Hàn Triết cảm thấy lần này mặt mũi của mình như bị vứt đến Siberia luôn rồi.
Anh đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng thuê của khách sạn, máy điều hòa phả ra làn gió ấm nhè nhẹ, căn phòng tối tăm không sáng đèn, nhưng bên ngoài trời đã tờ mờ sáng.
Một tia sáng lọt vào từ khe hở giữa hai tấm rèm cửa sổ, giống như mũi dao xuyên thẳng vào mắt anh.
Dưới lớp chăn lông ngỗng là cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của chính mình, xương đầu gối bị nhiệt độ bao phủ đến nóng lên, nóng đến mềm nhũn.
Cơ bắp của anh căng chặt, khát nước vô cùng, nhưng lại không dám cử động lung tung.
Bởi vì có ai đó đang ngủ bên cạnh anh.
Một người phụ nữ xa lạ mà anh thậm chí còn không biết tên đối phương là gì.
Hàn Triết theo khuôn phép cũ 28 năm của mình, ngày thường anh luôn khịt mũi xem thường nhóm bạn kia của Tất Vi Phong, chế giễu những hành vi đồi trụy về mặt đạo đức như hẹn hò hay tình một đêm của họ. Những người trong nhóm biết rõ anh đều trêu chọc anh là một trong những bông sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn của con ông cháu cha.
Cho nên Hàn Triết thật sự không ngờ rằng mình cũng sẽ có một đêm như vậy.
Hình ảnh ngày hôm qua giống như bọt bia bốc lên từ ly rượu, từ từ lấp đầy não Hàn Triết khiến anh dần tỉnh táo trở lại.
Một tuần trước đêm Giáng Sinh, cô bạn gái đã yêu xa ba năm của anh bất ngờ đòi chia tay, điều này khiến kỳ nghỉ mà anh đã đặc biệt chuẩn bị, vé máy bay và phòng suite nhìn ra biển, chiếc nhẫn kim cương anh mua trước đó định cầu hôn đều trở thành sự tồn tại vô cùng buồn cười.
Hàn Triết không dám đề cập chuyện này cho bọn Tất Vi Phong biết, vì với đức hạnh tệ hại của bọn họ, nếu biết anh bị đá, chắc chắn sẽ sắp xếp một bữa tiệc trên du thuyền cho anh, hoặc là lên du thuyền, hoặc là trở về “Căn cứ”, gọi một em gái xinh tươi đến phục vụ để chúc mừng anh rốt cuộc cũng khôi phục tình trạng độc thân.
Hàn Triết suy nghĩ mấy ngày, vẫn quyết định bay đến thành phố nơi Ngụy Mộng Tình đang sống theo kế hoạch ban đầu, anh muốn tranh thủ cơ hội cứu vãn cuối cùng này.
Anh ôm bó hoa gồm 99 bông hồng đỏ trong tay gõ cửa căn hộ của bạn gái, nhưng không phải bạn gái anh ra mở cửa, mà là một người đàn ông cao ráo như anh.
Trong phòng truyền đến giọng nói của Ngụy Mộng Tình, cô ta hỏi, là ai đến vậy anh.
Tên đàn ông kia nhìn anh chằm chằm, mở miệng đáp lại người trong phòng, nói, không có gì, là cậu giao hàng tìm nhầm cửa thôi.
Trí nhớ của Hàn Triết rất tốt, anh nhanh chóng nhận ra tên này là đồng nghiệp của Ngụy Mộng Tình.
Trong bức ảnh chụp chung vào mùa hè của công ty bọn họ, hai người một trước một sau đứng ở bên rìa của đám người.
Hàn Triết không làm ầm ĩ, càng không thèm động tay động chân, chỉ nhét bó hoa vào tay người đàn ông, giả bộ hờ hững nói, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sau đó xoay người rời đi.
Trong túi áo khoác lông cừu vẫn còn một chiếc hộp nhung màu xanh lam đựng nhẫn bên trong, anh bước ra khỏi khu chung cư Đại Đường, đứng bên lề đường đông đúc, bóp chặt chiếc hộp đựng nhẫn trong tay cho đến khi ngón tay rét run, lúc này anh mới đi đến cạnh thùng rác.
Hộp đựng nhẫn thuộc loại rác nào nhỉ? Nhẫn kim cương thuộc loại rác nào nhỉ?
Trong đầu Hàn Triết phân tích một lượt, ném cái hộp vào thùng rác tái chế.
Nhà hàng đã đặt trước chỉ cung cấp set thực đơn cho các cặp đôi vào đêm Giáng Sinh, người phục vụ còn rất lịch sự hỏi anh là có muốn đợi mọi người đến đông đủ rồi mới lên món không.
Hàn Triết nhờ cô phục vụ nói với nhà bếp rằng chỉ cần làm thức ăn cho một người là được rồi, anh sẽ trả tiền theo giá thực đơn đã định sẵn trước đó, sẽ rất lãng phí nếu ăn không hết.
Anh cũng gọi thêm một ly rượu vang đỏ.
Lúc rời nhà hàng Hàn Triết đã hơi say, bèn trực tiếp bắt taxi đến bờ biển.
Khi anh tới Lộ Thành tìm Ngụy Mộng Tình, cả hai thường đến đây dắt chó đi dạo sau bữa cơm chiều, à, đúng rồi, chó mà Ngụy Mộng Tình nuôi là một chú chó săn lông vàng, trước kia Ngụy Mộng Tinh thường gọi anh là “Bố cún con”, xem ra bây giờ nó đã có bố mới rồi.
Trong lối đi dạo dọc bờ biển, có vài người chơi đàn guitar bán giọng hát, những đôi tình nhân thủ thỉ tay trong tay, có bé gái bán hoa cùng anh chàng bán hàng rong đang hì hục khắc chữ lên quả táo, cơn gió biển lạnh buốt phả vào cổ khiến cả người anh nổi da gà.
Hàn Triết dựa vào lan can cúi đầu nhìn bóng dáng cô đơn của chính mình bị ánh đèn đường kéo đến thon dài.
Tiếng cười nói rộn ràng của người qua đường mang đậm màu sắc lễ hội, chỉ có bóng anh là không rõ màu đen xám.
“...Những người độc thân sợ nhất là các dịp lễ tết, chỉ có thể một mình tự chúc mừng bản thân, cố gắng say sưa hết mức có thể…Viết bức thư tình biết gửi cho ai, cõi lòng tan nát như vụn giấy trên đường, ai đến cùng ta trải qua lễ Giáng Sinh này đây…”
Giọng hát của anh nam sinh trầm khàn, có lẽ do thời tiết quá lạnh, ngón tay bị đông cứng, đã đánh sai một vài hợp âm.
Hàn Triết bước đến gần cậu nam sinh, quét mã QR tặng cậu ấy hai trăm tám mươi tám tệ, hỏi cậu, có thể hát một bài nào đó vui vui được không.
Lúc nhận được số tiền thưởng xởi lởi này, chàng trai vui mừng khôn xiết, gật đầu lia lịa, ngay lập tức đổi thành một ca khúc nổi tiếng trên Douyin với câu từ vui tươi hẳn lên.
Cảm giác hơi say bị gió biển thổi bớt đi không ít, Hàn Triết không muốn về thẳng khách sạn, bèn bắt taxi đi đến quán Bar gần nhất.
Hàn Triết vốn dĩ không thích mấy chỗ như này, mỗi lần đến đều là do đám bạn kia ba lần bốn lượt lôi kéo rủ rê anh đến uống rượu, nhưng đêm nay Hàn Triết lại muốn dùng tiếng nhạc điện tử đinh tai nhức óc kia cùng đống tiền giấy che trời lấp đất kia, để làm chính mình trông bớt đáng thương hơn.
Quán bar đêm Giáng Sinh đã chật kín người từ trước mười giờ tối, tất cả phòng đơn phòng kép đều đã được đặt trước, Hàn Triết không biết hoạt động marketing ở đây như nào nên đã đứng gọi điện cho Tất Vi Phong từ cửa quán bar, anh vừa cúp máy đã có quản lý đích thân đi ra dẫn anh vào.
Hàn Triết không cần phòng lớn, chỉ bảo quản lý sắp xếp cho anh một góc ở quầy để anh ngồi uống vài ly là được.
Những người phục vụ trong quán bar đêm nay đều đội mũ sừng nai hoặc mũ Giáng Sinh, hầu hết trong các phòng bao đều chen chúc các trai xinh gái đẹp, ồn ào náo nhiệt, có tốp thì cười nói đùa giỡn với nhau chơi trò chỉ tay hoặc kết hợp đen trắng, tốp khác thì rung đùi đắc ý đầu lắc lư theo nhịp trống.
Không lâu sau thì có một cô gái tiến đến bắt chuyện, một đám môi đỏ răng trắng, khóe mắt đều được được đánh các lớp kim tuyến lấp lánh đầy màu sắc, nào là hình ngôi sao, trái tim,...
Là các cô gái trong tổ khuấy động bầu không khí.
Hàn Triết liên tục từ chối mấy lần, vì thế mà một anh chàng đeo kính áp tròng màu xanh lam mon men đến gần, hỏi, anh trai đón Giáng Sinh một mình không cô đơn sao.
DJ bắt đầu chà đĩa, chùm đèn laser ảo diệu và biến hóa nhiều màu, sàn nhảy chật cứng toàn người là người, có cả những cô nàng nóng bỏng đang uốn éo và lắc hông trên sân khấu cao trung tâm.
Thỉnh thoảng, những tràng hoan hô vang lên từ nhóm người đang ngồi trên sô pha gần đó khi kết quả mở ra là Át Bích hoặc sảnh Rồng. Những cô gái khoác bộ đồ thỏ gợi cảm đang cầm ống đèn huỳnh quang nhảy múa giữa các bộ bài. Trên trần nhà đính đầy hoa vàng giấy bạc, thật hợp với bài bài hát của cậu em kia.
Cả thế giới đều đang vui vẻ, nhưng hết thảy những thứ này dường như không hề liên quan gì đến Hàn Triết.
***
@ Trần Dịch Tấn