Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 26

Tổng cộng gặp được ba bốn người, tính tính đại gia một ngày thu hoạch không sai biệt lắm, biết hôm nay đại khái có thể được nhiều ít con cua. Ít nhất cũng có được hai ba mươi cân.

Lê Tương muốn chế biến ra mỡ cua sớm một chút, vừa lúc kịp ngày đại thọ 80 của Giang lão gia tử, như vậy sẽ kiếm được một khoản tiền lớn. Chẳng qua hiện tại trong tay nàng không có tiền, cho nên có chút xấu hổ.

Mãi cho đến khi thuyền cập bến tàu, cuối cùng nàng mới cố lấy hết dũng khí mở miệng nói với phụ thân nàng.

“Phụ thân, ngươi có thể cho ta mượn chín đồng bối không?”

“Hử? Mượn? Tương Nhi, ngươi muốn mua cái gì?”

Với Lê gia nghèo túng, chín đồng bối cũng là một khoản tiền không nhỏ, cho dù Lê Giang rất thương yêu nữ nhi nhưng nếu không có lý do chính đáng, hắn sẽ không đưa cho nữ nhi khoản tiền lớn như vậy. Lê Tương tự nhiên cũng nghĩ tới phản ứng này của hắn, ai bảo trong nhà nàng quá nghèo.

“Phụ thân, ta muốn mua chút rượu vàng và mỡ béo, hai dạng đồ vật này có thể biến những con cua lông kia thành đồ vật có thể bán được tiền. Hiện tại nhà ta không thiếu cua lông, chỉ thiếu duy nhất hai dạng đồ vậy kia. Phụ thân, ngươi cho ta mượn một chút đi.”

Đây là lần đầu tiên nữ nhi ngoan ngoãn lên tiếng cầu xin hắn, trong lòng Lê Giang trào dâng một niềm chua xót, cũng không biết tại sao, bỗng dưng hắn lại cảm động một phen, cuối cùng hắn không nói nửa lời, trực tiếp đếm chín đồng bối, rồi lấy ra bên ngoài.

Nhưng chờ tới khi hắn tỉnh táo, muốn lấy trở về, lại giật mình phát hiện nữ nhi đã sớm vác rổ lên bờ, đi nhanh như chớp, chỉ thoáng chốc đã không còn bóng dáng.

“Nha đầu này thật đúng là nóng vội.”

Lê Giang chỉ có thể cười khổ an ủi chính mình, coi như quăng ít đi một lưới, để nữ nhi vui vẻ một phen cũng không sao.

Bên kia, Lê Tương vội vàng đi thẳng một đường đến tiệm thịt. Hôm nay nàng có vận khí tốt, mỡ béo trên sạp còn chưa bị bán đi. Một cân mười hai đồng bối, nàng muốn mua nửa cân. Còn thừa lại ba đồng bối, trong tay nàng hôm trước còn một đồng bối, gộp lại là bốn đồng bối, vừa vặn đủ mua nửa cân rượu vàng.

Có mấy thứ này, khi trở về nàng có thể bắt tay ngay vào việc, chờ ngày mai sẽ mang tới Giang phủ bán!

Lê Tương vui vui vẻ vẻ cầm theo chiếc rổ nhỏ về tới bến tàu, chỉ chớp mắt, nàng đã nhìn thấy Ngũ Thừa Phong vác ba bao tải đồ vật, cong eo chuyển lên xe.

Bên cạnh hắn là những người bốc xếp khác, không ít người đều lớn hơn hắn không biết bao nhiêu tuổi, nhưng trên vai bọn họ chỉ khiêng được một hoặc hai túi. Mồ hôi tuôn như mưa trên người bọn họ.

Ngay cả lúc xong một chuyến, đặt bao hàng hoá trên lưng xuống, nhưng một lúc sau bọn họ vẫn cong eo, chưa thể ngay lập tức thẳng lưng lên.

Nhìn cảnh này, ai nấy đều cảm thấy chua xót.

Người lao động tầng dưới chót kiếm tiền bằng cách như vậy, làm công việc nặng nhọc nhất, nhưng được số tiền lương ít nhất, gia đình nàng cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự.

Chẳng qua, nàng còn có phụ thân và nương yêu thương, vẫn còn may mắn hơn nhiều so với Ngũ Thừa Phong.

Lê Tương thu hồi ánh mắt quay đầu lại nhìn sạp cá nhà mình, vừa vặn lúc này cũng là lúc phụ thân nàng dọn thùng, nhìn bộ dáng cũng biết hắn đã bán xong mẻ cá hôm nay.

“Phụ thân, ta đã mua xong đồ rồi.”

“Được được được, vậy chúng ta lên thuyền, nhân tiện đi ngang qua bên kia hỏi tứ oa, xem hắn có trở về ngay không.”

Lê Giang một tay xách thùng một tay cầm chậu, lại muốn đi qua cầm rổ hộ nữ nhi. Lê Tương đương nhiên không chịu, nàng vội vàng đi nhanh hơn vài bước vượt lên đằng trước.

Trở lại trên thuyền, nàng nhìn thấy phụ thân đã cùng Ngũ Thừa Phong nói mấy câu, lại nhìn thấy Ngũ Thừa Phong lắc lắc đầu, chắc là hắn chưa có ý định về cùng thuyền nhà nàng.

Không cùng thuyền nhà mình trở về, như vậy hẳn là hắn định đi bộ về nhà.