Nhân Tình

Chương 12

Cô có nghe nhầm không vậy? Anh đang chê ngực cô nhỏ lại còn dám khen người phụ nữ khác trước mặt cô nữa chứ.

Nhã Tịnh kìm nén sự tức giận vào bên trong, ngay lúc này đây cô chỉ hận không thể đánh anh vào cái để anh tỉnh ra. Đến khi đó, cô sẽ không khó thở vì áp lực mà sẽ lên cơn đau tim vì mấy lời ngây ngô của anh chồng ngốc. Khĩ nãy cô còn tức ngực còn bây giờ cô tức trong lòng, tức đến nỗi chỉ muốn xả hết ra bên ngoài.

Cô nắm chặt lấy cổ tay anh, nghiến răng gằn giọng:

- Anh vừa nói cái gì? Nói lại em nghe!

- Anh nói ngực của cô thư ký to hơn. Anh tưởng bị thương thì chỗ bị đau phải sưng lên chứ, không ngờ nó cũng làm cho xẹp xuống hả?

Đình Phong ngây thơ hỏi lại mà không hề biết bản thân vừa gây ra chuyện gì. Nhã Tịnh cười nhạt, hất tay anh ra khỏi người mình rồi đứng dậy tiến đến chỗ đặt thức ăn.

Anh ngơ ngác nhìn theo cô, vội đi theo hỏi:

- Không phải vợ nói mình bị đau sao? Đang đau không được tự ý đi lại đâu.

- Giờ hết đâu rồi. Đói, muốn ăn cơm!

- Thế để anh đút cho vợ nhé.

- Khỏi cần! Tôi tự làm được, anh đi mà tìm cô thư ký của anh mà chăm sóc.

Dứt lời, cô ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng cầm bát cơm lên mà ăn trước. Anh ngồi xuống kế bên cô nhưng lại cô lại quay mặt sang chỗ khác. Suốt bữa ăn, cô không nói với anh một lời. Nhiều lần anh khều nhẹ tay cô ngỏ ý muốn nói chuyện nhưng không có tác dụng. Cứ như vậy bữa tối nhanh chóng kết thúc, cô vội vàng thu dọn lại bát đũa rồi đi thẳng một mạch xuống lầu. Trước khi đi còn thuận tay tạo ra một tiếng “rầm” rất lớn lúc đóng cửa.

Đình Phong ngồi trên ghế nhìn theo bóng cô khuất dần mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh chỉ muốn giúp cô bây giờ lại thành ra anh là người làm chuyện sai trái. Đình Phong khoanh tay trước ngực thở dài lắc đầu mấy cái:

- Vợ đúng thật là khó hiểu!

Vừa dứt lời tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng. Đình Phong với tay lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị dòng chữ “Bác Long.”

Anh vui vẻ bắt máy:

- Cháu chào bác!

Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn của một người đàn ông đã ngoài 50.

- Cậu chủ dạo này có khỏe không?

- Cháu khỏe lắm! Một ngày vẫn ăn đủ ba bữa.

Bác Long cười khà khà vài tiếng rồi nói:

- Cậu chủ nói vậy là tôi yên tâm rồi. Tôi cũng muốn về sớm để lo cho cậu chủ mà công việc vẫn chưa xong.

- Bác đừng lo, cháu có thể tự chăm sóc mình được. Hôm nay, cháu còn giúp vợ cháu xoa vết thương nữa đấy.

- Thế thì hay quá! Mừng là những gì tôi dạy, cậu chủ đều làm được.

- Nhưng mà...

Chưa hết câu, Đình Phong đã ngừng lại không tiếp tục bởi anh không biết phải diễn giải sao cho bác Long hiểu vấn đề mình đang gặp phải.

Bỗng nhiên đầu dây bên kia im lặng, bác Long nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Chưa kịp để anh lên tiếng trước, bác đã mở lời:

- Cậu và cô chủ cãi nhau sao?

Đình Phong mở to mắt ngạc nhiên, anh còn chưa nói mà bác Long đã đoán ra được tình hình. Đến nước này cũng không còn gì để ngập ngừng, anh nói thẳng vào vấn đề:

- Cháu không biết vợ cháu bị ao nữa. Khi nãy cháu giúp cô ấy xoa vết thương mà cô ấy là giận cháu.

- Vậy trong lúc giúp, cậu chủ có nói gì không?

Anh dừng lại giây lát suy nghĩ chuyện vừa xảy ra mới đáp:

- Có ạ!

- Cậu đã nói gì?

- Cháu nói chỗ vết thương ở ngực của vợ không to bằng cô thư ký. Thế rồi tự nhiên cô ấy giận cháu.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, bác Long không nhịn được mà bật cười. Hóa ra, cậu chủ của bác lại đi khen một người con gái khác trước mặt vợ mình. Tuy lời anh nói không thể coi là một lời khen hoàn chỉnh nhưng nhìn dưới góc độ của Nhã Tịnh thì đó chắc chắn là một lời nói khiến cô không vui.

Bác Long ho nhẹ vào cái rồi từ tốn giải thích cho anh:

- Lần sau cậu chủ đừng nói những câu như vậy.

- Cháu nói có gì sai sao?

- Phải! Những lời đó khiến cho cô chủ buồn. Cậu không nên nhắc đến người phụ nữ khác trước mặt vợ mình. Dù là tốt hay xấu thì cũng không nên. Điều cậu cần làm bây giờ là làm hòa với cô chủ, cậu hiểu ý tôi chứ?

Đình Phong gật gù vài cái:

- Cháu hiểu rồi.

- Cũng khuya rồi, tôi không làm phiền cậu nữa. Cậu nghỉ ngơi sớm đi!

- Vâng.

Màn hình điện thoại tối dần rồi tắt, chỉ còn lại một mảnh màu đen. Anh khẽ đặt xuống bàn rồi nhanh chân đi lên giường. Theo như lời bác Long nói, vợ của anh giận rồi. Cứ mỗi lần vợ giận lại không nói chuyện với anh một ngày. Lúc trước còn có bác Long ở nhà bầu bạn, bây giờ bác không ở đây vợ lại không nói chuyện anh biết phải làm sao. Đình Phong nhanh nhảu lên giường trùm chăm kín mít, trong đầu nhanh nhanh chóng nghĩ ra cách gì đó làm vợ hết giận.

Dọn dẹp dưới nhà xong xuôi đâu đó, Nhã Tịnh mới lên trên lầu. Nhìn đồng hồ treo từng, kim ngắn chỉ số 11 giờ đêm không ngờ một ngày trôi qua nhanh như vậy. Cơ thể cô bây giờ đã mệt lả, mi mắt cũng dần trong trụ được, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Nhã Tịnh đẩy cửa bước vào trong phòng. Thau vì ánh sáng trắng của đèn led, căn phòng được bao phủ bởi màu vàng của đèn ngủ. Đưa mắt nhìn lên trên giường, cô thấy anh chùm chăn kín mít có lẽ anh đã ngủ từ bao giờ. Cứ nghĩ đến câu nói của anh khi nãy, cô lại tức đến sôi máu nhưng không thể làm gì.

Nhã Tịnh thở dài một tiếng, lê từng bước chân nặng nề bước đi. Ngả lưng trên chiếc giường êm ái, cô vừa nhắm mặt lại thì một cách tay lớn ôm lấy eo cô từ đằng sau. Nhã Tịnh định quay đầu lại thì Đình Phong đã tựa đầu vào lưng cô. Anh cúi gằm mặt xuống, hơi thở ấm nóng phà nhẹ lên lưng xuyên qua cả lớp vải mỏng khiến cô cảm nhận rất rõ sự ấm áp.

- Anh xin lỗi vợ! Từ lần sau anh không nhắc đến người phụ nữ khác trước mặt vợ nữa đâu. Vợ đừng giận anh!

- Em nào dám giận anh. Anh mau buông tay ra đi, em khó chịu.

- Bao giờ vợ không giận thì anh buông.

Cô không đáp lại anh cũng không muốn đôi co mất thêm thời gian mà nhắm nghiền mắt lại. Cá ngày làm việc bên ngoài khiến cơ thể cô rã rời, hiện giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi còn chuyện khi nãy... ngày mai giải quyết.

Thấy cô im lặng không nói, anh liền nhổm người dậy nhìn cô từ phía sau. Thì ra vợ anh đã ngủ từ khi khi này. Lúc này, anh mới bộc bạch những lời trong lòng:

- Bỗng nhiên lại bị giận! Mà đâu phải mình nói dối đâu, mình nói thật mà. Thế mà, bác Long bảo mình làm sai. Thật không hiểu nổi.

Cô nhắm mắt nhưng không có nghĩa rằng đã ngủ. Những lời anh nói, từng câu từng chữ cô đều nghe rõ mồn một. Cứ nghĩ anh đã hiểu ra lỗi sai của mình, cô còn định sẽ tha thứ cho anh nào ngờ tất cả đều là giả dối. Cứ nghĩ đến lời anh vừa nói, cô càng thêm giận. Nhã Tịnh gỡ tay Đình Phong ra khỏi người mình rồi quay phắt người lại.

Thấy cô, anh mỉm cười:

- Vợ!

- Khi nãy anh nói gì?

- Anh có nói gì đâu.

- Những gì anh nói, em nghe hết rồi không cần phải giấu nữa.

- Nhưng anh nói sự thật mà.

- Anh!!!

Nhã Tịnh tức giận đến nỗi không nói lên lời. Suýt chút nữa thì cô đã quên mình đang sống cùng một anh chồng ngốc, đại ngốc. Cô gượng cười gật gù mấy cái:

- Cứ coi như anh đúng đi!

Nói rồi, cô quay lưng về sau không đối chấp thêm với anh.

Thái độ của cô khiến anh nghĩ ngợi, phải suy nghĩ rất lâu anh mới hiểu được một vài thứ. Vợ anh không thích anh thân mật với cô thư ký, còn cấm anh lại gần cô ta, bây giờ anh lại nhắc đến trước mặt cô chẳng trách sao cô lại giận. Mặc dù bị cô cự tuyệt, anh vẫn cố chấp ôm lấy cô từ đằng sau, thì thầm:

- Từ giờ về sau anh sẽ không nhắc đến cô thư ký nữa. Vợ đừng giận nhé!

- Em mệt rồi, muốn đi ngủ.

- Vậy vợ quay sang đây đi.

- Bên đó đau vai, khong quay được.

Dứt lời, cô nhắm nghiền mắt lại tự nhủ dù anh có hỏi thêm câu nào cũng không đáp lại. Đình Phong nhoài người về trước nhìn xem tình hình cô thế nào. Thấy vợ mình nhắm nghiền mắt lại, hỏi cũng không trả lời nên anh nghĩ cô đã ngủ. Cánh tay to lớn vẫn ôm chặt lấy cô không buông, cả thân hình to lớn dán chặt vào người cô.

Ai đời lại đi khen ngực người phụ nữ khác to hơn vợ mình trước mặt giống anh không? Nhưng anh vẫn ngây ngô không hiểu, anh chỉ biết vợ không thích anh nhắc đến cô thư ký nên anh mới không nhắc đến. Làm vợ giận thiệt thòi đủ điều, vừa không có ai nói chuyện, vừa bị bỏ rơi một mình. Anh không thích chuyện này một chút nào nhưng đâu thể làm gì khác, việc anh làm anh phải gánh chịu, phải chấp nhận những gì mà lời nói hồn nhiên kia mang đến.

Anh nằm trên giường lim dim một lúc rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ. Cả can phòng được bao trùm bởi sự tĩnh lặng và ánh đèn vàng nhạt mờ mờ ảo ảo. Trên tường tiếng kim đồng hồ chạy tích tắc từng giây, dù chỉ là những âm thanh nhỏ nhưng cũng quá đỗi to lớn trong lúc này.

Bên ngoài trăng rọi sáng một mảng vào phòng thông qua khung cửa sổ nhỏ.

Đêm nay, lại là một đêm dài.