Chào Buổi Sáng Mèo Con

Chương 10: Mèo không ăn thức ăn cho mèo

"Nhu Nhu, cậu có thể tự quyết định cách sống của mình. Tôi không cấm cản cậu, cậu có thể biến thành hình người tùy thích." Đàm Du Nhiễm cúi xuống xoa đầu Thu Vũ.

Đứa bé ngoan ngoãn này thật khiến người ta đau lòng.

"Thật sao?" Sau khi nghe Đàm Du Nhiễm nói, Thu Vũ biến thành hình người, khỏa thân ngồi trên đống quần áo rơi vãi trên mặt đất, nhìn cô đầy chờ mong.

"Ừ, tôi thích cậu dù cậu là người hay mèo." Đàm Du Nhiễm nhặt quần áo lên đưa cho Thu Vũ.

"Nhiễm Nhiễm, chị thật tốt bụng." Thu Vũ nở một nụ cuời dễ thương với Đàm Du Nhiễm.

"Chị nói thích em, có nghĩa là em có thể cưới chị đúng không?" Thu Vũ nói, ánh mắt đầy mong đợi.

Đàm Du Nhiễm không biết có phải do ảo tưởng của cô hay không, nhưng đứa trẻ này hình như không ngây thơ như cô tưởng tượng?

Sau khi Đàm Du Nhiễm an ủi Thu Vũ, đã sớm tới giờ ăn trưa.

Nhưng một lần nữa Đàm Du Nhiễm cảm thấy sự rắc rối.

Mấy con mèo đang bị nghi là người kia, bình thường mỗi trưa cô đều cho chúng ăn thức ăn cho mèo.

Viên Viên và Nhu Nhu bây giờ trông giống con người nên dễ xử lí hơn, cho hai người họ ăn thức ăn của con người là được, nhưng ba con mèo kia...

Đàm Du Nhiễm liếc nhìn Lạc Anh và Phỉ Sâm đang ngủ trong góc, còn Phỉ Phỉ theo cô vào bếp.

"Làm sao anh có thể ăn thức ăn cho mèo để sống qua ngày vậy?" Đàm Du Nhiễm không nhịn được phàn nàn với Phỉ Phỉ.

"Tại sao anh không biến thành hình người?" Cô suy nghĩ.

Cô yêu cầu ba con mèo biến thành hình người vì cô muốn nói chuyện với chúng.

Không ngờ là cả ba con mèo đều phớt lờ cô, ra vẻ chúng không nghe thấy.

Giống như bây giờ, Phỉ Phỉ nhìn cô chằm chằm với đôi mắt xanh biếc to tròn, không hề có ý định biến thành hình người để giao tiếp với cô, chỉ dùng đuôi quấn lấy bắp chân của cô.

Nhìn xem, nói chuyện với một con mèo, thật là một hành động ngu ngốc.

Đàm Du Nhiễm cũng cảm thấy cô thật ngốc khi cố nói chuyện với con mèo.

"Quên đi, cứ cho chúng ăn vậy." Đàm Du Nhiễm quyết định cho ba con mèo ăn thức ăn cho mèo. Sẽ rất tệ nếu chúng bị đau bụng khi ăn thức ăn của con người.

Đàm Du Nhiễm đến khu vực ăn uống của mèo với hai bát thức ăn. Cô ngồi xổm để đặt bát thức ăn xuống nhưng Phỉ Sâm lười biếng đi tới đập vào tay cô.

Ý là, cô định cho trẫm ăn cái này?

"A! Anh lại đánh tôi!" Đàm Du Nhiễm giật mình, cô gầm lên với Phỉ Sâm.

Bạch Thiển khịt mũi cười.

"Nếu cô ấy biết anh ta là ai, cô ấy nhất định sẽ hối hận vì đã nói giọng điệu như vậy với anh ta." Bạch Thiển nói với Thu Vũ đang ngồi bên cạnh với giọng điệu lạnh lùng.

Thu Vũ biết Đàm Du Nhiễm bận rộn chuẩn bị bữa trưa nên cậu không làm phiền cô mà làm tổ bên cạnh Bạch Thiển, Bạch Thiển cũng không từ chối.

"Trước đây anh đều ăn thức ăn cho mèo mà? Sao bây giờ lại không ăn được?" Đàm Du Nhiễm than phiền rồi quay về phòng bếp với hai bát thức ăn.

Không ngờ khi vừa bước vào phòng bếp, Đàm Du Nhiễm cảm thấy một lượng lớn chất lỏng đột nhiên chảy ra khỏi hoa huyệt, khiến qυầи ɭóŧ nhớp nháp.

Cảm giác không giống máu kinh mà giống như...

Khuôn mặt của Đàm Du Nhiễm bỗng đỏ lên.

"Meo meo—" Phỉ Phỉ bước đến bên cạnh cô, nó dùng đuôi quấn quanh mắt cá nhân của cô vỗ nhẹ, nhưng khi nó ngửi thấy mùi gì đó, nó liền chạy nhanh ra khỏi phòng bếp.

Có vẻ nó đang tức giận.

"Sao vậy?" Bạch Thiển bước vào phòng bếp, nhìn Đàm Du Nhiễm đang đỏ bừng mặt.

Vừa rồi Phỉ Phỉ chạy ra khỏi bếp, nó không kiên nhẫn kêu cậu một tiếng

Đi dọn sạch đi, cái mùi đó thật khó chịu.

Ý Phỉ Phỉ muốn nói chính là như vậy.

Ngay lập tức Bạch Thiển hiểu ra số tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà buổi sáng Đàm Du Nhiễm không cho cậu lấy ra đã chảy ra ngoài.

"Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra?" Bạch Thiển đưa tay chạm vào thân dưới của Đàm Du Nhiễm.

Làm sao mà cậu ta biết?!

"Đừng đυ.ng vào tôi, tôi tự lau được." Đàm Du Nhiễm tránh tay của Bạch Thiển, cô chạy về phía phòng tắm.

Ngay khi cô cởϊ qυầи lót, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ hoa huyệt của cô chảy ra, rơi xuống cả sàn nhà tắm.

Tại sao đêm qua cậu ta lại bắn nhiều như vậy?

Đàm Du Nhiễm che mặt, cô cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt.

"Tôi đã nói với chị phải dọn dẹp sạch sẽ nhưng mà chị không nghe." Bạch Thiển bước vào phòng tắm, cậu giơ tay bế Đàm Du Nhiễm.

"A, để tôi tự đi." Đàm Du Nhiễm vươn tay đẩy ngực Bạch Thiển ra.

"Ngoan nào." Bạch Thiển véo gáy của Đàm Du Nhiễm, cô đành ngoan ngoãn bỏ tay ra dưới áp lực của Bạch Thiển.

"Chị đang trách tôi sao?" Ngón tay của Bạch Thiển tiến vào rất sâu trong hoa huyệt, lúc sáng cậu bôi thuốc, cậu không cho ngón tay vào sâu, bây giờ bên trong còn sót lại rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Bạch Thiển có cảm giác Đàm Du Nhiễm đang trách móc mình dù cô che giấu rất kỹ.

"Là lỗi của tôi, tôi không nên lấy đi lần đầu tiên của chị khi chưa hỏi ý kiến của chị." Bạch Thiển mở vòi hoa sen để rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ hoa huyệt chảy ra, vài tia nước bắn ra làm ướt quần áo của cô.

Bạch Thiển xin lỗi rất chân thành, khiến cô không thể nói ra được bất kì lời trách cứ nào.

"Chuyện đã qua rồi, bây giờ có nói cũng vô nghĩa." Đàm Du Nhiễm thờ ơ nói.

Đương nhiên là cô quan tâm đến lần đầu tiên của mình và cô đã làm mất nó khi mà cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần, dù cô không phải người bảo thủ nhưng không có nghĩa là cô không quan tâm.

----------------

Lời tác giả: Thu · Giả heo ăn thịt hổ · Nhu Nhu · Vũ.

Chỉ trong một nốt nhạc, cậu ta đã thành công cho phép mình được quyền sử dụng hình dáng con người + cưới một người vợ về nhà.