Đối diện với Giai Tuệ, Chí Viễn im lặng không nói được lời nào. Cho dù hắn có giải thích ra Sao cô vẫn không tin những gì hắn nói. Vụ tai nạn xảy ra quá bất ngờ, ngay khi nhận được tin báo hắn còn không tin vào những gì mình nghe thấy. Việc xảy ra một năm trước đối với Đình Phong, Chí Viễn thừa nhận là do hắn. Còn sự việc lần này hoàn toàn không phải.
Sự im lặng lúc này của Chí Viễn, khiến Giai Tuệ càng tin vào điều mình nghĩ. Cô giữ khoảng cách với hắn, ánh mắt chứa đầy hận thù:
- Đừng đến tìm tôi và cũng đừng làm hại đến anh trai tôi nữa. Chúng ta đã kết thúc rồi.
Khóe môi hắn nở một nụ cười đầy chua chát:
- Anh trai? Làm gì có anh em nào lại thân thiết giống đôi tình nhân như vậy? Anh thấy em yêu anh trai mình thì đúng hơn.
- Anh đang nói điều xằng bậy gì vậy? Làm sao tôi có thể yêu anh trai mình được?
- Em đừng nói em là em gái của Đình Phong. Vậy bằng chứng nào chứng minh điều đó? Hãy tất cả đều là do em địa là để được gần nó hơn? Anh và Đình Phong là anh em cùng cha khác mẹ. Xét theo lý, em cũng là em gái của tôi. Em gái mà lại đi ngủ với anh trai mình? Nực cười!
Giai Tuệ đứng hình trước những lời Chí Viễn nói ra. Cô không hiểu trong đầu hắn bây giờ đang có những suy nghĩ điên rồ gì. Nhưng bản thân cô có thể chắc chắn, Đình phong là anh trai ruột của cô.
- Sao? Cứng họng rồi hả? Cảm giác ngủ với anh trai mình thế nào?
Giai Tuệ đưa mắt nhìn Chí Viễn. Ở bên cạnh hắn ba năm nay, con người hắn thế nào cô hiểu rõ. Chí Viễn không chỉ là một kẻ ham mê quyền lực mà còn là con quỷ đột lốt người. Bất kỳ ai dám ngáng đường hắn, hắn đều tìm cách hãm hại. Tuy nhiên, đối với cô hắn luôn có cách cư xử đặc biệt. Nhưng bây giờ thì đã lộ rõ bản chất.
Giai Tuệ nhìn thẳng vào mắt hắn rồi mỉm cười, ngữ điệu đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
- Tôi không phải là đứa ngu. Đình Phong là anh trai ruột của tôi còn anh thì chưa chắc.
- Em nói gì?
- Tôi sẽ không nói lại lần thứ hai. Muốn biết rõ hơn thì đi về hỏi người mẹ kính yêu của anh. Và tôi nhắc lại một lần nữa, chúng ta không còn quan hệ gì. Nếu anh còn đến tìm tôi hay gây ra bất kỳ chuyện gì xấu với Đình Phong, tôi sẽ gϊếŧ chết anh.
Dứt lời, Giai Tuệ xoay người mở cửa xe rồi nhanh chóng rời đi. Chí Viễn nhìn theo bóng cô, bàn tay bất giác đưa lên như muốn níu kéo điều gì đó đó và rồi cuối cùng lại để nó vụt mất. Hắn tựa lưng vào thành ghế, bên tai vẫn văng vẳng tiếng cô. Đồ óc hắn dần trở nên mơ hồ khi câu nói khi nãy của cô luôn xuất hiện.
Cô nói Đình Phong là anh trai ruột còn hắn thì chưa chắc. Lời này của cô là có ý gì? Suốt bao nhiêu năm qua, hắn vẫn sống trong Trần Gia dưới danh nghĩa nghĩa là con trai thứ của ông Phú.bBây giờ chỉ một lời nói của cô đã khiến hắn lung lay.
Trong thời gian Chí Viễn và Giai Tuệ quen nhau, Giai Tuệ đã biết Chí Viễn và Đình Phong là anh em cùng cha khác mẹ. Nếu vậy, cô sẽ không ngu ngốc đến nỗi lún sâu vào một mối quan hệ trái với đạo đức. Thế mà hai người vẫn qua lại với nhau suốt ba năm. Nếu vậy chỉ có một trường hợp có thể xảy ra.
Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu hắn, hắn tự hỏi liệu mình có phải là con trai ruột của ông hay không?
Người duy nhất có thể cho Chí Viễn biết đáp án chính là mẹ hắn, bà Hằng. Nhưng với tính cách của bà, sẽ nói cho hắn biết sự thật hay là giấu giếm? Chí Viễn bắt đầu suy tính sang một kế hoạch khác. Hắn vội vàng mở cửa xe đi lên ghế lái, nhấn mạnh chân ga rồi tăng tốc độ. Không biết điểm đến cuối cùng của hắn là đâu nhưng có lẽ nơi đó sẽ cho hắn biết câu trả lời thực sự.
Quay trở lại bệnh viện.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Đình Phong, Nhã Tịnh tới thăm ông Phú. Cô đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào trong rồi kéo chiếc ghế ngồi xuống kế bên ông. Sau khi vụ tai nạn xảy ra phần lớn thời gian cô đều dành cho Đình Phong. Bây giờ khi anh tỉnh dậy không còn nhớ gì về cô và cũng không cần cô bên cạnh, cô sang đây để thăm ông.
Nhã Tịnh lặng lẽ nhìn người bố chồng với gương mặt phúc hậu đang phải dùng máy thở để giành lấy sự sống từng ngày. Nước mắt cô vô thức rơi xuống lăn dài trên gò má. Bước chân vào Trần gia làm dâu, tuy không được sự yêu thương từ mẹ chồng nhưng bù lại bố chồng rất quý cô. Có lẽ vì không có con gái nên ông Phú đối xử với cô giống như con gái ruột của mình. Cũng chính vì vậy mà cô cảm nhận được tình thương từ bố, tình thương mà cô không bao giờ có được trong thời thơ ấu. Đối với cô mà nói, ông Phú là người chính trực, công bằng và yêu thương con gái. Dù là con trai hay con dâu, tình thương ông dành cho mỗi người đều giống nhau.
Nhìn ông trong tình trạng hôn mê, cô đau đớn vô cùng. Sự đau đớn này chính là cảm giác bất lực khi thấy người thân của mình phải chịu dày vò còn bản thân lại không thể chịu thay nỗi đau đó. Cô nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo vì tuổi tác, những vết chai sạn do năm tháng mà nghẹn ngào:
- Bố ơi! Từ sau khi bố hôn mê, mọi chuyện thay đổi nhiều lắm. Anh Phong đã không còn nhận ra con nữa rồi. Mọi chuyện trong nhà đều bị đảo lộn, con không biết bản thân còn trụ được bao lâu nữa. Bố mau tỉnh lại nhé, con nhất định sẽ chờ đến ngày đó.
Nước cô lăn dài trên gò má rồi rơi xuống bàn tay đang nắm chặt lấy tay ông. Những lời cầu xin ấy không có sự đáp lại. Xung quanh phòng chỉ có tiếng bíp bíp của máy đo nhịp tim và tiếng từng nước rơi xuống từ dây truyền nước biển. Dù biết rất khó khăn nhưng cô vẫn hi vọng mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Nhã Tịnh ở lại phòng bệnh bên cạnh ông thêm một lúc lâu rồi mới rời đi. Phòng anh cách phòng ông không quá xa, mỗi lần đi ngang qua nhìn thấy cảnh anh và Yến Như thân mật, cô đều phải kìm nén nuốt nước mắt vào trong. Cô rất muốn gợi nhớ cho anh những kỷ niệm về hai người nhưng trong lòng lại lo sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nên đành thôi. Nhã Tịnh tự dặn lòng phải mạnh mẽ, ở quá khứ có biết bao đau thương cô đều vượt qua. Bây giờ mới chỉ gặp một chút sóng gió không thể bỏ buộc giữa chừng. Cô luôn nói với chính bản thân như vậy. Cố gắng thêm một chút, mọi thứ sẽ thay đổi.
Rời khỏi bệnh viện, Nhã Tịnh lái xe đến công ty làm việc. Suốt một tuần qua, cô đã bỏ bê quá nhiều cuộc họp quan trọng bây giờ là lúc cô quay trở về tiếp tục công việc còn dang dở.
Mất hơn 20 phút lái xe, cuối cùng cô cũng đến nơi. Nhã Tịnh bước vào công ty với phong thái điềm tĩnh, tự nhiên như mọi ngày. Nhân viên vẫn tiếp đón cô giống thường lệ.
Đứng trước văn phòng, cô đẩy cửa đi vào. Bất ngờ thay, điều đón chờ cô không phải là số công việc chất trọng như núi một căn phòng trống rỗng. Toàn bộ đồ đạc bao gồm cả bảng tên của cô đều bị mang đi. Nhã Tịnh hốt hoảng nhìn xung quanh một lượt rồi gọi thư ký:
-Thứ ký Lan! Thư ký Lan!
Nghe tiếng cô, thư ký Lan từ bên ngoài hớt hải chạy vào trong. Cô ta cúi đầu kính cẩn:
- Phó giám đốc cho gọi tôi?
Nhã Tịnh quay sang nhìn cô ta với vẻ mặt tức giận:
- Đồ đạc trong phòng của tôi đâu hết rồi? Các người đã mang chúng đi đâu?
Thư ký Lan cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với cô. Cái tay cô ta bám chặt lấy vạt áo, rụt rè đáp:
- Đồ của phó giám đốc đã... đã...
Mỗi lần có chuyện quan trọng, nhân viên đều nói một cách ngập ngừng khiến cô khó chịu. Nhã Tịnh lớn tiếng:
- Đồ của tôi đâu!
- Dạ, dạ. Đồ của phó giám đốc đã bị bà chủ mang đi rồi ạ.
- Bà chủ sao?
- Vâng.
Thư lý Lan gật đầu rồi tiếp tục:
- Khi nãy bà chủ đến công ty và ra lệnh cho thư ký riêng của mình dọn dẹp hết tất cả đồ đạc và cả bảng tên của phó giám đốc ra khỏi phòng rồi.
- Tại sao lại không ai nói với tôi?
- Khi nãy em cũng định gọi điện báo cho Phó Giám đốc nhưng bà chủ không cho.
Nhã Tịnh trầm ngâm suy nghĩ một hồi, dường như nhận ra điều gì đó. Cô quay sang hỏi thư ký Lan:
- Vậy em biết bây giờ bà chủ đang ở đâu không?
- Dạ, bà chủ đang ở văn phòng chủ tịch.
- Cảm ơn em.
Dứt lời, Nhã Tịnh nhanh chóng ra khỏi phòng. Đi dọc dãy hành lang, cô không ngừng suy nghĩ về hành động của bà Hằng. Vốn biết bà không ưa mình từ khi bước chân vào Trần gia, nhưng chuyện bà Thanh lộng hành đem đồ đạc của cô ra khỏi văn phòng là chuyện không thể chấp nhận.
Đứng trước văn phòng chủ tịch, Nhã Tịnh không khóa cửa mà trực tiếp bước vào. Bên trong, bà Hằng đang ngồi vắt kéo chân trên chiếc ghế xoay thưởng thức ly rượu vang đỏ sóng sánh. Vừa nhìn thấy cô, bà ta liền đoán ra được mục đích cô đến đây. Nhã Tịnh còn chưa kịp lên tiếng, bà ta đã nói:
- Tới đúng lúc lắm. Tôi có chuyện này cần nói với cô.
Nhã Tịnh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng đáp:
- Trước khi nói đến chuyện đó có, con muốn biết lý do vì sao mẹ lại cho người mang đồ ở văn phòng con ra ngoài.
Bà Hằng nhướn mày mỉm cười:
- Làm đến vậy rồi mà cô còn không hiểu sao? Từ bây giờ cô không cần phải đến công ty làm việc nữa. Vị trí phó giám đốc đó sẽ có người lên thay.
Nhã Tịnh tròn xoe mắt ngạc nhiên. Bố chồng cô hôn mê chưa được bao lâu, bà Hằng đã lộng quyền như vậy. Cô nén sự tức giận vào trong:
- Mẹ! Việc của công ty không phải chuyện đùa huống hồ con còn là phó giám đốc. Nếu mẹ muốn đuổi việc con ít nhất phải cho con lý do và có được sự đồng ý từ bố.
- Cô muốn biết lý do?
- Vâng.
Nhã Tịnh nhìn thẳng vào mắt bà Hằng trả lời. Giờ đây khi đối diện với bà Hằng, đối diện với những việc làm vô lý mà bà ta gây ra cô không còn chút sợ hãi hay e dè. Lần này nhất định phải làm cho ra lẽ.
Bà Hằng không trả lời ngay mà nhâm nhi ly rượu trên tay. Sau cùng thì hít một hơi thật sâu nói:
- Cô cũng biết rồi đấy chồng tôi bây giờ vẫn còn hôn mê trên giường bệnh không biết khi nào tỉnh dậy. Đình Phong đã không làm việc trong công ty gần hai năm nay ai vì thế người sẽ thay chồng tôi nên làm chủ tịch là Chí Viễn.
Đáp lại câu nói đầy khí thế của bà Hằng là sự khinh thường từ cô. Nhã Tịnh khẽ nở một nụ cười đầy châm chọc:
- Đúng là hiện tại bố không thể làm việc, vị trí chủ tịch đang trống. Nhưng dựa vào đâu Chí Viễn có thể lên thay? Cậu ta chị là giám đốc của công ty.
- Vậy cô nghĩ cô được quyền?
- Ý con không phải như vậy? Con muốn...
Nhã Tịnh còn chưa nói dứt câu bà Hằng đã giơ tay ra hiệu dừng lại. Bà Hằng nhìn cô bằng đôi mắt giận dữ, ngữ điệu dần mất bình tĩnh:
- Cô không cần phải nói thêm gì nữa. Chuyện Chí Viễn lên làm chủ tịch trong thời gian chồng tôi nằm viện đã được các cổ đông thông qua.
- Vậy là người đã đã tổ chức họp cổ đông mà không có mặt của con sao?
- Phải!
- Nhưng con vẫn là phó giám đốc, mọi người phải thông báo cho con chứ.
Bà Hằng đập mạnh tay xuống bàn, gằn giọng:
- Cô chỉ là một đứa con dâu, kẻ không cùng huyết thống với Trần gia. Việc đưa cô lên vị trí phó giám đốc của chồng tôi ban đầu đã không được các cổ đông đồng ý. Đừng nói nhiều về vấn đề này nữa cô chính thức bị sa thải. Từ ngày mai không cần phải đến công ty làm việc.
- Nhưng thưa mẹ...
- Cút cho khuất mắt tôi!
Bà Hằng lớn tiếng quát. Sự phẫn nộ được thể hiện rõ trên gương mặt bà ta. Nhã Tịnh hiểu lúc này dù cô có nói gì cũng không thể thay đổi tình hình nên đành chọn cách im lặng. Bấy lâu nay cô cứ nghĩ bản thân làm việc hết sức mình thay cho phần của Đình Phong, làm mọi việc để công ty có thể phát triển thì mọi người sẽ công nhận công sức của cô. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại, Họ luôn cho rằng cô là người ngoài bước vào công ty với mục đích chiếm đoạt mọi thứ. Mặc dù không có sự đồng ý của ông Phú nhưng quyết định của các cổ đông rất có trọng lượng. Cô không thể làm gì khác.
Nhã Tịnh nắm chặt tay lại, cô cúi đầu chào bà Hằng rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Rời khỏi công ty, cô ngoảnh mặt mặt nhìn lại nơi mình đã gắn bó gần một năm một lần nữa rồi mới lái xe trở về. Suốt quãng đường dài, đầu óc cô liên tục xuất hiện những suy nghĩ mông lung. Cô tự hỏi tại sao những chuyện tồi tệ lại xảy đến với cô cùng một lúc. Bố chồng gặp tai nạn, chồng thì không nhớ mình là ai ngay cả công việc cũng mất. Tất cả mọi thứ đều đổ dồn lên đôi vai bé nhỏ của cô. Áp lực, đau đớn và mệt mỏi.
Trở về ngôi biệt thự, Nhã Tịnh thẫn thờ ngắm nhìn nó thật lâu. Giờ đây, khi cô bước chân vào nhà không còn với thân phận là con dâu trưởng Trần gia mà là một người giúp việc, là cháu gái của bác Long. Dẫu biết rằng những ngày tháng sau này sẽ cực khổ nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng chờ ngày anh nhận ra cô.
Hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, Nhã Tịnh bước vào nhà. Bầu không khí ảm đạm vắng lặng bao trùm lấy cô. Nhã Tịnh theo thói quen vô thức bước lên cầu thang. Chợt, giọng nói của một người đàn ông vang lên:
- Cô chủ về rồi!
Nhã Tịnh giật mình quay đầu lại thì thấy bác Long đã đứng sau lưng cô từ bao giờ. Vẫn là bóng dáng ấy, vẫn là nụ cười hiền hậu ấy nhìn cô. Không hiểu sao gặp được bác lòng cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Có lẽ là trong căn nhà này vẫn còn có bác là người có thể tâm sự cùng cô.
Nhã Tịnh từng bước tiến về phía bác Long, nước mắt vô thức rơi xuống, nghẹn ngào nói:
- Bác... bác! Anh Phong...
Bác Long đưa tay lau nước mắt trên má cô ân cần vỗ về:
- Bác biết mọi chuyện rồi. Bác biết kể chuyện cháu bị bà chủ đuổi khỏi công ty. Không sao đâu tất cả rồi sẽ tốt lên thôi, chỉ cần cháu luôn giữ vững tinh thần.
- Nhưng nó thực sự quá khó đối với cháu. Hiện tại cháu không biết làm gì cả. Mọi thứ đến quá nhanh và cháu không kịp ngăn cản.
Bác Long đặt tay lên vai cô, giọng nói trầm ấm đầy tình yêu thương mà khuyên nhủ:
- Cháu đừng quá lo lắng. Trong cuộc sống không phải chuyện gì cũng theo ý chúng ta. Quan trọng cháu phải học cách đối mặt với thử thách, đừng bỏ cuộc là được. Bác vẫn luôn bên cạnh ủng hộ và giúp đỡ cháu.
Nhã Tịnh nhìn bác Long, đuôi mắt khẽ cong lên thể hiện sự an tâm:
- Cháu cảm ơn bác!