2 tháng ngắn ngủi trôi qua.
Phù
Cổ Phong thở ra một hơi dài, vì nhiệt độ xung quanh khá lạnh nên hơi thở bị biến thành khói trắng.
Khí tức của hắn mạnh lên đáng kể.
Quả nhiên tu luyện ở bảo địa tốc độ tăng lên cao một cách rõ rệt.
Trong thời gian qua, Cổ Phong cuối cùng đã lĩnh ngộ xong Kiếm Đạo trung giải.
Một cảnh giới mới của kiếm đạo được mở ra
Kiếm Thể, cơ thể người sử dụng sẽ hóa thành vô vàn thanh kiếm. Nó có thể phân tách ra thành kiếm ý và hội tụ lại ở một nơi nào đó. Kiếm ý sức mạnh được tăng cao nếu duy trì trạng thái này.
Khá là thú vị.
Tâm kiếm cũng đã mạnh lên đáng kể.
“Đến lúc quay về rồi” Cổ Phong bước ra khỏi bảo địa
Hắn quay lại chỗ Tuyết đế cư ngụ.
Băng đế quay về chỗ ở của mình từ lâu rồi, hai người không có ở chung.
Đang thất thần ngồi tu luyện, bỗng Tuyết đế mở mắt, “Không biết ngọn gió nào đưa ngươi tới đây”
“Ta đến trả phí cho ở nhờ bảo địa” Cổ Phong cười khẽ
“Không cần” Tuyết đế lạnh nhạt lắc đầu
“Làm gì mà phải khách sáo đâu” Hắn không thích nói nhiều, lập tức sử dụng Tốc Biến đến trước mặt nàng.
Một ngón tay chỉ vào trán.
Tuyết đế định phản kháng, nhưng cảm thấy đối phương không có ác ý.
Một lượng tinh hoa khổng lồ dự trữ trong cơ thể Cổ Phong tràn vào.
Thứ này là được sản xuất từ trái tim hắn, Luyện Thể Quyết quyển hai.
Giống như trước đây hắn truyền vào Ki Ki một lượng lớn tinh hoa.
Cơ thể Cổ Phong vẫn luôn được cường hóa nhờ nó, đồng thời đóng vai trò trị thương.
“Hấp thu nó có lẽ đủ để ngươi đột phá 50 vạn năm”
Tuyết đế trầm mặc không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn thân ảnh trước mặt.
“Tạm biệt” Sử dụng Kiếm Thể tan biến dần dần.
Thực chất di chuyển bằng linh khí là được, nhưng hắn muốn thử nghiệm xem thế nào.
Bay qua từng thành từng thôn một.
Ngắm nhìn thế gian rộng lớn
Mọi chuyện xung quanh vẫn tiếp diễn như bình thường
Dòng người ùn đẩy lẫn nhau, tiếng buôn bán vang cả một con phố.
Những đứa trẻ ngây thơ lớn dần lên.
Nhân sinh thật ngắn ngủi. Mới đây mà Cổ Phong đã xuyên qua thế giới này gần 13 năm.
Nhìn thấy các con buôn reo hò, Cổ Phong chợt nhớ tới Kim lão.
Theo thông điệp được gửi đến, các quán ăn làm ăn vẫn ổn, không có mâu thuẫn gì lớn. Mọi việc rất suôn sẻ. Tổng bộ tạm thời đã xây xong, đây là tòa kiến trúc Cổ Phong thiết kế dựa trên các tòa lớn ở kiếp trước. Từng phòng chia ra một cách ngăn nắp gọn gàng xa hoa. Nội thất pha chút phong cách hiện đại.
Các nhân viên ở tổng bộ đều có phòng nhỏ riêng. Bọn họ hầu hết là trẻ mồ côi nên không có nhà. Kim lão đề nghị xây luôn một cái tổng bộ lớn cùng khu ở cho nhân viên tiện làm việc.
Chi nhánh mới bắt đầu bao trùm khắp đại lục, ở các vương quốc nhỏ đều có dấu chân của hắn.
Trước đây, có một vài thế lực nhăm nhe nhòm ngó, Kim lão thuê cả một đống hồn sư đi đánh cho gà bay chó chạy. Nhờ vào việc đó mà uy thế truyền ra, không còn một ai dám có ý đồ bất chính.
Hiện tại có một dự án Cổ Phong rất muốn thực hiện nên đã ra lệnh cho Kim lão đi thu mua một lượng đất lớn nối liền nhau như một cánh rừng vậy.
Vài ngày trước, hắn nhận được tin Kim lão kiếm được một chỗ phong cảnh tuyệt đẹp. Rừng có, núi có, sông có, hồ có, chỗ này là một khu đất lành lặn của vương quốc nhỏ phương bắc.
Vương quốc này tuy lãnh thổ lớn, nhưng binh lực lại rất yếu, có số kim hồn tệ khổng lồ Kim lão đưa ra, hoàng đế đối phương lập tức đồng ý.
Vài ngày sau.
Nhân công chuyển đến bắt tay vào làm công trình.
Bay liên tiếp 2 ngày Cổ Phong mới về Tác Thác Thành, ai ngờ bọn họ đã sớm rời đi vài ngày trước.
“Chắc giờ này tất cả đã trên đường đến Thiên Đấu thành” Cổ Phong thầm tính toán
Không suy nghĩ nhiều, hắn lại tiếp tục bay qua Thiên Đấu Thành.
Cùng lúc đó.
Thất Quái vừa rời khỏi Tây Nhĩ Vi Sư Thành, biểu cảm mong chờ tiến đến Thiên Đấu Thành.