Chào Buổi Sáng Mèo Con

Chương 12: Chuẩn bị bữa trưa cho mèo

Cuối cùng, Đàm Du Nhiễm được Bạch Thiển tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Đàm Du Nhiễm đỏ mặt, siết chặt khăn tắm trên người.

Vừa rồi Bạch Thiển cứng rắn muốn moi sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong người cô, ngón tay đâm vào rút ra khiến cô đạt cao trào 1 lần.

Xấu hổ muốn chết.

Tuy nhiên Bạch Thiển cũng không khá hơn là bao, cậu phải kiềm nén không dùng côn th*t tiến vào hoa huyệt. Sau khi cậu dọn dẹp sạch sẽ cho Đàm Du Nhiễm, cậu đẩy cô ra khỏi phòng tắm, còn bản thân thì tự giải quyết bên trong.

Ngay cả khi đã tìm thấy cô dâu, Bạch Thiển cũng rất đau khổ.

Đàm Du Nhiễm không quan tâm đến sự bất bình của Bạch Thiển, sau khi mặc quần áo, dô tiếp tục chuẩn bị bữa trưa.

Đàm Du Nhiễm tìm trên mạng các công thức làm đồ ăn cho mèo. Cô xắn tay áo bắt đầu nấu bữa trưa.

"Meo meo~" Phỉ Sâm bước vào bếp, kêu lên một tiếng than phiền.

Đàm Du Nhiễm không hiểu tiếng mèo, nhưng cô hiểu con mèo kia đang nói gì.

Làm nhanh lên đồ chậm chạp.

Đàm Du Nhiễm cảm thấy cô là một con sen, theo nghĩa đen.

Tài nấu nướng của cô không tệ, dù sao cô đã sống một mình nhiều năm, nếu cô không bibết nấu thì đã sớm chết đói rồi.

Sau khi chuẩn bị bữa ăn cho mèo, cô cho ba con mèo ăn trước rồi quay lại phòng bếp tiếp tục làm bữa trưa cho con người.

"Nhiễm Nhiễm, sao chị lâu thế, em đói quá." Thu Vũ không chịu nổi, cậu chạy vào phòng bếp, ôm Đàm Du Nhiễm từ phía sau.

"Xin lỗi nhé, đợi tôi một chút nữa thôi." Đàm Du Nhiễm xoa đầu Thu Vũ.

Đàm Du Nhiễm làm cơm chiên cho ba người, trong lòng thầm nghĩ chút nữa cô sẽ ra ngoài mua thêm nhiều củ, Thu Vũ đang phát triển, phải ăn uống đầy đủ dinh dưỡng.

Bạch Thiển đã sắp xếp bàn ăn và ngồi chờ sẵn ở đó.

"Tôi chuẩn bị về nhà." Bạch Thiển đột ngột nói.

"Hả?" Đàm Du Nhiễm ngậm thìa cơm trong miệng, nghi ngờ nhìn cậu.

"Tôi về nhà lấy quần áo và một số đồ dùng cần thiết cho bọn tôi." Bạch Thiển giải thích.

"Ừ." Cũng đúng, bọn họ cũng phải có đồ dùng sinh hoạt hằng ngày nhưng...

"Sống ở đây trong hình dạng con người không phải quá chật sao?" Mặc dù cô không bận tâm họ sống trong hình dạng con người nhưng cô có chút sợ hãi nha.

Sợ họ phá hủy ngôi nhà bé nhỏ của cô.

"Không đâu, buổi tối tôi có thể ôm chị ngủ, thật là vui." Bạch Thiển nheo mắt, tựa hồ cảm thấy thoải mãn khi nghĩ đến viễn cảnh đó.

"Tôi không đồng ý việc đó, hai cậu ngủ ở phòng dành cho khách." Đàm Du Nhiễm rất vui khi nhà cô có một phòng ngủ dành cho khách.

Tài sản mà cha mẹ cô để lại đủ để cô mua một căn biệt thự, nhưng cô không muốn sống quá xa hoa, cũng không muốn ủy khuất chính mình nên cô đã mua một căn hộ có 4 phòng và 1 phòng dành cho khách. Cô rất thích ngôi nhà này.

Nhưng mấy con mèo kia có vẻ không thích ngôi nhà này cho lắm.

Đàm Du Nhiễm liếc nhìn Lạc Anh đang thất thần còn Phỉ Sâm đang sốt ruột vẫy đuôi.

"Nhiễm Nhiễm, buổi tối em không được ngủ cùng chị sao?" Thu Vũ mở to hai mắt nghiêng đầu, cậu không hiểu tại sao lại không được ngủ cùng Đàm Du Nhiễm.

no

"Không." Đàm Du Nhiễm khẳng định.

"Ô." Thu Vũ đáp lại một tiếng, cậu trông như một con mèo nhỏ bị bỏ lại ven đường, nếu cậu trong hình dáng con mèo, chắc chắn hai tai của cậu đang cụp xuống.

Đàm Du Nhiễm quyết không mềm lòng, cô thu dọn bàn ăn rồi đi vào thư phòng.

Đùa à, một hai đòi ngủ với cô rồi lỡ đè cô ra thì cô tìm ai để khóc.

Đàm Du Nhiễm ngồi trong thư phòng, biên tập viên mỗi ngày không có nhiều việc phải làm, cho nên thời gian rảnh rỗi còn lại cô dùng để viết lách.

Ngay khi Đàm Du Nhiễm vừa ngồi xuống ghế, Lạc Anh cũng theo cô vào phòng, nó nhẹ nhàng nhảy lên ghế rồi nằm lên đùi cô.

Đàm Du Nhiễm cảm thấy sức nặng tăng gấp đôi.

Lạc Anh không béo nhưng chắc chắn không hề nhẹ, dù sao kích cỡ của nó cũng quá lớn nên việc nó làm tổ trên chân mình khiến cô có cảm giác kì lạ.

"Lạc Anh, bên kia có đem, anh đến đó nằm được không?" Đàm Du Nhiễm dùng giọng điệu lấy lòng thương lượng với Lạc Anh.

Tính tình của Lạc Anh rất tốt, nhưng nó luôn khiến cô có cảm giác căng thẳng không thể giải thích được.

Haizz, mấy con mèo này không khiến người ta bớt lo cho được.

Lạc Anh không để ý đến cô, thậm chí nó còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô. Con mèo nhắm mắt, đem chân thu lại như thể sắp ngủ.

Đàm Du Nhiễm thở dài, cô không định thuyết phục con mèo trong lòng nữa. Cô bật máy tính, bắt đầu xử lý công việc của biên tập, thi thoảng không nhịn được vuốt lông cho Lạc Anh.

"Tại sao mấy anh không biến thành hình người, tại sao lại không nói cho tôi biết lí do mấy anh đến nhà tôi?" Đàm Du Nhiễm lẩm bẩm.

"Có khi mấy anh không phải người của tộc mèo, hai người kia lừa gạt tôi phải không?" Đàm Du Nhiễm đột nhiên nghĩ tới khả năng này.

Lạc Anh khẽ liếc nhìn cô, nó thể hiện ánh mắt khinh thường từ góc độ Đàm Du Nhiễm không nhìn thấy.