tần Diệc Phong đang nhếch môi cười.
Lúc phu nhân của anh thẹn thừng đáng yêu quá đi mất.