Bạch Tử Họa! Ngươi Sai Rồi!

Chương 37

Chương 37
Thật ra lúc chém xuống một nhát đó nhìn thấy máu đỏ của Ma Nghiêm tràn ra thì Bạch Tử Họa đã tỉnh, nhìn thấy đại sư huynh mình ngã xuống, nghe sư đệ mình trách cứ, Bạch Tử Họa đứng như tượng ở đó không chút phản ứng dường như bị đả kích lớn.

Tuyệt Tình điện

Huyết Liên Nguyệt Băng thu lại huyết tiêu nhẹ nhàng lau, Bạch Tử Họa ngươi làm người tốt lâu như vậy rồi cũng nên đến phiên ta chứ.

Đúng lúc đó cửa Tuyệt Tình điện bị văng ra, người từ bên ngoài sát khí đằng đằng đi vào.

“Sư phụ người về rồi! Không ngờ người có thể vì ta làm nhiều việc như thế ta thật cảm động” Huyết Liên Nguyệt Băng chạy đến nắm lấy cánh tay Bạch Tử Họa.

“Ngươi cuối cùng là ai?” Bạch Tử Họa lạnh lùng hất tay nàng ra chỉ mũi kiếm vào Huyết Liên Nguyệt Băng.

“Chẳng lẽ ngay cả đệ tử mình cũng không nhận ra?” Huyết Liên Nguyệt Băng mỉa mai nhìn người đang chỉ kiếm vào mình.

“Không phải Tiểu Cốt sẽ không đã thương người khác mà không chút áy náy như ngươi! Chẳng lẽ ngươi mới là yêu thần?”

Bạch Tử Họa càng ép sát kiếm, trên cổ nàng liền xuất hiện một vết thương nhưng chưa kịp rỏ một giọt máu nào miệng vết thương khép lại rồi biến mất như chưa từng xuất hiện. Nhìn vậy tay Bạch Tử Họa liền run lên một cái.

“Ha ha chẳng lẽ ta phải ngoan ngoãn đứng yên cho người khác chém gϊếŧ mới là Tiểu Cốt của người sao sư phụ?” Huyết Liên Nguyệt Băng không những không né tránh mà còn bước sát về phía đoạn niệm.

“Như vậy thì làm ngươi thất vọng rồi ta đúng là không phải Tiểu Cốt của ngươi đâu? Cho nên những gì Hoa Thiên Cốt không muốn làm, không dám làm, không nỡ làm ta đều có thể làm!” Huyết Liên Nguyệt Băng mỉm cười nhìn Bạch Tử Họa mặt đã tái nhợt cầm đoạn niệm.

“Ngươi đúng thật là yêu thần?” Bạch Tử Họa bi thương nói.

“Muốn biết sao? Gϊếŧ ta đi!” Huyết Liên Nguyệt Băng cợt nhã nói “Chỉ cần trong một khắc không có chuyện gì thì ngươi đúng còn nếu không...”

“Nếu không thì sao?” trong lòng Bạch Tử Họa vẫn còn chút hy vọng, hy vọng Tiểu Cốt vẫn còn trên đời này.

“Nếu không tội gϊếŧ chính thần, cả Trường Lưu phải chôn cùng người đó, sư phụ” hai chữ sư phụ cuối cùng là Huyết Liên Nguyệt Băng cố ý nhấn mạnh trêu chọc Bạch Tử Họa.

“Tiểu Cốt!” Bạch Tử Họa hạ kiếm xuống.

“Đừng gọi ta Tiểu Cốt!” Huyết Liên Nguyệt Băng cao ngạo nhìn Bạch Tử Họa nói “Thần tự của bổn vương là Huyết Liên Nguyệt Băng, ngươi có thể gọi là Ngũ hoàng thân hay Nguyệt Vương đều được”

“Nguyệt Vương bệ hạ!” Bạch Tử Họa nhìn đồ đệ mình từng hoạt bát quậy phá trở thành một vị thần cao cao tại thượng xa cách vô cùng, lòng thật sâu bi thương.

Tiểu Cốt ngày ngày chạy theo hắn gọi sư phụ thật sự đã không còn, không còn ai theo nài nỉ hắn nấu canh hoa đào nữa rồi.

“Nếu ta là ngươi thì ta đã đi xem cái tên sư huynh lúc nào cũng yêu nữ này yêu nữ nọ của ngươi còn sống hay không?” Huyết Liên Nguyệt Băng vẫn đưa tay nghịch Huyết tiêu.

“Sư huynh bản lĩnh không nhỏ sẽ không...” Bạch Tử Họa vẫn cung kính nói.

“Ta chưa nói cho ngươi sao?” Huyết Liên Nguyệt Băng làm như kinh hoảng nhìn Bạch Tử Họa “Đoạn niệm từng dính máu của ta lúc ta khôi phục thần lực thì đã trở thành vật nhiễm nguyền trú, chẳng lẽ ngươi không thắc mắc tại sao tay của Nghê Mạn Thường cả Bồng Lai đảo chủ cũng không trị được sao?”

Bạch Tử Họa nghe xong liền quay lưng ra ngoài.

“Bạch Tử Họa lần này ngươi có nhảy xuống sông Hoàng Hà, à không, phải là sông Trường Lưu cũng không rửa sạch oan tình” Huyết Liên Nguyệt Băng vuốt ve Huyết Tiêu trong tay, Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt bị ép yêu hóa như thế nào ta phải cho ngươi thử một lần.