Bà Hai trước đó từng thấy Trình Ý hôn Chu Hồng Hồng một cách nóng bỏng, còn cảm thấy cảm tình của hai người ngọt như mật, ai ngờ hiện nay lại là tình huống này. Bà hỏi: “Con và Hồng Hồng làm sao vậy?”
“Cô ấy chạy rồi.” Trình Ý càng nghĩ càng giận điên lên. Người phụ nữ này thế mà cũng biết dùng mỹ nhân kế.
Bà Hai nghiêm túc nói, “Vào nhà nói thật rõ ràng cho mẹ.”
Trong lòng Trình Ý vô cùng ngột ngạt gấp gáp, vội vã muốn đi tìm Chu Hồng Hồng, nhưng mẹ hắn hết lần này tới lần khác ra lệnh khiến cho hắn không thể không làm theo. Nhưng hắn cũng không nói tỉ mỉ với Bà Hai, chỉ nói là vợ hắn không biết làm sao, cáu kỉnh, huyên náo càng ngày càng lớn.
Hắn không muốn nói chuyện chia tay với Chu Hồng Hồng. Hắn biết Chu Hồng Hồng sợ những cái miệng lắm lời trên trấn bàn tán đồn đại, cho nên mới đẩy trách nhiệm cho hắn đi nói rõ với hai bên gia đình. Nhưng hắn còn có tư tâm riêng, hắn không muốn tách cô ra khỏi hắn.
“Con lại chọc gì Hồng Hồng rồi?” Bà Hai cũng không biết rõ ràng lắm chuyện cụ thể như thế nào, nhưng bà lại rất hiểu tính cách con dâu mình, chắc chắn nguyên nhân là do con mình. Bà cũng buồn với cái tính cách của hắn, không hiểu là di truyền từ ai. Thông minh thì rất thông minh, nhưng tâm trí lại không lúc nào để vào việc học hành, còn chưa học hết cấp 3, có thể cưới được con dâu là sinh viên đại học, thật sự là phải cám ơn trời đất.
Sắc mặt Trình Ý không được tự nhiên lắm, “Ai thèm chọc cô ấy, cô ấy đúng là một cái bình dấm chua.”
Lúc này thì Bà Hai cũng hiểu ra một chút manh mối. “Con lại đi trêu ghẹo con gái nhà ai rồi hả?”
“Con không thèm, đám đàn bà đó đến nhìn con còn lười nhìn đây.”
Bà Hai vỗ trán, “Con gái người ta đều thích nghe lời hay, con không thể có thái độ tốt một chút hay sao?”
“Con có dỗ cô ấy, cô ấy vẫn còn thối mặt cho con xem.” Hắn đối với Chu Hồng Hồng đã ăn nói rất khép nép rồi, nhưng cô vẫn ngang ngược. Hắn không biết rốt cuộc là cô muốn gì.
“Vậy thì tiếp tục dỗ đi. Hồng Hồng vốn là người dễ mềm lòng, con dịu dàng một chút, nói vài lời ngon tiếng ngọt với nó.”
Trình Ý không lên tiếng, hắn đứng ở một bên nhìn ra phía ngoài sân vườn, trong lòng đắn đo làm sao tìm được Chu Hồng Hồng.
Bà Hai nhìn con trai tâm thần bất định, thầm thở dài, nói: “Đừng có cả ngày cứ như một thằng du thủ du thực nữa, thổ lộ thật tốt với Hồng Hồng, nói chút lời thật lòng. Mấy câu yêu đương âu yếm, các cô gái đều thích nghe.”
Lời này của Bà hai lại làm cho Trình Ý bắt được một điểm gì đó. Hắn nhớ lại Chu Hồng Hồng đã từng hỏi hắn tại sao muốn ở cùng với cô, lúc ấy trong mắt cô còn có một nỗi thương cảm cố ẩn nhẫn. Sau khi nghe được hắn thành thật trả lời, cô lại càng thêm bi thương.
Trong lòng hắn vốn đang lo lắng, nghe câu này lại càng thấy tệ hơn. Hắn đột nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ yêu cha con sao?”
Bà hai kinh ngạc trước đề tài đột ngột thay đổi này, nhưng ở ngoài mặt thần sắc lại không biến chuyển, “Cha con tuy rằng không phải là người đàn ông tốt, nhưng tốt xấu gì cũng đã cho hai mẹ con ta một ngôi nhà. Từ lúc có conra đời, ông ấy liền an phận, cả đời mẹ cũng chỉ có một mình ông ấy, cũng coi như là yêu đi.”
Trình Ý có chút không xác định, “Suốt đời, chỉ cần một người,như vậy… Chính là yêu?”
Bà Hai bật cười, “Chẳng lẽ con chưa bao giờ nói ba chữ này với Hồng Hồng sao?”
Trình Ý cảm thấy hắn thật tức cười, hắn quả thật chưa từng nói. Hắn không biết được chính mình là yêu hay không yêu Chu Hồng Hồng.
Rất lâu trước đây, lúc nhàm chán thấy Thời Tiệp Nghệ có viết một câu chuyện tình yêu tuổi thanh xuân. Cái loại ái muội không thể nói rõ, giống như một quả táo xanh chua chua ngọt ngọt ê ẩm trong lòng, Thời Tiệp Nghệ gọi đó là yêu.
Nhưng mà, hắn và Chu Hồng Hồng ở chung một chỗ, cũng không có cảm giác kỳ quái này. Ở trước mặt cô, rất dễ chịu, cũng rất tự nhiên, không cần đem mình ngụy trang bọc kỹ hai ba tầng lớp. Chu Hồng Hồng thỉnh thoảng có chút hung hãn, lúc tức giận sẽ ném đồ vật lung tung, lại thường xuyên hung dữ với hắn, nhưng hắn lại thích trêu đùa cô, chọc giận cô. Cứ như vậy cùng cô ầm ĩ cãi nhau suốt đời, thật tốt lắm.
Bà Hai thật sự là muốn đập chết đứa con ngốc nghếch này, đã ầm ĩ nhiều năm như thế rồi, vậy mà còn chưa từng bày tỏ tình yêu. “Đáng đời. Lão thái gia tìm cho con nàng dâu tốt như thế, con thật lợi hại, để cho nó tức giận mà chạy mất.”
Trình Ý vô cùng buồn bực.”Chính cô ấy cũng chưa nói yêu con.”
Thái độ của Bà Hai trở nên lãnh đạm, có ý định là khích tướng hắn. “Mẹ đoán chừng là Hồng Hồng yêu người khác rồi.”
Thần sắc hắn trở nên ngưng tụ, chỉ cảm thấy không thở nổi.”Cô ấy là vợ của con.”
“Người thì cũng chạy mất rồi, còn ở đó mà huênh hoang cái nỗi gì.”
Hắn tiếp tục cường điệu, “Cô ấy là vợ của con!”
Bà Hai đứng lên, muốn đi về phòng, cuối cùng còn quẳng xuống một câu, “Con muốn người vợ này, còn phải xem con có thể đuổi theo nó đưa nó về hay không. Theo mẹ thấy, nếu con không đưa được con dâu mẹ về, cũng không cần về cái nhà này nữa.”
Trình Ý lẳng lặng nhìn bóng lưng của Bà Hai, cảm xúc của hắn sau khi nói chuyện với mẹ càng trở nên bối rối, trong lòng đau đớn như bị vạn mũi tên xuyên qua. Hắn sợ hắn không tìm về được trái tim của Chu Hồng Hồng.
—-
Chu Hồng Hồng ở công ty mới, rất nhanh cũng đã thích ứng được.
Nội dung công việc của cô trước đây vẫn nghiêng về phần ngôn ngữ, nhưng về mảng thời trang, cô là người mới, cho nên giai đoạn khi mới bắt đầu, phải cố hết sức. Thật may là Trương Nhạc Minh thường cùng cô tán gẫu, đều có trao đổi liên quan đến công việc, cũng giúp cô học hỏi thêm rất nhiều.
Chu Hồng Hồng bị sắp xếp đến ở cùng phòng với mấy người ở bộ phận tài vụ mới. Người bạn cùng phòng tên là Lê Doanh, so với Chu Hồng Hồng lớn tuổi hơn một chút. Phòng tài vụ thường xuyên làm tăng ca, Lê Doanh thường tan ca khá muộn, cơ hội để hai người ở chung không nhiều lắm, quan hệ của hai người coi như không thân thiết cũng không lạnh nhạt.
Sau vài ngày Chu Hồng Hồng dần dần quen giường mới, cũng ngủ ngon hơn. Vài ngày sau cô gọi điện thoại cho mẹ Chu báo tình hình của mình, cũng không thèm hỏi đến Trình Ý.
Mẹ Chu cũng không nghi ngờ gì, nghe con gái nói tình hình công việc mới, bà rất vui mừng.
Chu Hồng Hồng cảm thấy Trình Ý vô cùng tức giận, hẳn đã bỏ cuộc. Người như hắn lo gì không kiếm được vợ. Mặc dù tính cách của hắn hơi kém một chút, cũng vẫn còn có diện mạo, dáng người mê hoặc kia, còn rất nhiều đám đàn bà con gái yêu thích hắn.
Cô nên lo lắng cho tương lai của mình. Mấy năm nay cô ở cùng với Trình Ý, bạn bè thân thích, bạn học đều biết, có lẽ cô căn bản không thể tìm thấy người đàn ông nào có thể bao dung đoạn quá khứ bảy năm này.
Hoặc là, cô sẽ không bao giờ yêu người khác được nữa.
Sau khi vào làm được khoảng nửa tháng Chu Hồng Hồng ngẫu nhiên gặp Hoàng Dĩnh trong tiệm cà phê.
Đôi bên gặp mặt cũng có chút kinh ngạc, sau đó, bầu không khí bỗng nhiên thay đổi.
Hoàng Dĩnh liếc nhìn thẻ nhân viên của Chu Hồng xuỳ một tiếng, “Trương Nhạc Minh quả nhiên là đã đưa được cô vào công ty.”
Chu Hồng Hồng không nói, cô cũng nhìn thấy thẻ nhân viên của Hoàng Dĩnh, làm tại phòng hành chính. Cô cười cười, cầm ly của mình lên, xoay người muốn rời đi.
Hoàng Dĩnh chắn trước mặt Chu Hồng Hồng, “Ỷ vào việc mình có chút tư sắc liền đi cửa sau.”
Chu Hồng Hồng nắm chặt cái ly, thu lại vẻ tươi cười.
—-
Nói Hoàng Dĩnh có thù với Chu Hồng Hồng, cũng là bởi vì Trình Ý.
Lúc Chu Hồng Hồng đi nhập học đại học, mẹ Chu bởi vì say xe nên không cùng đi. Nhưng cô lại có rất nhiều hành lý, bao to bao nhỏ, tất cả đều do Trình Ý khiêng vào ký túc xá.
Lúc ấy, Hoàng Dĩnh đã được cha mẹ thu dọn hành lý xong xuôi, đang ngồi nói chuyện phiếm. Cô ta ngồi đối diện với cửa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trình Ý.
Lúc hắn bước vào cửa mang theo ánh sáng chiếu sau lưng, cô ta kinh diễm một phen. Bởi vì có cha mẹ ở đó, nên cô ta cũng không dám nhìn kỹ, thu hồi tâm thần tiếp tục nói chuyện cùng cha mẹ.
Trình Ý tìm được vị trí của Chu Hồng Hồng, để từng bao đồ xuống, khóe mắt cũng chưa hề nhìn Hoàng Dĩnh một chút.
Chu Hồng Hồng đi theo vào sau, nhìn thấy bạn cùng phòng, cô rất thiện ý mỉm cười.
Hoàng Dĩnh liếc mắt một cái là nhìn ra Chu Hồng Hồng đến từ nông thôn, cô ta cũng cười.
Trình Ý hoàn thành nhiệm vụ bốc vác hành lý, chờ Chu Hồng Hồng sửa sang lại, hai người mới đi ăn cơm.
Sau khi Hoàng Dĩnh quen thân với Chu Hồng Hồng, hỏi cô người con trai hôm đó là ai.
Chu Hồng Hồng xấu hổ, nói là anh trai của mình.
Qua vài ngày, Hoàng Dĩnh lại tìm cơ hội hỏi Trình Ý đã có bạn gái hay chưa.
Chu Hồng Hồng nghe được ý tứ trong lời nói đó, nói hắn đã có đối tượng kết hôn rồi.
Hoàng Dĩnh lại chưa từ bỏ ý định, rất hy vọng có thể đào được Trình Ý.
Chu Hồng Hồng sợ, cũng không nói chuyện của Trình Ý với cô ta.
Ai ngờ, Trình Ý bị lão thái gia ép, cứ hai ngày ba bữa lại chạy đến trường của Chu Hồng Hồng.
Giấy không gói được lửa. Hôm ấy, Hoàng Dĩnh thấy Trình Ý và Chu Hồng Hồng nắm tay đi dạo ở trong sân trường. Cảnh Trình Ý tìm mọi cách hôn Chu Hồng Hồng, trong mắt Hoàng Dĩnh, thực vô cùng chói mắt.
Sau việc này, Hoàng Dĩnh cảm thấy Chu Hồng Hồng cố ý lừa gạt mình, có ý muốn thấy mình bị chê cười, vì thế cũng chấm dứt quan hệ quen biết với Chu Hồng Hồng.
Chu Hồng Hồng có thành khẩn nhận lỗi qua, nhưng Hoàng Dĩnh từ chối không chấp nhận.
Hoàng Dĩnh là người địa phương, mặt khác hai bạn cùng phòng cũng là người ngoại thành, sau mấy ngày thì mấy người đó luôn dùng giọng địa phương để nói chuyện.
Chu Hồng Hồng nghe không hiểu, không biết trả lời như thế nào. Dần dần, ở ký túc xá cô càng ngày càng trầm mặc. Cô thử đi học giọng nói của thành phố này, nhưng ngay lần đầu tiên mở miệng đã bị Hoàng Dĩnh châm biếm, nói khẩu âm của cô thật nhà quê.
Hôm đó Chu Hồng Hồng bỏ chạy đến chỗ Trình Ý thuê, gõ nửa ngày cửa.
Hắn không ở nhà.
Cô gọi điện thoại cho hắn, không nhịn được giọng nói còn mang theo tiếng khóc, “Trình Ý, anh trở về nhanh một chút.”
Trình Ý đang chơi đánh bài, nghe được âm thanh của cô, trong lòng căng thẳng hỏi, “Vợ, làm sao vậy? Ai khi dễ cô?”
“Anh trở về nhanh một chút.” Cô lầm bầm, chỉ nói mỗi một câu như vậy.
Hắn vội vàng trở về căn phòng thuê của mình, nhìn thấy cô dâu nhỏ của hắn ôm đầu gối ngồi ở cửa, cúi đầu nhìn mặt đất đến ngẩn người.
Chỉ một thoáng đó thôi, hắn cũng thấy rất đau lòng.
Ngày hôm sau Chu Hồng Hồng chuyển vào căn nhà Trình Ý thuê đó.
Lúc Trình Ý đi xách hành lý của Chu Hồng Hồng, nhìn thấy Hoàng Dĩnh, hắn cười lạnh nói, “Cô đúng là người thành phố, cô đúng là không phải người nhà quê, cũng chỉ có cô thấy bạn trai của bạn học là chảy nước miếng đầy đất.”
Sắc mặt của Hoàng Dĩnh trắng bệch, đối với Chu Hồng Hồng càng thêm oán hận.
Mà Chu Hồng Hồng, bởi vì muốn chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Trình Ý, vô cùng bận rộn, không nhàn rỗi bận tâm đến những người bạn học này nữa.
—-
Hoàng Dĩnh chắn ở giữa cửa quán cà phê, “Chẳng phải cô nói không có liên lạc với Trường Minh sao? Tại sao lại dùng quan hệ của cậu ấy để vào công ty.”
“Tôi không lợi dụng quan hệ của ai hết.” Chu Hồng Hồng bình tĩnh trả lời, “Xin nhường đường cho.”
“Vậy thì chờ coi.” Hoàng Dĩnh nói xong, chính mình lại đi ra ngoài trước. Làn váy tung bay theo từng bước cô ta đi.
Chu Hồng Hồng thở dài, coi như hai người là người xa lạ, còn tốt hơn là vừa thấy mặt đã châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Cô thực sợ ứng phó với những cảnh tượng như vậy.
Cô vừa muốn đi ra ngoài, một người con trai chợt tiến vào, cười như gió xuân.
“Chị họ, thật khéo quá.”
Chu Hồng Hồng trợn mắt há hốc mồm.
Cái trò đùa của ông trời lần này thật lớn, so với Hoàng Dĩnh còn lớn hơn…