Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 50

“Nương, ngoại trừ số tiền này, nhà ta còn tiền khác nữa không?”

Quan thị đưa mắt nhìn trượng phu, bộ dáng hai người đều có chút xấu hổ, Lê Tương có một cảm giác không ổn.

“Chẳng lẽ là hết sạch rồi……”

“Có có có!”

Quan thị xoay người lấy ra một túi tiền từ trong gối đầu, lại mang thêm một chút ra, vừa đúng 50.

Lê Tương đặt tất cả tiền vào cùng một chỗ, một chút như vậy mà lại là toàn bộ gia sản của nhà nàng, với một chút tiền này chỉ cần đi bốc thuốc vài lần đã hết sạch rồi. Hơn nữa nếu nàng nhớ không lầm, còn 5 ngày nữa đã tới thời gian trả nợ cho người ta.

Một tháng hai lần, một lần hai trăm.

Hiện tại trong nhà chưa thể lấy ra được số tiền ấy.

Nàng có chút đau đầu, hơn 160 đồng bối này, nàng còn phải mang đi uỷ thác người làm l*иg hấp, còn phải mua nguyên liệu nấu ăn, ít nhất cũng tốn hơn phân nửa.

Nếu trong vòng 5 ngày Lý đại thúc của quán bánh ngô kia không tới mua tương mỡ cua, chỉ sợ không thể đúng hạn trả cho mấy chủ nợ trong thôn.

Không được, chắc chắn phải có cách khác giải quyết chuyện này, bằng không trong thôn sẽ lại truyền ra mấy loại tin đồn nhảm nhí, chỉ sợ sẽ truyền tới trong tai nương. Để nương lo lắng suy nghĩ nhiều, sẽ không tốt cho bệnh tình của bà ấy.

Lê Tương giao túi tiền vào trong tay phụ thân và nương, cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất để nói: “Phụ thân, ngươi chờ khi Kiều tứ thúc đi làm về nhà, uỷ thác cho hắn làm năm cái l*иg hấp, kích thước nhỏ hơn một chút so với cái nồi sắt của nhà chúng ta là được.”

L*иg hấp được làm bằng tre trúc, nguyên vật liệu không đáng bao nhiêu tiền, thứ cần bỏ tiền chính là tay nghề, cho nên loại này cũng không quá đắt. Lê Giang rất thống khoái đồng ý, sau khi rửa mặt đã lập tức ra cửa.

Chờ khi phụ thân vừa đi, Lê Tương đã bắt đầu bận rộn đi sắc thuốc, đun nước, còn chuẩn bị lên men cho cục bột mới mua về. Làm xong xuôi mấy chuyện đó, nàng mới bắt đầu ninh cháo làm đồ ăn.

Quan thị rất muốn giúp nữ nhi làm mấy chuyện đó, nhưng cả ngày hôm nay bà đã đi một đoạn đường quá xa, tinh thần muốn giúp nhưng thân thể vô lực, cuối cùng bà chỉ có thể lên giường nằm từ sớm, nghe thanh âm bận rộn của nữ nhi bên ngoài.

Lê Tương là một người rất chăm chỉ, nàng không hề e ngại chút mệt mỏi khi dốc hết sức đầu tư sức lực cho sự nghiệp của mình.

Cứ vội vàng như vậy khoảng hai ngày, năm cái l*иg hấp nàng uỷ thác đã được làm xong xuôi mang tới tận nhà, nàng cũng dùng đá mài trong thôn mài hết tiểu mạch thành bột mì rồi, trong nhà còn mới chế thêm được mười cân tương gạch cua.

Có sẵn tương gạch cua, Lê Tương cũng đỡ được không ít công đoạn cho nên không cần phải làm bánh bao gạch cua nữa.

Phải biết rằng làm bánh bao gạch cua rất tốn công, còn phải đi mua da gà, mua heo da về làm lớp nhân đông lạnh, khiến cho khi hấp xong bánh bao, chỉ cần cắn một cái, lớp nhân bên trong sẽ thành súp tan chảy ra ngoài, loại bánh bao này rất được ưa chuộng ở hiện đại nhưng lại không phù hợp với nhu cầu trước mắt của thị trường.

Hiện tại mọi người chỉ muốn ăn món gì lấp được đầy bụng, một miếng cắn xuống nước canh tứa ra đầy khoang miệng chắc chắn không được ưa chuộng.

Muốn làm cho phụ thân và nương an tâm, trước tiên Lê Tương chuẩn bị một chút bột mì, muốn để buổi tối hôm nay hấp hai cái bánh bao cho bọn họ nếm thử một món ăn mới.

Vừa lúc cục bột mua từ lần vào trong thành trước kia đã lên men khá hoàn hảo rồi, chỉ cần lấy một cục nhỏ, hoà vào nước lại thêm bột nhào thành bột bánh bao mới, không tới nửa canh giờ cục bột trong chậu đã nở ra không biết bao nhiêu lần.

Nhìn thấy một màn này, phu thê hai người Lê Giang lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng một màn này lại khiến bọn họ triệt để tin tưởng những lời nữ nhi nói nàng được lão thần tiên dạy cho trù nghệ rồi.