Tiêu Quân đã đi công tác được nửa tháng rồi.
Nửa tháng trước, Tiêu Quân đột nhiên nói với Hà Khâm rằng anh muốn đưa đội ngũ ra nước ngoài huấn luyện dã ngoại, dự tính thời gian ban đầu là ba tuần. Khoảng thời gian này không có cách nào đưa đón cậu, Hà Khâm chỉ có thể bắt xe buýt đi làm như trước. Cậu đương nhiên thấy không có vấn đề gì, ngược lại trước đây khi chưa ở bên nhau cậu cũng quen đi xe buýt rồi.
Nhưng có chút không quen chính là không có người đó ở bên.
Hà Khâm đừng ở trước công viên gần công ty chờ xe buýt, được được chiếc xe buýt quen thuộc. Đây là lần đầu tiên cậu xa Tiêu Quân thời gian dài như vậy.
Sau khi hai người họ ở bên nhau, Tiêu Quân và chiến hữu của anh bắt đầu đưa công ty dần dần đi vào quỹ đạo, Tiêu Quân hàng ngày vẫn đưa cậu đi làm sau đó mới tới công ty, cho dù cậu tan tầm muộn tới mức lại, chỉ cần vừa ra khỏi cửa công ty là có thể thấy chiếc xe việt dã đứng ở ven đường. Lâu dần cũng thành quen.
Mà hiện tại, một lần nữa cậu quay lại bắt xe buýt đi làm hàng ngày. Vừa mới bắt đầu mấy ngày, Hà Khâm còn có thể không tự chủ được nhìn về phía buồng lái xem liệu có phải người đó lái xe không nhưng mỗi lần xem lại là mỗi lần thất vọng. Biết rõ rằng anh đang không ở trong nước nhưng vẫn không kìm được bản năng tìm kiếm bóng dáng anh.
Đúng là hết thuốc chữa mà.
Hà Khâm tự mình cảm thán, liền nhìn thấy xe buýt từ từ vào trạm. Hành khách xung quanh cùng nhau leo lên xe, Hà Khâm lẳng lặng chờ cuối cùng mới không chút hoang mang mà lên xe quẹt thẻ. Vẫn đứng trước máy quẹt nhưng mà lần này cậu cố gắng khống chế bản thân không nhìn về phía người lái xe nữa.
Hiểu đơn giản thì nhìn rồi cũng thất vọng mà thôi, Hà Khâm buồn buồn nghĩ.
“Bám chắc.”
Đột nhiên bên cạnh truyền tới âm thanh quen thuộc. Hà Khâm kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, liền nhìn thấy một người mặc đồng phục tỏ vẻ biếng nhác ngồi ở buồng lái cười với mình, không đúng chính là người mà cậu ngày nhớ đêm mong đây mà!
Tiêu Quân nhìn bảo bối của mình ngây ngốc kinh ngạc tới mức không ngậm được miệng, nhắc lại “Bám chắc.”
Hà Khâm theo bản năng bám chặt lấy lan can, còn chưa kịp hỏi sao anh ở chỗ này liền thấy anh nghiêm túc khởi động xe.
Hà Khâm nuốt xuống lời định nói, nhìn gò má anh chăm chú trầm ổn, bất giác mỉm cười.
Cậu bỗng nhớ về lần đầu tiên gặp gỡ của anh và cậu, cậu cũng nhìn anh như vậy, nhìn tới mức thất thần, thì ra chính từ lúc đó mình đã bắt đầu ôm ấp một loại tình cảm đặc thù đối với anh. Nhưng mà khi có bản thân cậu vẫn chưa phát hiện ra, may mà có anh từng bước lôi cậu ra khỏi thế giới cô độc của mình mà bước ra cùng anh sáng tạo một thế giới mới.
Đi được mấy trạm, người trên xe dần ít đi, Hà Khâm liếc mắt nhìn sau đó yên lặng ngồi xuống hàng ghế ngay phía sau buồng lái. Đây là nơi cách anh gần nhất, cậu không muốn nhường cho người khác.
Xe buýt lảo đảo tiến lên, Hà Khâm cũng gần như bị xóc nảy theo nhịp điệu của xe, từ từ nhắm mắt lại. Cậu ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấm áp của anh ở phía trước mà mỉm cười tiến nhập vào mộng cảnh.
Xe buýt cuối cùng cũng đến trạm cuối, Tiêu Quân dừng xe lại, cố gắng nhẹ nhàng đi ra khỏi vị trí lái. Anh vừa xuống thì phát hiện Hà Khâm đang ngồi ngủ ngay sau lưng mình, liền không lên tiếng quấy rầy để cậu có thể ngủ thêm lát nữa. Anh cúi người tỉ mình người yêu mình đã không được gặp suốt nửa tháng, nhìn vành mắt đen của cậu mà anh thấy đau lòng vô cùng. Do anh không ở cạnh cậu nên cậu không tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Mới vừa cẩn thận ôm lấy người yêu, Tiêu Quân liền nghe thấy người trong ngực phát ra nói mê rì rầm, “Ừm…Quân tử…” Tiêu Quân khẽ cười cười, còn chưa mở miệng đáp lời thì lại thấy người trong ngực mơ màng mở mắt, bình tĩnh liếc nhìn anh một cái rồi nhắm mắt lại, hai tay chủ động cấu lấy cổ anh, hai má cọ cọ gò má anh rù rì nói: “….Chồng ơi…”
Tiêu Quân nhất thời sửng sốt, thân thể không nhịn được lửa nóng, cắn răng nhìn người trong ngực, cực lực đèn nén du͙© vọиɠ cuộn trào trong người, vội vàng quay người xuống xe, mới chưa đi được hai bước, người trong ngực lại tiếp tục không an phận duỗi đầu lưỡi châu ngọc nhẹ nhàng liếʍ lên phần hầu kết của anh.
Cảm ấm vừa mềm vừa ấm truyền đến từ cổ khiến sự khắc chế của Tiêu Quân cuối cùng cũng cạn kiệt. Anh cắn chặt răng hàm, dùng chân đóng chặt của xe buýt, ôm người đi về phía toa sau xe buýt.
Không biết là do xa anh qua lâu hay là do hơi thở của anh khiến cậu vạn phần mê luyến mà Hà Khâm tự nhiên lại mơ về đêm trước khi Tiêu Quân đi. Đêm đó anh dùng lý do thời gian chia ly quá dài mà lôi kéo cậu triền miên cực điểm, trong lòng Hà Khâm cũng không muốn từ chối liền tùy ý cho anh làm bừa một trận, kết quả anh một hơi làm tới hơn nửa đêm mới chịu dừng, Hà Khâm mệt tới mức không tự đi tẩy rửa được đành để anh ôm vào nhà tắm. Sáng hôm sau khi mở mắt ra thì anh đã đi mất rồi, chỉ để đồ ăn sáng trong phòng bếp nhắc cậu ăn đầy đủ.
Có thể một phần do giấc mơ nọ, nên xưng hô mà ngoài đời thực cậu khó phát ra lại mơ màng thốt ra như thế.
Ngay khi ý thức của Hà Khâm dần quay về thì cậu liền bị đánh thức bởi cảm giác có dị vật phía sau kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Mới vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú đầy mồ hôi của anh, dưới ánh trăng sáng trắng nhìn có vẻ hơi dữ tợn. Cậu còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì liền cảm thấy dị vật phía dưới một cách rõ ràng hơn.
Hà Khâm bất ngờ trợ to mắt, phát hiện anh đang đặt cậu lên hàng ghế, các hàng ghế xung quanh yên ắng không một tiếng động, toàn bộ trong buồng xe chỉ quanh quẩn tiếng người đàn ông ồ ồ thở dốc —- hai người họ đang làm trên xe buýt!!
“Quân tử!” Hà Khâm trong nháy mắt hoảng loạn, vội giãy dụa muốn thoát khỏi hoàn cảnh lúng túng lúc này!
Tiêu Quân dùng chút sức lực để ổn định cậu lại, trong miệng dụ dỗ nói: “Bảo bối đừng sợ, nơi này không có ai cả, rất an toàn.”
Hà Khâm quả thực tức đến nổ phối: “Anh sao lại làm ở chỗ này được….Mau thả em ra!”
Hai tay Tiêu Quân nắm chặt lấy chân cậu, cúi người đặt nụ hôn mãnh liệt lên môi cậu sau đó dán vào lỗ tai cậu khàn khàn nói: “Vợ à, còn không phải tại em quyến rũ anh sao, vừa nãy mới mơ tới cái gì vậy? Hửm?”
Hà Khâm nghe thấy âm thanh nhuốm mùi du͙© vọиɠ của anh khiến thân thể không khỏi run rẩy, nghĩ tới giấc mộng vừa rồi, thẹn tới mức không nói thành lời, chính lúc không biết phải làm sao thì bị cảm giác thúc tới chướng bụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức ngửa đầu rên lên tiếng sợ hãi.
Tiêu Quân sau khi mạnh mẽ tiến vào thở ra một hơi, cúi cầu hôn lên gò má chờ cậu dần thích ứng.
Hà Khâm một tay chống đỡ bệ cửa sổ, một tay ôm chặt lấy cổ anh, miệng há to thở dốc, thân thể cũng dần theo nhịp điệu của anh sa vào lửa nóng.
Tiêu Quân thoáng chờ cậu bình ổn liền không khắc chế nữa, đè lên người cậu tàn nhẫn vận động.
Đêm lạnh như nước, mặt trắng tròn sáng treo cao. Một chiếc xe buýt lẳng lặng đắm chìm trong luồng sáng trắng của ánh trăng, nhìn thấy rèm cửa của hai bên đã bị buông xuống, chỉ có cửa sổ của toa giữa bị một tầng sương dày che phủ, phía sau tựa như có người đang lay động, nhìn không rõ lắm. Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn thon dài đột nhiên dính lên cửa sổ, phảng phất có chút khí nhịn muốn chạm vào, lưu lại một dấu tay đẫm nước lên cửa sổ xe. Một lúc lâu sau, cái tay kia bị một người khác lôi trở về, ngay sau đó trên cửa sổ xe dán lên một tấm lưng trắng trẻo tinh tế.
Hà Khâm cắn chặt môi đè nén âm thanh rêи ɾỉ của mình, loại tư thế áp lưng này giam cậu vào cảm giác nóng lạnh giữa cửa sổ xe và người trước mặt. Anh mạnh mẽ chặn cậu lại, dự thế mà tiến vào sâu hơn. Hà Khâm dường như không thể chịu được nữa mà nghẹn ngào, mà anh vẫn còn chưa buông tha cho cậu, thở dốc gấp gáp cắn cắn tai cậu khàn giọng nói: “Ngoan, em gọi một tiếng chồng nữa được không?”
Hà Khâm quật cường cắn môi lắc đầu lại bị anh hung mãnh va chạm đánh tan, run rẩy ôm chặt lấy cổ nam nhân rên thành tiếng.
Tiêu Quân bị cảm giác co rút bao chặt lấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức mắt đỏ bừng, nhưng nhớ ra không nên bắt nạt cậu quá ác liền cố gắng hết sức khắc chế, ai biết được người nọ lại cố tính ghé lỗ tai anh kêu lên như thế anh rốt cuộc gầm nhẹ một tiếng, không kiêng dè gì mạnh mẽ va chạm hơn nữa.
Thở dốc đan xen, mồ hôi hòa vào nhau đem toa xe trống rỗng này nhuộm thành một nơi cực kỳ lửa nóng.
Ánh trăng tròn tròn chậm rãi trốn sau đám mây.
Ban đêm buông xuống, không gian thuộc về những đôi tình nhân đoàn tụ với nhau.
~~HOÀN~~