Nụ Hôn Dưới Cây Tầm Gửi

Chương 34.1

Bạn sợ điều gì khi tắm biển?

Sợ trôi theo dòng nước, sợ chuột rút chân tay, sợ kiệt sức, sợ cá mập vây quanh, sợ sấm sét ầm trời, sợ lốc xoáy dưới đáy biển.

Sợ hết, sợ tất cả.

Nhưng đáng sợ nhất là rõ ràng hòn đảo ngay trước mặt, chỉ còn cách bờ vài bước chân thì lại bị sóng dữ cuốn lấy, lôi kéo chìm vào biển sâu.

Lúc này thậm chí không còn sức để bơi nữa rồi.

Không phải Cốc Âm Kỳ chưa từng trải qua loại tuyệt vọng này, mà chính vì cô trải qua rồi nên sẽ sợ hãi.

Bên cạnh có người chạy tới đỡ cô, cô loạng choạng đứng dậy hỏi Nguyên Lị: “...Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chất giọng như không còn của riêng cô nữa.

Nguyên Lị và những cô gái khác mồm năm miệng mười, mỗi người nói một kiểu, thời gian điên đảo, trình tự hỗn loạn, khó khăn lắm Cốc Âm Kỳ mới liên kết mấy từ trọng tâm lại với nhau, biết được người đàn ông bị bảo vệ ghì chặt trên đất là khách quen của Phùng Điệp hồi còn ở Lộ Thành.

Chuyện xảy ra đột ngột, tụi Nguyên Lị giây trước đang trò chuyện rôm rả thì giây sau người đàn ông này không biết từ đâu chui ra.

Lúc mới đến đã thấy hơi lạ rồi, đầu tiên là chúc mừng Phùng Điệp tìm được nơi nương tựa như ý, còn nói trước đó gã muốn cưới chị ấy mà chị ấy từ chối, thật sự muốn xem đối tượng hiện tại của chị ấy có điều kiện ra sao.

Lúc đầu Phùng Điệp còn kiên nhẫn nói chuyện với gã, nhưng gã này dường như đã chơi đồ, cảm xúc ngày càng kích động. Lúc thì nói bản thân đã tip rất nhiều tiền cho Phùng Điệp, lúc lại hỏi Phùng Điệp nếu hiện tại gã muốn cưới chị ấy thì chị ấy có đồng ý không, và bắt đầu động tay động chân muốn kéo Phùng Điệp đi.

Trong lúc hai người giằng co, Phùng Điệp đã mắng gã có bệnh thì uống thuốc vào, tụi Nguyên Lị còn chưa kịp gọi bảo vệ thì tên khốn đó đã lăm le con dao trên tay.

“Bảo vệ đâu hết rồi? Không có nhân viên an ninh sao? Sao lại để hắn cầm dao vào đây như thế?!”

Một cô gái thân với Phùng Điệp nhiều năm đã lớn tiếng chất vấn đội an ninh xung quanh, cảm xúc dâng trào, trực tiếp bước tới nắm lấy cổ áo của tên quản lý mà cô quen và lắc mạnh.

Nhưng mọi người đều biết, chế độ an ninh ở “Space” không quá chặt chẽ, khi cửa kiểm tra an ninh vang lên, nhân viên bảo vệ cũng chỉ liếc mắt một cái là sẽ cho vào.

Có người khóc lóc, có người bị nhục mạ, có người giải thích, có người nghi ngờ, có người khó chịu, nói đi chơi mà cũng xui xẻo gặp phải loại tình huống như này.

Cảnh Tư Tề ngẩng đầu hét lên giận dữ: “Đừng ồn ào nữa! Mau xem xe cấp cứu đến chưa!!!”

“Chắc sắp đến rồi, bệnh viện cách nơi này không xa! Cậu chờ một chút, tôi ra cửa ngóng xem!”

Người trả lời là anh Lý - là quản lý vừa mới đánh nhau với Cảnh Tư Tề cách đây không lâu.

Dù sao cũng gọi là quen biết một thời gian, anh Lý không đành lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của Phùng Điệp, chạy nhanh ra ngoài.

Cảnh Tư Tề nhờ đồng nghiệp mang đến mấy cái khăn sạch, lúc cậu quay đầu lại thì thấy Cốc Âm Kỳ đang đi đến trước mặt mình.

“Cậu…Cậu đứng sang một bên đi, kẻo dính máu…” Cậu khó khăn lên tiếng, cổ họng như bị dao cắt, ngay cả nuốt nước miếng cũng thấy đau đớn.

Cảnh Tư Tề làm nghề này đã được một thời gian, chứng kiến không ít vụ ẩu đả, nhưng nghiêm trọng nhất cùng lắm là đập chai rượu vào đầu, đây là lần đầu tiên thấy đâm dao nhiều máu như vậy.

“Không sao.” Cốc Âm Kỳ lắc đầu, giọt nước mắt đọng trên cằm rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Hai tay Phùng Điệp dính đầy máu, trắng trắng, đỏ đỏ, móng tay như thể mũi giáo màu đỏ tươi, nhìn nhức mắt vô cùng.

Cốc Âm Kỳ cẩn thận cầm lấy một ngón tay trong số đó, lòng bàn tay còn sót lại chút hơi ấm, cô nhẹ giọng nói với Phùng Điệp: “Chị nhất định phải kiên trì, xe cấp cứu sắp đến rồi…”

Cảnh Tư Tề nghe thế ngước mắt lên, hốc mắt nóng như lửa đốt, khàn giọng an ủi: “Chắc chắn rồi, chị ấy sẽ kiên trì.”

Cũng không biết câu động viên này là dành cho Cốc Âm Kỳ hay là nói cho chính mình nghe.

Dưới ánh đèn trắng chiếu rọi, bóng cô gái hòa với màu máu đỏ sẫm trên mặt đất.

Trông giống như con chim biển bị thương chảy máu.

Khi Hàn Triết đến, những gì anh thấy là một hình ảnh như vậy.

Người quản lý đưa Hàn Triết vào lau mồ hôi lạnh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu Hàn, đó là ‘bạn gái’ của anh sao?”

Vừa rồi trong quán bar loạn thành một đoàn, ông lại nhận được điện thoại của sếp Hàn nói mình bị bảo vệ chặn ở cửa, nhưng bạn gái mình thì đang bên trong quán, phiền ông ra ngoài đón mình một chút.

Nghe thấy lời này, yếu hầu Hàn Triết khẽ nhấp nhô, nhưng không trả lời câu hỏi của người quản lý.

Ngực anh phập phồng, những ngón tay đang cầm chặt điện thoại run lên dữ dội.

Rõ ràng hiện trường nhiều người như vậy nhưng anh vẫn không thể rời mắt khỏi người con gái ấy.

Hàn Triết nghĩ, đây mới là Cốc Âm Kỳ chân thật nhất.

Như nhận ra ánh mắt của anh, Hàn Triết thấy Cốc Âm Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng nhìn sang đây.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, ngực Hàn Triết như bị thứ gì đó đâm vào.

Đó có thể là một chiếc gai hoa hồng, hay một chiếc kim đuôi ong, khoét một lỗ nhỏ ở đâu đó trên cơ thể, từng chút, từng chút mềm xuống.

***

Nửa đêm bệnh viện cũng không hề yên bình, sau khi Phùng Điệp vào phòng mổ, lại khẩn trương đưa thêm hai giường người bị thương vào.

Tiếng bước chân hỗn loạn trong hành lang dài, bánh xe của cáng giường kêu ‘lạch cạch’ không ngừng, Cốc Âm Kỳ cử động cái cổ cứng đờ, lúc ngước mắt lên cô nhìn thấy một cơ thể bị thương máu me be bét.

Đột nhiên, một bàn tay vươn ra từ bên cạnh che khuất tầm nhìn của cô.

Một giọng nam khàn khàn từ trên đầu cô truyền xuống: “Đừng nhìn.”

Ông cụ và bà cụ đi theo sát y tá bị chặn lại ngoài phòng mổ, bà cụ vừa khóc vừa than sao xui xẻo như vậy, gặp phải gã say rượu lái xe, tụi nhỏ còn trẻ như vậy, nếu cả hai đều không cứu được thì phải làm sao bây giờ.

Cốc Âm Kỳ không nỡ nhìn bà cụ đau buồn, điều này khiến cô nhớ đến bà của mình, đã khóc nấc lên và quỳ sụp xuống khi bố mẹ cô qua đời.

Cô cúi đầu, dùng móng tay ngắn của mình cạy cạy vết máu không thể rửa sạch nơi kẻ tay.

Bàn tay kia lại duỗi tới.

Chỉ là nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay, Cốc Âm Kỳ đã không cách nào động đậy được nữa.

Bàn tay của người đàn ông rất đẹp, thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, dưới ánh đèn sợi đốt của bệnh viện trông càng trắng hơn ngày thường một chút, giống như một tầng tuyết trắng bao phủ gân mạch nóng bỏng.

Hàn Triết nhắc nhở cô: “Cạy nữa sẽ chảy máu đấy.”

“À.” Cốc Âm Kỳ bơ phờ đáp lại.