Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 23

Lê Tương nhìn thân thể nhỏ bé của mình một chút, lại nghĩ tới bộ dáng yếu ớt chỉ sợ ra gió sẽ bị nó thổi bay đi mất của nương, chút dao động trong lòng nàng lập tức đã kiên định trở lại.

Ngẫu nhiên cải thiện thức ăn một chút vẫn rất cần thiết. Có lẽ trước đây cơ thể của nương yếu ớt một phần do bệnh tật trước kia, nhưng cũng có một phần không nhỏ chính vì khẩu phần dinh dưỡng hàng ngày không đầy đủ.

Thông qua một ví dụ nho nhỏ này, cũng khiến nàng sâu sắc hiểu được câu nói: thân thể khoẻ mạnh mới là điều quan trọng nhất.

“Haizz……”

Suy cho cùng, trong nhà nàng vẫn còn quá nghèo, phải nhanh nhanh nghĩ ra cách kiếm tiền thôi.

Lê Tương vừa cân nhắc sau khi chế biến xong tương mỡ cua, nàng sẽ mang nó đi bán như thế nào, vừa tay chân lanh lẹ mang tim heo phổi heo đang ngâm trong nước lấy ra.

Tim heo thái hơi dày, cắn vào miệng sẽ bị dai, không ngon mấy. Cho nên nàng phải xắt lại chúng cho mỏng hơn một ít, sau đó luộc sơ qua, rồi bỏ nó cùng hạt sen cho vào bình gốm, thêm hai mảnh gừng lại đổ vào chút nước, tiếp theo mới đun trong lửa lớn, chờ tới lúc nước sôi mới chỉnh bớt lửa, tiếp tục hầm trong lửa nhỏ thêm một khoảng thời gian nữa là được.

Gan heo cũng bị cắt hơi dài, nhưng độ dày này lại phù hợp để chiên, nếu để quá mỏng ngược lại sẽ đánh mất hương vị vốn có của nó. Lê Tương không thèm động tới chỗ gan ấy, nàng chỉ cắt chút gừng băm nhỏ thêm muối rồi trộn chúng cùng đống gan heo kia, những thứ này có tác dụng khử mùi tanh rất tốt.

Chờ tới khi canh hầm không sai biệt lắm, gan heo và ngô đã chuẩn bị xong xuôi, phụ thân nàng cũng trở lại.

Nhìn thấy một món đồ ăn và một món canh vô cùng xa lạ đang đặt trên bàn, phu thê hai người đều có chút ngây ngốc, một lúc lâu sau cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Bày ra mâm cơm phong phú như vậy.

Chỉ là từ những món ăn thơm ngon mê người trên bàn, hai người bọn họ không cách nào tin tưởng nổi, một món canh và một món đồ ăn trên bàn kia lại được chế biến từ chỗ nguyên liệu từ nội tạng heo cực kì tanh tưởi ngày hôm qua.

“Nương, hai người sẽ không trách ta chứ? Gan heo tim heo đều không bảo quản được lâu, cho nên ta đã nấu chúng trước. Ta nghĩ đã nấu canh nhưng không thể nấu cháo, vậy chỉ còn cách chưng ngô thôi……”

Lê Tương càng nói thanh âm càng nhỏ, nhưng lại khiến phu thê Lê Giang cảm thấy thật áy náy.

“Không đâu không đâu, hai người chúng ta đâu có trách ngươi. Ta và phụ thân ngươi đã muốn ăn một bữa thịnh soạn như vậy từ lâu rồi. Nhà ta đã lâu rồi chưa được ăn một bữa như vậy, ngẫu nhiên thưởng thức một lần cũng không sao cả.”

Quan thị lập tức cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng gan heo.

“Ừm! Tay nghề Tương Nhi không tồi! Gan heo này chẳng tanh chút nào, bên ngoài chỉ hơi rắn rắn một chút lại cảm thấy cực kỳ thơm. Ăn ngon!”

“Tuệ Nương, ngươi uống canh này đi, canh cũng không tồi đâu! Tim heo ăn vào cực kỳ giống thịt, ngon tới mức ta không muốn ngừng lại. Tương Nhi nhà ta rất giỏi giang.”

Phu thê hai người không hề diễn kịch. Lúc ban đầu đúng là bọn họ có một chút suy nghĩ muốn khen ngon để an ủi Tương Nhi, nhưng khi nếm thử mới biết, những món ăn này ngon vô cùng.

Hai người bọn họ khen khiến cho mặt Lê Tương cũng có chút đỏ. Chẳng có chuyện nào làm Lê Tương vui vẻ hơn chuyện trù nghệ của mình được người khác công nhận.

Toàn gia vui vui vẻ vẻ ăn xong cơm chiều, thời điểm chuẩn bị rửa chén nàng nhìn thấy trong bình gốm còn dư lại không ít canh, vốn dĩ đang muốn để dành đến ngày mai lại uống, kết quả khi chuẩn bị ra bờ sông, nàng lại thay đổi suy nghĩ này.

Tối hôm qua Ngũ lão tứ cũng tới vị trí đó giặt quần áo, đoạn sông đó lại vắng vẻ như vậy, dù nàng mang một chén canh qua bên đó, cũng chẳng ai trông thấy đâu.