Ba tháng trước, Thẩm Quân cáo biệt chiến hữu cùng sư đoàn trưởng, xuất ngũ. Ứng theo quy định của tổ chức, tất cả tư liệu về anh đều bị tiêu hủy, từ đây trở thành một người không kinh nghiệm, không học vấn, thất nghiệp. Anh tự thấy bản thân không có gì hối hận với việc mình làm, từ nhỏ đã theo bên cạnh ông của mình nên anh đã sớm coi nhẹ những thứ chức cao lộc dày, kết cục như thế này anh cũng có thể dự liệu trước.
Anh cự tuyệt vị trí mà gia đình sắp xếp cho anh, liên hệ với mấy chiến hữu cũ từng xuất ngũ, muốn dùng tiền tích góp nhiều năm của mình làm vốn liếng kinh doanh. Mấy người mưu tính đi mưu tính lại cảm thấy làm bên vận chuyển thì bản thân không có kinh nghiệm, chi bằng cứ quay lại nghề cũ, quyết định mở một công ty vệ sĩ kiêm huấn luyện viên.
Sau khi phân chia công việc xong, chuẩn bị trang thiết bị cũng đã chuẩn bị, cướp đoạt sân bãi cũng đã cướp đoạt, nên liên hệ khách hàng cũng đã liên hệ, thủ tục cũng hoàn thiện. Thẩm Quân bỏ ra hai tháng để nói chuyện với mấy đối tác công ti, sắp xếp thiết bị huấn luyện, chỉ còn chờ sân bãi là xong.
Trong khoảng thời gian chờ này còn trống thời gian khiến một người từng trong quân ngũ mà nói rất là khó chịu. Vương Phú Xuân là cục trưởng cục cảnh sát cùng khu quân sự với ông của Thẩm Quân đã sắp xếp cho anh một vị trí trong cục cảnh sát thành phố. Thẩm Quân không nỡ từ chối người chú đã nhìn mình lớn lên, liền lĩnh thẻ cảnh sát, mang theo chức vụ nhàn tản đáp ứng mỗi khi có vụ án sẽ đi trợ giúp.
Mà chính bản thân anh còn có một bằng lái xe hạng A còn hạn sử dụng nên anh muốn tìm một công việc ngắn hạn có thể làm được nên đi đăng ký làm tài xế xe buýt. Bắt đầu chuyến sớm nhất, cứ 20p có một chuyến, đi theo ca. (Ở Trung Quốc bằng hạng A,B tương đương với hạng D,E của Việt Nam nên lái được các loại xe cỡ lớn)
Trạm khởi hành đầu tiên là ở vùng ngoại ô xa khỏi trung tâm thành phố. Vùng này có rất nhiều tiểu khu xa hoa, người ta đi xe riêng nhiều, ít đi xe buýt. Thẩm Quân lái xe đi ca sớm được một tuần lễ thì chưa từng gặp ai ở chuyến khởi hành. Cho nên sáng hôm đó khi đang ngồi trong buồng lái nhìn thấy có người thì tâm lý anh có chút giật mình.
Đó là một cậu thanh niên nhìn trắng nõn vừa nhẹ nhàng lại khoan khoái, tướng mạo điển hình của người Giang Nam, ôn nhuận thanh tú. Chỉ là giữa hai chân mày của cậu có chút tiều tụy, khiến người đối diện không khỏi xuất hiện ý muốn bảo vệ.
Ở trong quân đội gặp toàn đàn ông to con lớn xác khiến lần đầu Thẩm Quân nhìn cậu có giác lòng run nhẹ.
Anh âm thầm quan sát đánh giá cậu thanh niên nọ.
Nhìn cậu hay núp sâu ở trong góc phía đuôi xe.
Nhìn cậu yên tĩnh ngắm nhìn quang cảnh phía ngoài cửa sổ.
Nhìn cậu nhanh chóng đứng lên nhường ghế cho người khác, bản thân mình thì chen chúc trong buồng xe, thanh hình gầy gò chao đảo theo từng nhịp xóc nảy của xe.
Nhìn cậu đứng ở cửa sau đợi xuống bến, cúi đầu lộ ra một cần cổ yếu đuối.
Nhìn có chút cảm thấy đau lòng.
Lúc này Thẩm Quân mới đột nhiên hiểu được cái cảm giác run run trong lòng vào lần đầu tiên anh gặp cậu rốt cuộc là cái gì.
Anh bắt đầu âm thầm tìm cách, làm thế nào để có thể lôi thanh niên ra khỏi thế giới của chính mình và kéo vào thế giới của anh.
Quá trình này không thể gấp gáp được, bằng không cậu có thể sẽ như thú nhỏ giật mình cảnh giác, nhất định sẽ chạy mất dép. Muốn cậu có thể chủ động tới gần anh. Giống như thắp lên một ngọn đuốc phía xa xăm, cậu thanh niên nhạy cảm và cô độc này chắc chắn sẽ men theo ngọn lửa và sự ấm áp đó mà tới gần anh.
Mỗi khi cậu nghiêng người, Thẩm Quân đều nghĩ thầm muốn kéo cậu tới, sau đó vững vàng giam cậu vào trong l*иg ngực mình.
Thẩm Quân bắt đầu lưu ý tới thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu, phát hiện cậu ngày nào cũng đi chuyến xe sớm nhất và về chuyến xe muộn nhất. Vì vậy anh liền chú ý sắp xếp ca làm của mình trùng khớp với thời gian của cậu. Trong thời gian lái xe sẽ cố gắng đi thật vững vàng tránh cậu thời thời khắc khắc bị căng thẳng.
Cứ đến tối thanh niên sẽ đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt. Người này đúng là không biết yêu bản thân, ăn đồ không hề có dinh dưỡng trong thời gian dài như vậy khó trách người cậu gầy thế. Thẩm Quân nhíu nhíu mày, liền phát hiện một cửa hàng cơm gần đó, âm thầm cân nhắc làm quen trước sau này sẽ đưa cậu tới đó ăn cơm.
Thẩm Quân cố gắng biến mình thành một mặt trời nhỏ của cậu, dần dần lan tỏa sự ấm áp vào tim thanh niên.
Nhìn thanh niên dần dần nhận ra anh, rồi lại lén lút đánh giá anh, từng chút thả lỏng sự phòng bị với anh.
Thẩm Quân thầm nghĩ, có phải là anh có thể được cậu đáp lại rồi không?
Không ngờ tới lúc này đột nhiên lại nhận được tin tức của cục cảnh sát thành phố, muốn anh lưu ý một phạm nhân vừa mới chạy trốn tới thành phố này. Càng không ngờ tới chính là hôm qua nhận được tin thì hôm nay tên phạm nhân đã chạy trốn lên chính xe buýt anh lái.
Thẩm Quân nhìn phạm nhân đang chạy trốn nhìn dáo dác khắp xe, đẩy thanh niên phía trước hướng đến toa sau xe, theo bản năng nắm chặt vô lăng. May mà tên tù nhân trốn trại này chưa làm ra hành động gì làm loạn tâm tư, sau khi đi đến sau thì an phận dừng lại. Thẩm Quân thở dài một hơi, tuy vậy giữ lại một mầm họa xác thực sẽ rất nguy hiểm, trên xe còn đông người như vậy nữa, nhất định phải nhân lúc hắn không đề phòng mà bắt lấy!
Thẩm Quân âm thầm quan sát động tĩnh từ camera, xác nhận đối tượng không mang theo vũ khí có tính sát thương liền lập tức dừng xe, nhanh chóng đi về phía phạm nhân. Đương nhiên một mình anh thừa sức khống chế hắn, tuy vậy đây cũng coi như là cách phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại, hơn nữa Thẩm Quân thừa nhận rằng anh có chút muốn khoe khoang kỹ thuật của mình, dù sao thì ai cũng muốn thể hiện khí thế nam nhân của mình trước mặt người mình thương đúng không? Nhưng không ngờ vui mừng nhất là những tưởng thanh niên là người nhút nhát yên tĩnh cũng có mặt dũng cảm như vậy. Khoảnh khắc Thẩm Quân nhìn cậu gồng mình, lớn gan nhét khăn vào miệng phạm nhân thấy cậu đáng yêu muốn chết.
Lúc Vương Phú Xuân nhắc đến thanh niên, Thẩm Quân mới cảm giác được từ khi động lòng cho tới giờ đã qua ba tuần rồi mà đến tên của đối phương anh cũng chưa biết, lại càng không biết xu hướng tính dục của cậu là gì. Tuy rằng hàng ngày thanh niên vẫn mang theo ánh mắt đánh giá nhìn mình, thế nhưng loại chuyện này nếu không do chính miệng nói ra thì sẽ không chuẩn được. Điều này khiến Thẩm Quân có chút phiền não.
Hơn nữa thanh niên lúc nào vừa xuống xe cũng vội vàng chạy biến, càng khiến anh nóng nảy hơn.
Ít nhất phải cho cậu biết anh đang ôm ấp tâm tư thế nào đối với cậu. Thẩm Quân nghĩ, cho dù có dọa cậu giật mình, khiến cậu trốn tránh anh thì anh vẫn muốn cho cậu biết anh muốn dùng vị trí gì tiến vào vòng an toàn của cậu.
Anh muốn cho dù đến cuối cùng có thất bại thì mọi thứ cũng phải rõ ràng, không oán không hối.