Vì muốn bảo vệ Dương Vũ, Lạc Phong dùng số tiền lớn mua tài khoản nổi tiếng trên mạng, tỉ mỉ thiết kế bản thảo, mua thủy quân tẩy trắng ảnh chụp của mình và Dương Vũ trên diễn đàn và trên các trang web lớn, nói rằng ảnh chụp kia là photoshop, hơn nữa hôm đó còn có người thứ ba có mặt ở hiện trường, hoàn toàn không phải như sự bịa đặt của tin tức, luật sư của công ty Giải trí Huy Hoàn cũng dùng tài khoản chính thức của công ty tuyên bố sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với người ác ý tung tin đồn.
Hơn nữa còn ám chỉ Mạn Nhu vì ghen tuông nên mới cố ý bôi đen hình tượng của Dương Vũ.
Anh ta tẩy trắng khắp nơi quả thật đã chiếm được hiệu quả, một lần nữa Mạn Nhu lại phải làm cừu con thế tội, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, anh ta bảo vệ Dương Vũ, hoàn toàn không quan tâm danh dự của Mạn Nhu.
Lúc chị Hy nhìn thấy tin tức, tức đến mức nổi trận lôi đình: "Anh ta vẫn còn là đàn ông sao? Không đúng, anh ta vẫn còn là con người sao?"
Mạn Nhu thở dài: "Chị Hy, chị đừng tức giận."
"Chị có thể không tức giận sao? Em vì công ty Giải trí Huy Hoàng làm bao nhiêu chuyện, giúp anh ta kiếm tiền, đời này anh ta cũng phải cảm kích em, bây giờ anh ta lại vì người phụ nữ khác mà làm ra chuyện có lỗi với em như vậy"
Chị Hy nói phải đi tìm Lạc Phong tính sổ, Mạn Nhu kéo lại.
Nàng đang muốn khuyên chị Hy, trợ lý Trần Viễn của Phong Miên đã tới: "Bà chủ, ngài Phong mời cô tới phòng ngài ấy."
"Bà chủ? Mấy người nhận sai người phải không?" Chị Hy nhìn Mạn Nhu gật đầu đáp lời, ánh mắt kinh ngạc trợn tròn: "Mạn Nhu,em... trách không được gần đây chị cảm thấy lúc em ra vào công ty cứ là lạ, không phải em gạt chị đi gặp người nào đấy chứ?"
Nếu không phải Mạn Nhu dùng thứ trân quý nhất của mình trao đổi, sao lại có người nguyện ý đứng sau lưng duy trì diễn viên cũ đã rời khỏi giới giải trí hai năm như nàng chứ.
"Chị Hy, chị đừng nghĩ nhiều, chuyện này trên đường đi em sẽ giải thích với chị.." Mạn Nhu nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Chị Hy có chút sốt ruột, chậy chậm đuổi theo: "Em vẫn luôn rất xuất sắc, cho dù muốn vặn ngã Dương Vũ cũng không nên đi lệch đường. Em còn trẻ tuổi, còn có tương lai tốt đẹp phía trước!"
Ánh mắt Mạn Nhu lóe lên, nhếch môi cười: "Chị Hy, em sẽ không bán đứng bản thân. Người em muốn gặp, đợi chút nữa chị sẽ biết."
Chỉ vì tin tưởng Mạn Nhu, chị Hy mới luôn làm việc với nàng, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Mạn Nhu, nhìn chiếc xe tới đón Mạn Nhu, hừ một tiếng.
"Không biết là lão già nào, có tiền như vậy?" Cô làm người đại diện của Mạn Nhu, mấy năm nay cũng thấy không ít trường hợp lớn, loại xe hơi cấp bậc này, ở thành phố này không có mấy người có thể lái được.
Xa hoa, vững vàng, cũng không khoa trương.
Trong đầu cô lướt qua vài người, lại cảm thấy đều không đúng, tóm lấy tay Mạn Nhu: "Hai người tiến triển đến một bước kia rồi hả? Vì sao anh ta lại gọi em là bà chủ?"
Mạn Nhu mỉm cười, hình như cung phản xạ của chị Hy có chút dài.
"Chị Hy, em vẫn luôn không nói với chị, thật ra, em đã kết hôn rồi." Trong đầu nàng đột nhiên nghĩ tới người phụ nữ luôn đối xử tốt với nàng kia, bất giác bật cười.
"...Mạn Nhu, chuyện cười này không hề buồn cười chút nào."
Chị Hy khϊếp sợ không nói nên lời, sững sờ nhìn nàng, cau mày.
Nhưng Mạn Nhu không tiếp tục giải thích mà chờ chị Hy tiếp nhận sự thật này, nàng cũng không có ý định luôn giấu diếm chuyện mình và Phong Miên kết hôn, hơn nữa chị Hy là người nhà, nàng đã sớm muốn nói cho chị Hy.
"Không không không. Mạn Nhu, em nghe chị nói, em không thể vì đôi nam nữ cặn bả kia mà hủy hoại bản thân, nhất định vẫn còn biện pháp khác." Ở trong mắt chị Hy, chắc chắn Mạn Nhu vì muốn có được thế lực của người nào đó mà phải cam chịu uất ức.
Tài xế và Trần Viễn một đường im lặng, không nghĩ tới Tổng giám đốc Phong nhà bọn họ đã bị người ta phán đoán thành loại thân phận khủng khϊếp thế này.
Cho tới khi xe dừng lại trước cửa khách sạn xa hoa nhất thành phố, chị Hy bẹp miệng: "Rốt cuộc là ai?"
Mạn Nhu dán lên tai cô ấy, nhẹ nhàng nói ra tên Phong Miên.
"Đừng làm loạn nữa, chẳng lẽ là trùng tên trùng họ?" Chị Hy quay người lại, nhìn thấy Mạn Nhu đi lên bậc thang, người phụ nữ nghênh đón nàng có đôi mắt sắc bén, mũi thẳng khiến ngũ quan như điêu khắc càng thêm lập thể, trên người mang theo ánh sáng của thần.
"...Thật sự là... Tổng giám đốc công ty Giải trí Đại Thiên? Phong Miên?" Chị Hy kinh ngạc bụm miệng.
Cô tao nhã nhấc tay, dắt tay Mạn Nhu, mặc tây trang hàng hiệu của Italy đứng trên bậc thang, khí thế phi phàm, hai tròng mắt vốn đầy lãnh đạm, kiêu ngạo khi nhìn thấy Mạn Nhu lại tràn đầy dịu dàng.
"Miên, đây là người đại diện của em từng nói với chị, chị Hy." Mạn Nhu nhích lại gần bên người Phong Miên, ý cười tràn đầy.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mạn Nhu biểu lộ nụ cười hạnh phúc, nàng tin tưởng chị Hy nên mới nói ra thân phận của Phong Miên cho chị ấy biết, cũng muốn chia sẻ phần hạnh phúc này với chị ấy.
"A! Đúng vậy, tôi là người đại diện của Mạn Nhu..." Ngoại trừ những lời này, chị Hy thật sự không biết nói gì cho phải.
Một người bị cô nghĩ nhầm là một lão già có tiền háo sắc, vậy mà lại là Tổng giám đốc công ty Giải trí Đại Thiên!
Tuy là phụ nữ nhưng phụ nữ thì đã sao bây giờ ngây cả pháp luật cũng đã công nhận rồi còn ai giám nói gì cô tuổi trẻ tài cao, làm việc mạnh mẽ vang dội, trong ngành giải trí biết bao thiên kim tiểu thư, hay cậu chủ thiếu gia đều tha thiết mơ ước.
Trong lòng chị Hy yên lặng cảm tạ ông trời, khiến Mạn Nhu nhờ họa được phúc.
"Phòng đã đặt rồi, Trần Viễn sẽ đưa hai người tới đó, chị có một cuộc họp đột xuất, tối nay về nhà gặp." Quý cô Phong Miên khẽ hôn lên sườn mặt Mạn Nhu, cất bước đi xuống bậc thang, nói với chị Hy: "Lần đầu gặp mặt, chiêu đãi không chu đáo, tôi sẽ sắp xếp vào lần sau, cảm ơn cô đã chăm sóc và trợ giúp Mạn Nhu."
"Tổng giám đốc Phong khách sáo rồi!" Chị Hy chạy tới bên cạnh Mạn Nhu, kích động kéo tay Mạn Nhu: "Nhanh nhanh nhanh, véo chị một cái, chị xem xem có phải chị đang nằm mơ không!"
"Chị Hy..."