Tưởng Ngư

Chương 4 : Giải thích

Sau khi cô gái nhỏ rời đi, bình cá cũng theo đó mà biến mất. Cô nhìn người tóc trắng. Dáng cao, da trắng, phong thái nhã nhặn, đầy khí chất. Tuy tóc trắng nhưng dáng vẻ cũng chỉ như 40 tuổi. Vai rộng, dáng đứng hiên ngang, lặng nhìn cô mốt chút, rồi nhẹ nhàng hỏi Kim An: “ con có cảm thấy khó chịu khi ở trong cơ thể mới không ?”

Cô đáp “ Cháu nghĩ là chúng ta không quen biết nhau. Chúng ta nên giới thiệu bản thân trước có đúng không !”

Người đó kẽ cười đáp “ Vẫn ngang bướng như vậy. Chỉ là không có sức mạnh, nên mới cố giữ bình tĩnh mà nói năng lịch sự với ta.” Dừng một lát rồi ông nói

Ta là Vân Phong, là một đạo tiên quèn, sống ở dãy Hoàng Liên. Ta có một đồ đệ, bản thể là một con cá nhỏ, nhưng thích đi gây chiến với mấy đứa to hơn nó cả trăm lần. Tính tình ngang ngược, chưa chịu thua thiệt ai, nó khiến ta đi tạ lỗi với mọi nhà trong giới thần tiên.

Con cá đó ham ăn, lười làm, cứng đầu ngang ngược như ngươi vậy. Mỗi lần nó tới chỗ ta thì đều dẫn theo phiền phức. Dù chuyện đơn giản hay rắc rối thì nó đều tặng kèm ta 1 đồ đệ.

Mỗi lần nó đều nói “ nhận 1 rắc rối tặng 1 cục vàng. Ra sức bảo ban, thay con hành đạo “ . Sau đó nó biến luôn, chẳng thèm để ý đến bọn ta nữa.

Cứ như vậy đồ đệ theo ta ngày càng tăng. Nhưng từ xưa tới nay ta chỉ thực sự thu nhận đúng 1 đồ đệ.

Mấy đứa nhỏ ở nhà sau khi độ kiếp thành công, chúng đều nói với ta, người đầu tiên chúng nhận làm sư phụ chính là con cá đó.

Nhưng gọi được vài tiếng “ sư phụ “ thì bị nó dắt đi “ thay trời hành đạo” . Trừ ma diệt ác, khiến chúng nó ngưỡng mộ, quỳ dưới chân gọi lớn “ sư phụ “ thì nó cợt nhả nói : “” ừ, sư nghĩa là “ vi sư “. Phụ có nghĩa là “ phụ ngươi “ . “””

Sau đó bọn chúng đều gọi ta là sư phụ. Mãi cho đến khi độ kiếp thành tiên, thì chúng mới nhớ được chuyện về con cá kia ….”

Kim An ngắt lời Vân Phong : “ dừng lại. Chờ một chút. Cái cháu muốn biết là lý do vì sao cháu và anh Tùng lại tới đây? Vì sao anh ấy không nhận ra cháu? Vì sao cơ thể bọn cháu lại khác nhau như vậy??

Bọn cháu là vợ chồng mà?? Như vậy thì ….. Thật là quá đáng !! “

“ Vậy là ngươi không muốn nghe kể chuyện sao “ Vân Phong tỏ vẻ ngây thơ hỏi.

“ Cái vấn đề ở đây là cháu muốn biết vì sao cháu và anh Tùng bị xuyên về quá khứ. Giải thích xong mọi chuyện rõ ràng, rồi cháu nghe ông kể tiếp”

“ Ta nhìn già tới mức ngươi gọi ta là là ông sao ?? Gọi ta là sư phụ như trước đi, như vậy ta quen hơn. Nói như vậy ngươi hiểu đúng không? “

Cô nghi hoặc hỏi lại “ Ngài có chắc ta là đệ tử của ngài. Dựa vào cái gì mà ngài chắc chắn như vậy ? “