[Allkuro] Bánh Xe Định Mệnh

Chương 15


Khi đội Seirin đến quán ăn thì vô cùng bất ngờ vì sự hiện diện của Kise và Kasamatsu. Hoá ra 2 người họ đã đến xem trận đấu chung kết ngày hôm nay. Riko nhìn sang Kise rồi lại quay sang Kuroko và Kagami, có chuyện hay rồi đây.

-Kuroko, tớ ngồi cùng cậu được không ?

Ngay khi vừa nhìn thấy Kuroko, Kise đã lao đến chỗ cậu. Kagami nhìn Kise cứ cuốn lấy Kuroko như một con cún, cọc cằn :

-Tôi thấy không cần thiết đâu Kise, hình như cậu sắp ăn xong rồi ?

-Đâu, bọn tôi vừa mới ăn thôi, đúng không Kasamatsu - senpai ?

Nhìn bát mì Ramen gần như thấy đáy của mình, lại nhìn lên thấy ánh mắt vô cùng từ ái của Kise, Kasamatsu đành nói dối lòng mình :

-Bọn tôi cũng vừa mới đến thôi.

Cuối cùng Kise cũng thực hiện được mong muốn của mình. Mặc dù không được ngồi cạnh Kuroko, chỉ được ngồi đối diện nhưng hắn cũng đã vô cùng thoả mãn. Ngay khi vừa ngồi yên vị thì Takao và Midorima bước vào. Không hiểu sắp xếp thế nào mà cuối cùng lại thành Kuroko, Kagami, Kise và Midorima ngồi chung một bàn. Riko hai mắt lấp lánh, cô không giấu nổi niềm hứng thú của mình. Thật mong chờ diễn biến tiếp theo mà. Trái ngược với bầu không khí rôm rả ở bên kia, bàn Kuroko lại lặng ngắt như tờ. Kuroko nhìn ba người đang trừng nhau đến toé lửa, tay cầm menu gọi món :

-Cho em trứng muối, Takoyaki , thịt heo, kim chi, ramen,...

-Sao cậu gọi lắm thế !!

Kise và Midorima ngạc nhiên. Trước kia Kuroko ăn ít lắm cơ mà. Nhìn vẻ mặt bất ngờ của hai người, Kuroko giải thích :

-Tớ gọi cho cả Kagami nữa, cậu ấy ăn nhiều lắm.

Kagami nhìn hai người với vẻ mặt tràn đầy chiến thắng, Kuroko đúng là cô vợ bé nhỏ đáng yêu của hắn mà. Nhìn khuôn mặt ngứa đòn của Kagami, Kise và Midorima chỉ muốn táng vô mặt hắn vài cái. Lên mặt với ai chứ, ngày xưa Kuroko cũng đối xử với bọn hắn như vậy. Nhưng hai người cũng biết rằng : chỉ là ngày xưa mà thôi. Bây giờ thái độ của Kuroko đối với bọn hắn cũng chỉ như những người bạn bình thường. Người ta nói rằng : yêu cũng được, hận cũng được, đó là vì bạn còn chiếm vị trí trong trái tim người đó. Nhưng một khi người đó không còn bất kì yêu hay hận, thì cũng là lúc trong trái tim người đó bạn không còn chỗ đứng. Kise và Midorima hiểu rằng bọn hắn đã không còn trong tim của Kuroko. Nhưng ngay cả khi vậy, Kise vẫn tin rằng, hắn có thể theo đuổi lại được Kuroko. Midorima thì khác, hắn không thể suy nghĩ thoáng được như Kise sau những gì đã xảy ra. Mặc cảm tội lỗi bao trùm lên hắn khiến hắn không thể tha thứ cho chính bản thân của mình. Hắn không thể nhớ nổi lý do vì sao ngày xưa mình lại chia tay Kuroko, như có màn sương mù đang che đậy kí ức. Càng nghĩ về quá khứ, đầu hắn lại đau đến nỗi như muốn nổ tung.

-Midorima ! Midorima !

Midorima giật mình bừng tỉnh, nhìn ba người đang lo lắng nhìn mình. Hắn đâu biết biết tình trạng hiện giờ của mình tệ đến thế nào : mặt mũi tái xanh, mồ hôi chảy ròng ròng, môi mím chặt lại.

-Không nhẽ là di chứng sau mấy trận đấu vừa rồi ?

Kise đưa ra nghi vấn. Nhưng hắn lại cảm thấy không phải, thể lực của Midorima đâu kém đến thế.

Không thể nói rõ sự thật, Midorima đành đồng ý lý do mà Kise đưa ra. Nhìn sắc mặt của Midorima trở lại bình thường, ba người mới yên tâm. Trong suốt bữa ăn còn lại, Kise và Kagami liên tục gắp thức ăn cho Kuroko. Nhìn đống thức ăn còn cao hơn cả mặt mình, Kuroko dở khóc dở cười. Sau một hồi giải thích cho hai người là mình không thể nào ăn hết chỗ này, Kise và Kagami mới miễn cưỡng không đưa thức ăn vào đĩa Kuroko nữa. Ai bảo Kuroko gầy quá làm chi, làm cho Kise và Kagami chỉ muốn bồi bổ cho cậu béo lên. Cuối cùng, Kuroko chỉ ăn được một phần năm đĩa thức ăn đó, còn lại đưa cho Kagami giải quyết. Nhìn chồng đĩa cao gấp ba lần những người còn lại trước mặt Kagami, ba người trầm mặc : Tên này không phải là người mà ! Midorima thấy mọi người đã kết thúc, đứng lên trước tiên, chào tạm biệt. Hắn không dám ở đây lâu nữa, mặc cảm tội lỗi với Kuroko và nỗi khát khao cậu đang giằng co nhau.

Kuroko nhìn Midorima đi xa dần, nhìn bóng lưng cô độc của hắn, không hiểu thế nào mà lại thốt lên :

-Midorima, lần sau chúng ta lại chơi bóng rổ cùng nhau nhé.

Midorima quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Kuroko. Rồi hắn nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay :

-Tất nhiên rồi. Cậu hãy đợi tôi.

Takao nhìn Midorima bước ra, ngạc nhiên :

-Không phải tôi nhầm chứ sao trông cậu có vẻ vui vẻ vậy.

Đây là lần đầu tiên Takao nhìn thấy dáng vẻ này của Midorima.

" Đó là vì hắn đã được cứu rỗi, được tha thứ bởi một thiên thần ".