Nhân Tình

Chương 14

Nhã Tịnh ngồi nói chuyện với Khả Hân một lúc lâu rồi mới rời đi. Hai người bạn lâu ngày không gặp có rất nhiều chuyện để nói. Nhưng rồi vì một số lý do riêng mà phải kết thúc cuộc nói chuyện. Cả ngày hôm nay cô sẽ không đến công ty, thay vì về nhà cô lái xe đến nhà ngoại lấy một số đồ.

Suốt quãng đường đi cứ nhớ đến chuyện phải chạm mặt bố mình, Nhã Tịnh lại càng muốn quay xe. Có điều, ở bên đó cô vẫn còn những kỷ vật cần phải lấy lại. Mất hơn 20 phút lái xe cuối cùng cô cũng đến nơi. Đứng trước cổng một căn biệt thự, Nhã Tịnh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Kể từ sau khi về Trần gia làm dâu, cô chưa từng quay về đây. Và có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng cô tới nơi này.

Hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, Nhã Tịnh đưa tay bấm chuông cửa. Khoảng thời gian chờ đợi bắt đầu.

Hơn 5 phút sau người làm trong nhà ra ngoài mở cửa cho cô. Nhìn người giúp việc, cô đoán có lẽ đây là người mới bởi từ trước đến nay có ai trong nhà cúi đầu kính cẩn chào cô như vậy.

Nhã Tịnh lên tiếng hỏi:

- Tôi đến để lấy một số đồ. Bố tôi có ở nhà không?

Người giúp việc lắc đầu:

- Ông chủ đã ra ngoài từ sáng sớm rồi. Cô có cần tôi giúp gì không?

- Không đâu, tôi đến lấy một số thứ rồi đi ngay.

Dứt lời, Nhã Tịnh bước vội vào trong. Căn nhà này vẫn vậy từ trước đến nay không thay đổi, chỉ có lòng người thay đổi mà thôi. Không hiểu sao từ khi đặt chân vào đây, cô cảm thấy ngột ngạt khó tả. Có lẽ là do những ký ức đau buồn của quá khứ ùa về.

- Phòng của tôi vẫn mở chứ?

- Dạ, vẫn mở.

- Cảm ơn. Cô làm việc của mình đi, tôi tự lo liệu được.

Người giúp việc cúi đầu kính cẩn rồi quay lưng rời đi. Nhã Tịnh nhìn về hướng cầu thang từng bước chân nặng nhọc bắt đầu di chuyển. Bỗng nhiên, giọng nói của một người phụ nữ đột ngột vang lên khiến cô dừng lại.

- Về nhà không biết thưa gửi ai sao?

Nhã Tịnh quay đầu lại nhìn, thì ra là Cẩm Lệ, người mẹ kế yêu quý của cô. Gặp bà ta, cô cũng chẳng hào hứng gì chỉ là vẫn phải gửi phép lịch sự đối với người bề trên.

- Xin lôi, tôi không thấy bà nên mới không chào. Bây giờ thì thấy rồi, cũng đã nói chuyện rồi nên việc chào hỏi chắc cũng không cần thiết đâu nhỉ? Còn nếu bà muốn thì chào bà.

- Con nhỏ này!

- Đừng ăn nói sỗ sàng như thế. Giữ cho mình chút tôn nghiêm nếu mà muốn làm bà chủ của Lý gia.

Bà Lệ câm nín không nói được lời nào. Cả mặt đỏ bừng đầy tức giận nhưng không thể làm gì được.

Vẻ mặt của bà ta bây giờ biến thành trò cười cho cô. Từ một người đàn bà lẳиɠ ɭơ làm trơng bar bỗng chốc biến thành vợ chủ tịch nhưng bản chất vẫn không thay đổi. Dù bà ta đã ở Lý gia được hơn 10 năm, cứ nghĩ những thứ bẩn thỉu trên người bà ta sẽ không còn nhưng hình như không phải.

Năm xưa, bố cô nɠɵạı ŧìиɧ với bà Lệ. Mẹ cô vì biết được sự thật lên cơn đau tim mà mất. Ngay sau đám tang của mẹ được một tuần, bố cô ngang nhiên dẫn người đàn bà này về nhà thậm chí còn mang theo một cô con gái kém cô 3 tuổi. Đến khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, cô mới biết bố đã lừa dối mẹ trong thời gian bà vẫn còn sống. Sau khi mất mẹ, cuộc sống của cô chẳng khác nào địa ngục. Bị đánh đập, hành hạ, mắng chửi thậm chí là những trận đòn roi từ người bố cô từng ngưỡng mộ. Phải đến khi cuộc hôn nhân giữa Trần gia và Lý gia diễn ra, cô mới được giải thoát. Lúc đó cô nghĩ, thà rằng mình cứ lấy đại một ông chồng ngốc còn hơn phải sống chung với những kẻ không còn nhân tính.

Ngày hôm nay, cô về đây là để mang di ảnh của mẹ cô đi. Cô không muốn mẹ bị vấy bẩn bởi căn nhà mục rữa, thối nát này.

Nhã Tịnh không muốn đôi co, cô quay lưng lại định lên lầu thì bị bà Lệ kéo ngược trở lại. Bà ta nắm chặt cổ tay cô nhất quyết không cho đi. Ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận, gằn giọng:

- Mày định đi đâu? Ai cho mày lên đó?

- Bà có quyền gì mà cấm tôi không được lên.

- Quyền gì hả? Quyền tao là chủ căn nhà này. Tao không cho phép mày lên đó.

Nhã Tịnh cười khẩy đẩy mạnh tay bà sang một bên. Cô phẩy bụi bẩn trên chỗ bà ta vừa động vào, mỉm cười đáp lại:

- Trong gia phải nhà họ Lý vẫn còn tên tôi. Bà có giỏi thì gạch đi, khi nào gạch được tôi sẽ không tùy tiện bước chân vào nhà bà.

- Mày dám!!!

- Sao tôi không dám? Thay vì suốt ngày đi chọc ngoáy người khác bà hãy lo cho con gái mình đi. Không khéo sau này nó sẽ giống như bà đấy. Đi làm gái ở bar, nằm dưới thân đàn ông rồi ngửa tay xin tiền.

- Con khốn! Mày dám nói con tao thế hả?

Bà Lệ giơ tay lên định đánh Nhã Tịnh thì bị cô ngăn lại. Hất tay bà ta sang một bên, cô đắc chí đi thẳng lên lầu bỏ mặc bà ta ở lại ôm cực tức trong lòng.

Nhã Tịnh lên lầu ba, nơi đặt bàn thờ trong nhà. Đẩy cửa bước vào trong, cô trực tiếp lấy di ảnh của mẹ mình xuống. Nhìn hình ảnh người mẹ hiền chịu nhiều đau khổ, cô không kìm được lòng nước mắt vô thức rơi xuống. Đưa tay xoa nhẹ lên mặt kính đã dính bụi bẩn, cô nghẹn ngào:

- Mẹ! Con sẽ đưa mẹ đi, sẽ không để mẹ một mình ở đây nữa.

Lấy xong những thứ cần lấy, Nhã Tịnh ung dung bước xuống lầu. Bà Lệ ngồi trên ghế sofa, thất cô mang di ảnh của mẹ mình đi liền đứng phắt dậy chạy đến ngăn cản.

- Mày không được mang di ảnh của bà ta đi.

- Tại sao?

- Dù gì bà ta cũng đã từng là người trong gia đình này. Có chết cũng phải thờ cúng ở đây.

- Nếu tôi vẫn mang đi thì bà định làm gì?

- Thì tao sẽ nói với bố mày xoá tên mày ra khỏi Lý gia.

Nhã Tịnh tròn xoe mắt ngạc nhiên rồi nở nụ cười tươi tắn:

- Vậy thì tốt quá! Nếu bà có nói thì nói ông ta gạch tên tôi nhanh một chút, tôi không muốn liên quan đến Lý gia thêm phút giây nào nữa. Làm dâu Trần gia đối với tôi là quá đủ rồi.

Nhã Tịnh cúi đầu chào bà rồi ngang nhiên rời đi. Bà Lệ chỉ biết nhìn theo đầy tức giận. Tuy Nhã Tịnh phải gả cho một tên ngốc nhưng Trần gia rất quan tâm cô, đặc biệt là ông Phú bố chồng cô. Có Trần gia chống lưng, cô không còn sợ điều gì ngay cả Lý gia. Những chuyện cần làm cũng đã làm xong, những thứ muốn lấy cũng đã lấy lại, Nhã Tịnh lái xe quay trở về.

Tại biệt thự.

Yến Như loay hoay làm việc những công việc vặt trong nhà. Cô ta vừa làm vừa càu nhàu, biệt thự thì lớn, công việc lại chất chồng như núi khiến cô ta không tài nào làm hết. Mục địch duy nhất khiến Yến Như xin vào đây để gần gũi với Đình Phong, nhưng có vẻ kế hoạch không được thuận lợi khi anh luôn tìm cách tránh né.

- Bực mình thật đấy!

Yến Như bộc lộ sự tức giận của mình, vô tình làm tay bị thương.

- A! Chết tiệt!

Nghe thấy tiếng kêu, Đình Phong vội chạy xuống bếp xem xét. Nhìn thấy Yến Như với vẻ mặt cau có khó chịu, anh thắc mắc:

- Có... chuyện gì sao?

Yến Như quay sang bên cạnh, thấy Đình Phong sắc mặt nhanh chóng thay đổi. Cô ta ấn mạnh vào chỗ vết thương để máu chảy ra nhiều hơn. Yến Như đưa tay ra trước mặt anh, mếu máo:

- Tay em bị thương rồi. Em đau quá, cậu chủ!

Nhìn thấy máu chảy ra từ tay của Yến Như ngày càng nhiều, Đình Phong có chút hoảng hốt. Anh loay hoay nhìn ngó xung quanh một hồi rồi sực nhớ ra chuyện gì đó. Đình Phong đưa tay vào túi quần lấy ra một chiếc băng gạt đưa cho Yến Như, nói:

- Cô mau băng vào đi. Để lâu vết thương sẽ chảy nhiều máu hơn đấy.

Yến Như lắc đầu, nũng nịu:

- Tay em bị thương như vậy cậu có thể băng giúp em không?

Đình Phong lưỡng lự Không biết có nên hay không. Anh đã hứa với cô sẽ không đến gần Yến Như, nhưng hiện tại cô ta đang bị thương anh không thể không giúp.

- Cậu chủ! Giúp em một chút thôi được không? Em không thể tự mình băng được.

- Đó... đó chị là một vết thương nhỏ. Cô vẫn có thể dùng tay kia để đăng mà.

Vốn dĩ chỉ là vô tình bị dao cắt trúng đầu ngón tay không đến nỗi phải nhờ người khác băng giúp. Có điều, Yến Như vẫn muốn quan trọng hóa vấn đề lên để được gần Đình Phong hơn.

- Nếu như cậu đã không muốn giúp, vậy em tự làm.

Cô ta cầm băng gạt lên khó khăn xé bỏ bên ngoài. Không những vậy còn cố tình làm nó rơi xuống đất. Đình Phong nghĩ ngợi, cuối cùng liền đi tới giúp đỡ cô ta. Dù sao anh cũng chỉ có lòng tốt chứ không hề phá vỡ lời hứa với vợ mình. Anh nhặt băng gạt lên, nhẹ nhàng nói:

- Để tôi giúp cô!

Mặc dù chấp nhận giúp đỡ Yến Nhi nhưng anh vẫn giữ khoảng cách với cô ta. Từ vị trí của anh đến nơi cô ta đứng chỉ cách nhau một sải tay vừa để băng bó vết thương. Yến Nhi bước một bước, Đình Phong nhanh chóng lùi về một bước. Anh không muốn vợ mình buồn thêm lần nào nữa.

Đúng lúc này, Nhã Tịnh từ bên ngoài bước vào. Thấy cảnh hai người đang đứng cạnh nhau, cô lớn tiếng gọi tên anh:

- Phong!

Anh giật mình quay đầu lại nhìn, thấy cô thì vui vẻ buông tay Yến Như đi lại chỗ cô.

- Vợ đi làm về rồi đấy à?

Cô nheo mắt nhìn anh đầy nghi ngờ:

- Anh đang làm cái gì gì thế hả? Không phải anh đã hứa sẽ không đến gần bất kỳ người phụ nữ nào hay sao?

- Vợ đừng hiểu lầm. Tại cô ấy bị thương nên anh mới băng vết thương giúp. Anh vẫn giữ khoảng cách mà.

Nghe anh nói cô cũng không trách móc gì thêm bởi khoảng cách giữa hai người họ khi nãy không quá thân thiết. Nhã Tịnh bỏ qua cho Đình Phong, cô liếc mắt nhìn sang phía Yến Như hỏi:

- Tại sao cô lại ở trong nhà của tôi?

Yến Như mỉm cười:

- Từ bây giờ tôi sẽ làm việc ở đây.

- Ai cho cô cái quyền đó? Ai là người đã thuê cô? Hả?

- Là tôi đã thuê.