*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: TruyenWiki
Beta: Sâu Sugar
Lâm Cẩm Vân dẫn theo Lâm Vĩ Khang ra ngoài, đi một hồi vậy mà lại tốn gần hai tiếng đồng hồ. Khi trở về, hai anh em đều mồ hôi nhễ nhại thở hồng hộc.
Tưởng Lan nghe thấy động tĩnh đi ra sân nhìn thử, không khỏi tặc lưỡi.
Chỉ thấy hai người kia tay ôm, vai đeo, lưng cõng đủ loại món đồ. Không chỉ có kẹo cao su, kẹo sữa và truyện tranh đã dặn kỹ, mà còn có yo-yo, vở tập vẽ, cọ màu, kèn Harmonica, con diều, dưa hấu, mấy món ăn vặt. Thậm chí trên tay Lâm Cẩm Vân còn ôm một thùng Kiện Lực Bảo.
Tưởng Lan vội vàng phụ đỡ đồ trong tay hai người, dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Lâm Cẩm Vân nói: "Em chiều anh ấy quá đấy."
"Anh ấy thích mà."
Lâm Cẩm Vân sớm đã vừa mệt vừa đói đến bụng dính vào lưng, sau khi mang dưa hấu cùng với thùng nước tăng lực để trong phòng bếp, cô vội đi tới phía trước bồn nước, mở vòi xả nước.
Lúc này mặc dù đã cuối hè nhưng trời vẫn nóng cháy da, đến nỗi nước xả từ vòi cũng nóng ấm.
Lâm Cẩm Vân cúp hai bàn tay, hứng nước vỗ vỗ lên mặt, chẳng những không cảm thấy mát mẻ mà còn nóng thêm. Không biết có phải do vừa rồi cúi đầu xuống quá nhanh hay không, cô đột nhiên cảm thấy đau đầu, khó chịu giống như bị một cây đuốc hơ trên đỉnh đầu vậy. Huyệt thái dương cũng đập kịch liệt, mặt nóng như lửa đốt, cả người tuôn mồ hôi như mưa, cô chống cạnh bồn hít thở không ngừng.
Tưởng Lan vừa đến, thấy dáng vẻ cô như vậy liền đoán ra cô đã bị cảm nắng, vội vàng dìu cô đi lên lầu hai.
Tưởng Lan dìu Lâm Cẩm Vân ngồi lên giường.
"Em cảm nắng rồi, mau nằm nghỉ một lát đi. Bảo em đừng ra ngoài mà không nghe."
"Không sao, chắc là đi nhanh nên hơi choáng, nằm nghỉ sẽ khỏe thôi."
"Còn bướng bỉnh, rõ ràng là bị cảm nắng rồi."
"Không sao, không phải cảm nắng."
"Em còn bướng, chính là cảm nắng."
"..."
Lâm Cẩm Vân ngậm miệng, lần đầu tiên phát hiện thì ra Tưởng Lan cũng sẽ tức giận, tức giận cũng sẽ hung dữ.
Tưởng Lan đỡ Lâm Cẩm Vân nằm xuống, nhanh chóng lục lọi hộp giày đựng thuốc khẩn cấp ở bên trong ngăn kéo tủ đầu giường, tìm một lát lại không tìm được thứ mình cần. Nàng hơi sốt ruột, ném cái hộp lên giường, lại vội vã tìm kiếm trong hộc tủ tầng kế tiếp, cuối cùng lấy ra hai lọ thuốc nước bạc hà từ trong đó, cắt miệng ống, đưa đến trước mặt Lâm Cẩm Vân.
"Ui! Em không uống cái này đâu!
Lâm Cẩm Vân nhìn thấy lọ thuốc trong tay Tưởng Lan, hoảng hốt la lên, từ đầu giường thoáng cái nhảy đến cuối giường, co đầu rụt cổ, sợ hãi mở to mắt nhìn tay nàng.
"Em bị cảm nắng rồi, phải uống thuốc bạc hà mới được."
"Đừng đừng, em sợ uống cái đó nhất đó. Em không uống đâu."
Tưởng Lan không chiều theo ý cô, từ đầu giường theo sát đến cuối giường, từ trên cao nhìn xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, miệng phun ra hai chữ: "Uống mau!"
"Không uống."
"Uống!"
"Không muốn."
"Muốn thế nào mới chịu uống?"
"Sao cũng đều không uống."
"Vậy em đừng hối hận."
Tưởng Lan nói xong bước nửa bước ra khỏi giường, đặt lọ thuốc lên kệ sách ở sau lưng, xoay người tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm Cẩm Vân, mây đen đầy mặt, ánh mắt lạnh lẽo.
Lâm Cẩm Vân nhìn vẻ mặt âm u như sắp mưa của Tưởng Lan, trong lòng hơi sợ. Cô lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng trấn tĩnh, nhưng vừa mở miệng đã lập tức để lộ: "Em đã nói... không uống, thì... sẽ không uống đâu."
Tưởng Lan không trả lời cô nữa, tiếp tục im lặng lạnh lùng nhìn cô, bước một bước đến gần mép giường, đứng thẳng gần như dán mép giường.
"Chị đây là... muốn làm gì?"
"Cù lét em."
Vừa dứt lời, Tưởng Lan đột nhiên khom người đưa tay hướng về phía dưới nách của Lâm Cẩm Vân. Ngón tay của nàng dài mảnh thon gầy, vừa cào một cái, trong chớp mắt Lâm Cẩm Vân lập tức rụt người lại, phản xạ có điều kiện mà kẹp chặt hai bên nách.
Thế nhưng cô đã bị lừa. Ngay lúc cô kẹp nách, tay của Tưởng Lan bất ngờ tập kích eo của cô, ngón tay hơi gập lại thành trảo chiếm cứ phần da nhạy cảm bên eo, đồng thời hơi dùng sức cào cào thật nhanh. Vùng eo của Lâm Cẩm Vân tức thì nhột nhạt như có con kiến bò qua, theo bản năng dùng tay đi bắt đôi bàn tay đang làm việc xấu kia. Nhưng đôi tay kia lập tức thay đổi trận địa, chuyển sang tấn công chính giữa bụng, trong nháy mắt cào lên bụng Lâm Cẩm Vân tạo nên từng cơn nhột.
Nhất thời liên tục bị nhột, tiếng cười đứt quãng từng cơn.
"Đừng! Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
"Á! Đừng mà! Ha ha ha ha mau bỏ tay ra ha ha ha đừng, đừng cào ở đây!"
"Ha ha ha ha không được rồi ha ha ha ha, đừng cào nữa, em uống em uống, em uống liền!"
Lúc này Tưởng Lan mới dừng tay, mỉm cười cầm lọ thuốc nước bạc hà kia ra, đã thấy Lâm Cẩm Vân mệt lả người ngã lên giường thở hổn hển. Tưởng Lan sợ cô chơi xấu không uống thuốc, nhanh chóng kéo cô ngồi dậy.
Lâm Cẩm Vân chậm rãi cầm lấy thuốc nước bạc hà trong tay Tưởng Lan, cả khuôn mặt ỉu xìu thành chữ "囧".
Cô nhìn lọ thuốc vài giây, lại nhìn Tưởng Lan, rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm liều mạng, nhắm mắt lại, cầm lọ thuốc đổ vào miệng, tiếp theo nuốt xuống "ừng ực"!
Gương mặt cô cứng đờ một giây đồng hồ, giống như tù nhân đang chờ tuyên án.
Ở giây thứ hai, mùi thuốc đúng hạn xuất hiện, sau đó chạy thẳng tới từng dây thần kinh vị giác. Trong chớp mắt, đủ loại mùi vị cay, đắng, chát, hôi, lạ bị đầu dây thần kinh cảm nhận cũng truyền đến não, não cấp tốc phản ứng, điều khiển Lâm Cẩm Vân bày ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Muốn sống không được, chết cũng không xong.
Tưởng Lan nhìn gương mặt méo mó trước mắt, lập tức nghĩ đến tám chữ đó.
Chạm đến lòng thương hại, Tưởng Lan nhanh chóng chạy xuống lầu vào phòng Lâm Vĩ Khang tìm viên kẹo, khi trở về phòng trên lầu thì thấy Lâm Cẩm Vân như vẫn đang ở trong dầu sôi lửa bỏng, thậm chí nước mắt cũng sắp bị bức chảy ra ngoài. Nàng vội lột giấy gói kẹo, cúi người nhét kẹo vào trong miệng cô.
Viên kẹo này tựa như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giống như trời hạn lâu ngày gặp mưa rào. Lâm Cẩm Vân cảm thấy trong miệng dễ chịu hơn nhiều, vẻ căng thẳng cũng dần dần buông lỏng.
Cô chậm rãi mở mắt, phát hiện Tưởng Lan đang áp sát trước người mình mà cẩn thận quan sát mình, bên trong đôi mắt hạnh xinh đẹp kia đều ẩn chứa khẩn trương và lo lắng.
Tưởng Lan thấy cô rốt cục không đau khổ nữa, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Lâm Cẩm Vân đang mang dáng vẻ ngây ngốc, đầu tóc rối tung, đôi mắt ẩm ướt long lanh, chiếc mũi hồng hồng, đáng thương giống như mèo con bị vứt bỏ.
Tưởng Lan nhìn tiểu miêu với đôi mắt rưng rưng kia, trong lòng chợt thấy thương cảm cực kỳ, vì vậy nàng ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vuốt vuốt tóc cô, cười nói: "Uống thuốc mà uống đến khóc luôn nha."
Tưởng Lan nói xong lại tiếp tục cười vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng tựa dòng suối, nụ cười cưng chiều, bên má trái thoáng hiện lên lúm đồng tiền lờ mờ, giống như ngôi sao bầu bạn bên vầng trăng.
Lâm Cẩm Vân không chớp mắt ngắm nhìn nét mặt tươi cười gần trong gang tấc của Tưởng Lan, cảm giác đầu óc mình còn choáng hơn lúc trước khi uống thuốc. Giữa lúc ngẩn ngơ, mông mông lung lung, cô như bị ma nhập mà tiến lại gần má lúm đồng tiền trước mắt kia, sau đó, trước khi nó biến mất, nhanh chóng hôn lên một cái.
"Chụt."
Khi môi và má nhẹ nhàng tiếp xúc phát ra âm thanh cộng hưởng ngắn ngủi, rất nhỏ nhưng lại mập mờ.
Hai người đều ngẩn ra, đều mở lớn đôi mắt nhìn đối phương.
Trong chốc lát, mắt to nhìn mắt nhỏ, mắt hạnh nhìn mắt ngấn lệ, không một tiếng động, chỉ nghe được tiếng tim đập.
Cuối cùng vẫn là Tưởng Lan điềm tĩnh hơn chút, sau khi ngơ vài giây thì đã tỉnh lại, cơ thể phản ứng theo bản năng lui về sau vài tấc, kéo dài khoảng cách với Lâm Cẩm Vân.
"Em... em chỉ muốn biểu đạt cảm tạ."
Thấy nàng hơi cử động, Lâm Cẩm Vân cảm thấy trái tim của mình cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi, da đầu tê dại, khắp người nổi da gà, nói năng lộn xộn giải thích:
"Em bị trúng gió, đầu óc bị choáng."
"Chị cho em kẹo, dù sao cũng phải cảm ơn chị chứ."
"Ai bảo vừa rồi chị cù lét em, em... em chỉ muốn... muốn... cũng... trêu chị."
Càng giải thích thì cô càng lắp bắp, cuối cùng biến mình thành một người cà lăm.
Vốn dĩ Tưởng Lan cũng rất lúng túng, nhưng bộ dạng Lâm Cẩm Vân lải nhải lộn xộn đã làm giảm bớt rất nhiều hoang mang cùng với rung động trong lòng nàng.
Nàng âm thầm ổn định tâm thần, chỉ nhìn chăm chú Lâm Cẩm Vân hỏi một câu: "Chẳng phải vừa nãy em nói mình không bị cảm nắng sao?"
"Em sai rồi, em bị cảm nắng. Bây giờ vẫn còn rất choáng, em đi nằm một lát đây."
Nói xong lập tức từ cuối giường bò lên lại đầu giường, nằm xuống thẳng tắp, nhắm mắt không nói thêm gì nữa.
Tưởng Lan trầm ngâm nhìn cô một lúc, mới lặng lẽ ra khỏi phòng.
Lâm Cẩm Vân nghe được động tĩnh, biết Tưởng Lan đi rồi, lúc này mới dám mở mắt ra. Cô thở ra một hơi, nhớ tới hành động vừa rồi thì lại xấu hổ đến nỗi cuộn cong người, liên tục cọ cọ mặt vào cái gối, cọ rồi lại cọ, cuối cùng, có lẽ là quá mệt mỏi, rốt cuộc nằm sấp ngủ thϊếp đi.
"Cẩm Vân, dậy dậy."
"Cẩm Vân, dậy dậy."
Lâm Cẩm Vân đang ngủ say, bỗng nhiên nghe thấy như có ai đó đang gọi cô ở đằng xa. Hiện giờ cô rất buồn ngủ không muốn tỉnh dậy chút nào, vì vậy dứt khoát phớt lờ người này, mặc cho cơn buồn ngủ tiếp tục kéo cô đi vào trong giấc mộng mới vừa rồi kia. Thế nhưng cô phát hiện mình vẫn chưa đi được bao lâu thì đã cảm thấy khó thở, tức ngực cực kỳ, bắt đầu nghẹt thở khó chịu giống như một người sắp bị chết chìm. Rất nhanh, loại cảm giác này càng ngày càng dữ dội, cuối cùng cô nhịn không được mở mắt tỉnh dậy.
Cô đưa tay lên dụi dụi đôi mắt mờ mịt, cảm giác được Tưởng Lan đang cầm khăn tay lau nước bọt giúp mình.
"Ưm, em đã ngủ bao lâu rồi?"
"Khoảng gần ba tiếng rồi."
"Lâu vậy á!"
"Ừ, mọi người đều ăn cơm hết rồi. Chị có nấu cho em chén cháo đậu xanh. Cảm thấy người khỏe hơn chưa?"
"Ừm, khỏe hơn nhiều. Đầu không đau cũng không choáng, tay chân cũng nhẹ hơn rất nhiều. Ơ? Sao cảm thấy cái mũi là lạ, hình như bị nghẹt rồi?"
"..."
Tưởng Lan không định giải thích nguyên nhân nghẹt mũi cho cô nghe, nàng chỉ bưng chén cháo đậu xanh thơm nồng ở bên cạnh đi qua. Đã mấy tiếng rồi Lâm Cẩm Vân chưa ăn gì, lúc này vừa ngửi được mùi cháo liền thèm chảy nước miếng, cái bụng cũng không tự chủ mà kêu lên "ọt ọt".
Tưởng Lan cố nén cười nói rằng: "Đã để vừa đủ nguội, sẽ không nóng, em có thể ăn ngay."
"Vâng."
Lâm Cẩm Vân tiếp nhận chén trong tay nàng, lập tức ăn say sưa ngon lành.
Tưởng Lan thấy cô ăn ngon miệng, trong lòng cũng vui vẻ theo, lại nhớ tới chuyện ban sáng, mới nói với cô: "Em cũng quá nuông chiều Vĩ Khang rồi, rõ ràng đã rất mệt mà còn nhất định phải dẫn anh ấy ra ngoài một chuyến."
"Đã hứa với anh ấy mà không làm được thì quả thật là em không đúng."
"Em đối tốt với anh ấy không giống như những người khác đối tốt với anh ấy."
"Sao lại không giống được?"
Tưởng Lan nhìn thấy rõ ràng, lúc Lâm Cẩm Vân nói lời này, ánh mắt cô hơi lẩn tránh. Nàng càng khẳng định ý nghĩ trong lòng mình hơn, nói với Lâm Cẩm Vân rằng: "Chị cũng có em trai, cũng rất yêu thương nó, nhưng sẽ không dung túng nó. Em đối với Vĩ Khang, ngoài yêu thương ra, còn có dung túng, cách đối xử của em thật ra cũng giống như mẹ vậy, như là mắc nợ anh ấy điều gì, phải luôn bồi thường anh ấy."
Lâm Cẩm Vân nhất thời cứng họng. Lần thứ hai cô kinh ngạc với tâm tư tinh tế của Tưởng Lan, nhìn sự việc luôn nhạy bén mà lại thông thấu đến vậy.
"Anh Cả cũng tốt với Vĩ Khang, nhưng không giống kiểu của em. Anh ấy sẽ góp ý Vĩ Khang, sẽ tức giận với Vĩ Khang, anh ấy biết đó là vì tốt cho em trai. Còn em, cho tới bây giờ chưa từng lạnh mặt với anh ấy, cho dù có lúc anh ấy làm ầm ĩ quá mức đi nữa, em cũng chỉ dỗ chỉ khuyên. Vì sao phải cảm giác mắc nợ anh ấy?"
"Sao bỗng nhiên chị lại để ý việc này?"
"Không thể nói cho chị biết sao?"
"Cũng không phải. Chỉ là có hơi bất ngờ, trước kia dù chị có để ý cũng chỉ giấu trong lòng, tuyệt đối sẽ không đến hỏi em."
Bị Lâm Cẩm Vân nói ra như vậy, Tưởng Lan cũng hậu tri hậu giác được bản thân mình thay đổi, thì ra ngoại trừ đối với Lâm Vĩ Khang, nàng cũng không có cách nào thờ ơ chuyện của Lâm Cẩm Vân.
"Chị chỉ là... muốn biết một chút thôi."
"Tưởng Lan, chị thật lợi hại, chị nhìn rất tinh tường, nói cũng rất đúng. Đúng là em áy náy trong lòng, mới luôn muốn đền bù cho anh ấy."
Lâm Cẩm Vân nhìn Tưởng Lan, thả chén không trên tay xuống, bắt đầu kể cho nàng chuyện năm đó.