[Allkuro] Bánh Xe Định Mệnh

Chương 23

Kuroko không rõ cậu đã ở nơi này được bao lâu. Cậu chỉ nhớ khi mình tỉnh lại đã ở đây, xung quanh là màn đêm vô tận. Kuroko đi mãi, đi mãi nhưng không cách nào thoát ra được. Dù vậy, Kuroko vẫn không dừng lại, cậu biết mình phải tỉnh dậy. Chắc chắn mọi người đều đang lo lắng cho mình. Cả tên Kagami nữa, cậu phải đấm để cho tên đấy tỉnh người lại : sao cậu ta lại ngu ngốc như vậy chứ ? Đang nghĩ ngợi thì Kuroko giật mình : bỗng từ trên người cậu toát ra những quả cầu trắng nhỏ. Những quả cầu tiếp xúc với màn đêm, làm sáng bừng cả không gian. Sau khi lấy lại được thị giác, cảnh tượng trước mắt khiến Kuroko ngỡ ngàng : Hình ảnh những chiếc bánh răng khổng lồ chuyển động. Nhưng chưa kịp nhìn rõ thêm, Kuroko lại ngất đi lần nữa, một giọng nói ấm áp bao phủ lấy toàn thân cậu :

-Con yêu.

Khi tỉnh dậy Kuroko phát hiện mình đang ở phòng y tế của trường. Cậu hồi tưởng lại những gì mình đã trải qua ... thật ấm áp. Và khi quay sang bên cạnh Kuroko giật hết cả mình, suýt nữa thì không giữ được biểu cảm poker face : Kagami mặt sưng vù đang nhìn mình, nước mắt lưng tròng :

-Ka...gami ?

-Huhu, Kuroko cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.

Kagami ôm chầm Kuroko.

-Tớ xin lỗi, tất cả là lỗi của tớ. Cậu muốn chửi hay đánh tớ cũng được. Nhưng xin cậu lần sau đừng ngất như vậy nữa !!

Kuroko thấy mình chỉ ngất đi một lúc mà cậu đã lạc hậu rồi :

-Lỗi.... của cậu ?

-Huhu, Kiyoshi - senpai bảo vì tớ mà cậu phát bệnh.

Hình như có sự hiểu lầm nghiêm trọng ở đây. Đúng là vì Kagami mà cậu tức giận nhưng đó không phải nguyên nhân chính làm cậu phát bệnh. Nhưng dù Kuroko có giải thích thế nào thì Kagami cũng không tin, lại còn khóc dữ hơn. Quá mệt tâm mà, Kuroko quyết định mặc kệ.

-Vậy còn mấy vết sưng trên mặt cậu thì sao ?

-Là các Senpais đánh tớ. Họ đánh đúng lắm . Tớ xứng đáng bị như vậy, tớ thật là khốn nạn vì đã làm cậu ngất đi.

Oke, đây là lần đầu tiên Kuroko nhìn thấy người bị đánh mà còn thấy mình xứng đáng bị đánh. Cuối cùng lại thành Kuroko dỗ cho Kagami ngừng khóc, còn về việc dạy dỗ lại tên này.... nhìn là biết các Senpais đã giải quyết ổn thoả rồi.

-.- -.- -.- -.- -.- -.- -.-

-Nè Huuyga, biển thì thế nào ? Mát lắm đó !

-Ừ, nghe hay đấy.

-Thế thì núi thì sao ?

-Cũng được.

Riko phụng phịu :

-Cậu có nghe tớ nói không đấy ?

-Có. Miễn là kiếm được nơi cắm trại.

Nhìn hai người đi xa dần, Koganei, Mitobe và Izuki gào thét trong lòng : Chuyến đi của đội mà như câu chuyện tình yêu của hai người ý !

Vì nơi nào cũng muốn đi, cuối cùng Riko quyết định chọn cả hai :

-Năm nay, ta sẽ cắm trại hai lần, một lần đi biển và một lần đi núi ! Mục tiêu là chuẩn bị kỹ lưỡng và khắc phục nhược điểm đã bốc lộ ở các trận đấu trước. Đặc biệt khi ta thiếu hụt nhân sự, thì sức bền là điều cực kì quan trọng. Vì vậy, ta sẽ gia tăng khối lượng luyện tập !

Huuyga cũng lên tiếng :

-Mục tiêu chính là nâng cao trình độ trước khi Cúp mùa đông được tổ chức. Có ai có ý kiến gì không ?

-Không !

-Vậy thì .... Giải tán !

-Kuroko, cậu ngồi im ở đây nhé. Để tớ dọn nốt cho !

Kuroko khó xử nói :

-Như vậy không được đâu Kagami ! Mọi người đều đang dọn mà.

-Nó nói đúng đấy. Hôm trước em bị ngất còn chưa khoẻ hẳn mà. Mà đứa nào dám ý kiến ra đây xem nào ?

Kiyoshi nhìn quanh một vòng, thấy mọi người đều đang cúi đầu làm việc, hài lòng nói :

-Tốt lắm !

Anh nói giọng như mấy tên giang hồ thì ai dám ý kiến hả ??

-Anh có mang nệm ngồi nè Kuroko, ngồi lên cho êm.

Izuki chạy tới đưa cho Kuroko nệm ngồi hình củ cà rốt.

Sau đó là Mitobe, Koganei, Huuyga,... Người thì đưa đồ ăn vặt, người thì đồ chơi, manga. Nhưng khi mọi người dọn xong phòng tập phát hiện không thấy Kuroko đâu !! Sau một hồi hoảng hốt tìm kiếm thì phát hiện Kuroko.... bị vùi lấp bởi đống đồ mọi người tặng....

-Ủa, Riko đâu rồi ?

Giờ Huuyga mới để ý .

-Riko - senpai vừa nãy được huấn luyện viên Takeda - senpai gọi đi rồi ạ !

Hể, tuyệt vời ! Hắn còn lo không có thời gian nói với mọi người. Nghĩ là làm, Huuyga tập trung ngay các thành viên trong đội :

-Ngay bây giờ, ta phải đối mặt với một thảm hoạ !

Các thành viên ngơ ngác nhìn Huuyga : ??

-Khi đi cắm trại, chúng ta sẽ phải nấu ăn cho nhau. Vấn đề là..... huấn luyện viên sẽ nấu cho chúng ta !!

Huuyga mặt tái mét khi nói những lời này, chắc hắn đang nhớ đến một kí ức kinh khủng nào đó.

-Ê... vậy không nên sao ?

Kagami hỏi.

-Humh... Trình độ nấu ăn của Riko... vượt ra ngoài giới hạn thưởng thức của con người.

Kiyoshi nhận xét.

-Chúng ta không thể tự nấu được ạ ?

Kuroko đưa ra ý kiến.

-Bọn anh cũng muốn vậy lắm. Nhưng lịch luyện tập còn hơn tra tấn, tập xong lết về được phòng là may lắm rồi đấy.

Izuki rùng mình khi nhớ lại những ngày tháng địa ngục đó.

Sau khi bình tĩnh lại, Huuyga đưa ra ý kiến :

-Vì vậy, chúng ta phải luyện tập cho cô ấy.

Và thế là buổi giao lưu ẩm thực của đội bóng Seirin được ra đời.

-Cậu có chắc được không đó ?

Koganei nhìn Riko đang nấu cà ri, hỏi Huuyga.

-Chứ giờ biết làm sao ? Chả nhẽ bảo thẳng mặt là " Cậu nấu chán lắm à ? " Thôi, nấu nhiều chắc cũng lên tay đấy mà.

-Huuyga, cậu đang run kìa :))

-Mấy cậu đang nói gì thế ? Xong rồi nè.

Riko hào hứng đưa cho mỗi người một đĩa cà ri.

Vậy là đã đến thời khắc này.... các thành viên nhắm chặt mắt lại nếm thử. Nó.... tệ không chịu được !! Gạo thì nát bét như cháo, rau sống, má ơi cả thịt cũng sống nè. Mitobe còn phát hiện có vật thể lạ ngọ nguậy trong đĩa của mình. Các thành viên chính thức chết lâm sàng vì món cà ri của Riko.

Kagami nhìn Kuroko mặt mày tái mét cố gắng ăn hết đĩa cà ri của Riko mà đau lòng không chịu được.

-Riko, chị cho tôi mượn dùng ít nguyên liệu được không ?

-Umh..

Kagami làm nhanh món cơm chiên trứng trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Sau khi làm xong, hắn đặt trước mặt Kuroko :

-Cậu nếm thử đi.

-Thế nào, thế nào Kuroko ?

Koganei tò mò.

-Nó... ngon lắm ạ.

Nghe Kuroko khen món ăn mình làm, Kagami sướиɠ không chịu được. Cuối cùng hắn cũng thấy lợi ích của việc biết nấu ăn mà. Đang tự sướиɠ một mình, hắn nghe thấy Riko gọi mình :

-Kagami, hãy dạy chị nấu cà ri.

-Oh, được thôi. Nhưng chị biết cái giá của nó mà.

Kagami cười nói với Riko.

-Được thôi !

Nghe là biết tên này lại bảo cô tạo cơ hội cho hắn với Kuroko.

Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Kagami, Riko đã có thể nấu món cà ri cho con người ăn được. Buổi giao lưu ẩm thực đầy sóng gió đã kết thúc.